Thành phố Thượng Hải. Đối với cái gọi là con rể chuẩn chưa “chuyển chính thức”, là chỉ con gái dẫn người đàn ông trong lòng mình về nhà thăm cha mẹ, người ta gọi con rể mới lần đầu đến nhà gọi là “lóng ngóng” đến nhà, tên ngốc “lóng ngóng chân tay”. Nhưng con rể nhất định đừng lóng ngóng chân tay, đắc tội cha mẹ vợ, phải cẩn thận từ lời nói đến việc làm. Đầu tiên là hỏi rõ sở thích của cha mẹ vợ tương lai, sau đó làm theo sở thích của họ, mới rước được người đẹp về.

Bởi vì chuyện của Lý Nhiên, Trương Húc Đông và Lâm Vân đã từng tan rã trong không vui. Hôm nay lại lần nữa gặp mặt, không thể không nói là có duyên. Nhìn thấy Trương Húc Đông vào nhà, Lâm Vân chủ động bắt chuyện: “Tiểu Trương, vẫn chưa ăn cơm phải không? Đến đây cùng nhau ăn đi.”

“Cảm ơn bác Lâm.” Nếu người ta đã lễ phép với mình như vậy, đương nhiên Trương Húc Đông cũng không thể để mất phong độ. Bầu không khí xấu hổ vừa rồi cũng theo đó biến mất.

Ngược lại là Tô Xán bên cạnh, tên nhóc này không biết có ý gì, bày ra vẻ mặt thối, vô cùng không vui. Nghe thấy lời Trương Húc Đông nói, lại còn hừ lạnh một tiếng một cách mất lịch sự, giống như là Trương Húc Đông nợ cậu ta vậy.

Đối với loại người này, Trương Húc Đông tự có cách đối phó. Nhưng đây mới là lần thứ hai gặp mặt, anh cũng lười so đo với cậu ta. Nhớ lại lần anh về nước từ Isarel, Lâm Tâm Di có nói qua về tình hình gia đình của Tô Xán, cậu ta là một cậu ấm chỉ biết ăn chơi tiêu xài điển hình.

Lâm Tâm Di dẫn Trương Húc Đông đến ngồi chỗ bàn ăn, rồi đến phòng bếp lấy chén đũa. Trương Húc Đông cười ha hả nói: “Buổi sáng cũng không ăn bao nhiêu, quả thật có hơi đói rồi, vậy cháu không khách sáo nữa.”

Lâm Tâm Di hiền thục tựa như một người vợ, gắp thức ăn cho Trương Húc Đông, nói: “Ăn nhiều chút, hay là uống chút rượu nhé, thời tiết này làm một bình rượu cho ấm cũng không tệ.”

“Không đâu, anh có thể không uống thì sẽ tận lực không uống. Vả lại, vừa thấy em, trong lòng anh đã rất ấm rồi.” Trương Húc Đông không hề keo kiệt bày tỏ tình cảm với Lâm Tâm Di, tất nhiên là cô cũng vui. Những người khác chỉ cười ngại ngùng, giống như là ngầm đồng ý.

“Bác Lâm, trước kia cháu có làm gì không đúng, vẫn mong bác đừng trách. Hôm nay lấy nước thay rượu, cháu mời bác một ly.” Trương Húc Đông bưng ly nước lên, nói.

Lâm Vân khẽ sửng sốt, lập tức gật đầu, chạm ly với Trương Húc Đông, nói: “Chuyện quá khứ thì cứ để cho nó trôi qua đi! Uống.”

Advertisement

Sau khi làm xong lễ nghi, Trương Húc Đông nói: “Bác trai, bác gái. Lần này cháu đến là muốn đề nghị kết thông gia với hai bác. Tuổi tác của chúng cháu cũng đã đến thời điểm có thể kết hôn rồi, cháu hy vọng nhận được sự đồng ý của hai bác, chính thức cho cháu và Tâm Di ở bên nhau. Đợi đến lúc thích hợp, chúng cháu sẽ làm lễ kết hôn.”

Nghe xong lời nói của Trương Húc Đông, cơ thể Lâm Tâm Di đã run rẩy một cách rõ rệt. Cô nhìn Lâm Vân với khuôn mặt mong chờ, rõ ràng là hy vọng cha mình có thể đồng ý.

“Anh nói cái gì? Anh muốn cưới chị tôi?” Lâm Vân không nói gì, nhưng Tô Xán bên cạnh lại cau mày hỏi: “Dựa vào cái gì?”

“Tiểu Xán, không phải chuyện của con.” Người phụ nữ đó trừng Tô Xán một cái, sau đó áy náy nhìn Trương Húc Đông, nói: “Tiểu Trương, cháu đừng trách. Từ nhỏ nó lớn lên cùng Tâm Di, luyến tiếc chị nó.”

Đối với lời hòa giải, Trương Húc Đông chỉ mỉm cười, nói: “Dì khách sáo rồi, cháu thích người trẻ tuổi có tính cách. Tính cách quá mạnh sẽ có hai kết quả, hoặc là sau này sẽ trở thành một nhân vật nổi tiếng, hoặc là sẽ trở thành một kẻ ngốc tự hủy đi tương lai của mình.”

Lời này không dễ nghe cho lắm, nhưng hiện thực chính là như vậy. Lâm Vân và những người khác đều hiểu rõ. Đứa trẻ có thân phận như Tô Xán, chỉ cần đi theo con đường đúng đắn, không gian phát triển sẽ vô cùng lớn, trở thành trụ cột của quốc gia là điều không phải là không thể. Ngược lại, nếu như Tô Xán quá không coi ai ra gì, vậy thì sẽ thành cây cao đón gió.

Advertisement

Tô Xán nghe Trương Húc Đông nói vậy thì lập tức không vui. Bởi vì cậu ta đang ở bên một nữ diễn viên hạng hai, nhưng cậu ta có thân phận gì chứ, trong nhà tuyệt đối không cho phép cậu ta tiếp xúc quá nhiều với sao nữ. Tai tiếng không những sẽ ảnh hưởng đến bậc cha chú của cậu ta, mà còn sẽ ảnh hưởng đến bản thân cậu ta, không hề có lợi ích gì cho tiền đồ của cậu ta. Hơn nữa, giới giải trí bây giờ quá loạn, sợ con trai của mình bị cắm sừng, đây cũng là một phương diện khiến mẹ Tô lo lắng.

Bởi vì chuyện này mà Tô Xán đã cãi một trận lớn với cha, nên mới chạy từ thành phố Bắc Kinh đến thành phố Thượng Hải. Nhưng cứ cố tình lại đụng phải lời nói khó nghe của Trương Húc Đông, cậu ta nào có thể chịu được, lập tức sừng cộ lên, đứng bật dậy, nói: “Mẹ mày là cái thá gì? Có tin cậu đây gi ết chết mày không?”

“Tô Xán, ngồi xuống!” Sắc mặt Lâm Vân lập tức thay đổi. Mặc dù ông ta chỉ là một người làm ăn, nhưng Tô Xán là do ông ta trông lớn, cũng khá kính trọng ông ta, cho nên có tức giận bao nhiêu thì vẫn có chút sợ: “Còn không xin lỗi Tiểu Trương, cậu ấy chính là anh rể tương lai của con đó.”

Vẻ mặt của Trương Húc Đông vẫn như cũ, nói: “Bác Lâm, không cần đâu.” Tô Xán vốn cũng không định xin lỗi, vừa nghe Trương Húc Đông nói vậy, cậu ta lập tức hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không thèm quan tâm.

So với Tô Xán, Lâm Vân càng biết rõ Trương Húc Đông là nhân vật gì hơn. Ông ta áy náy nói: “Đứa trẻ này là độc đinh trong nhà, bị chị và anh rể bác chiều hư rồi, không biết bao giờ mới có thể trưởng thành.”

Lâm Tâm Di không vui nói: “Tô Xán, em không được dùng thái độ đó đối xử với người khác, em có biết anh ấy đã từng trải qua biết bao nhiêu chuyện không? Hừ, còn em chỉ là một cậu ấm ăn chơi sống trong nhung lụa, nếu như không có dượng chống lưng cho em, em nghĩ đám bạn ăn chơi kia của em có cúi đầu khom lưng với em không!”

“Được rồi Tâm Di, cũng không phải chuyện gì to tát.” Trương Húc Đông vuốt mái tóc của Lâm Tâm Di, nói.

“Liên quan mẹ gì tới mày chứ? Đây là chuyện nhà bọn tao, ít ở đó giả bộ đúng đắn đi.” Tô Xán gào lên.

Trương Húc Đông híp mắt, sắc mặt cũng âm trầm xuống. Có phải là anh đã nể mặt tên nhóc này quá không? Anh chợt hừ lạnh một tiếng, đứng lên nói: “Nhóc con, đừng suốt ngày cứ mẹ này mẹ nọ. Tôi đã gặp loại người như cậu nhiều rồi, bóp nát trong tay cũng không ít, đừng có bày ra vẻ mặt ông đây là nhất trước mặt tôi. Có tin là bây giờ tôi tát cho cậu một tai không? Bất kể thế nào thì tôi và Tâm Di đã ở bên nhau, thì chính là anh rể của cậu, cậu nói tôi có thể nói chuyện được không?”

Lâm Vân và những người khác đều không nói gì. Bọn họ đều biết bản lĩnh của Trương Húc Đông, cũng muốn để Trương Húc Đông dạy dỗ tên nhóc này một phen, nếu không một ngày nào đó thật sự chọc phải nhân vật lợi hại nào, có chết thế nào cũng không biết.

Tô Xán nhìn Trương Húc Đông một cách khinh thường, nói: “Đừng con mẹ nó nói đùa nữa, mày dựa vào cái gì mà đòi làm anh rể tao? Mày là thị trưởng hay là chủ tịch tỉnh?”

“Tô Xán!” Lâm Tâm Di quát mắng: “Anh ấy có tư cách làm anh rể của em hay không thì do chị quyết định, em nhiều nhất cũng chỉ là có bằng lòng gọi hay không thôi.”

Trương Húc Đông vén tay áo, khẽ cười nói với Lâm Tâm Di: “Giao cậu ta cho anh, anh không tin không quản được cậu ta.” Nói xong, anh lập tức quay đầu nhìn Tô Xán, ngoắc ngón tay một cách khiêu khích, nói: “Nếu là đàn ông, thì bước ra đấu với tôi, tôi không tin không thể làm anh rể của cậu.”

“Sợ mày thì cậu đây là cháu trai.” Tô Xán trực tiếp đứng dậy.

Người phụ nữ Lâm Vân vừa cưới muốn nói chuyện, nhưng lại bị Lâm Vân trừng một cái, bà ta cười gượng, không nói gì cả.

Trương Húc Đông nhếch miệng, bắn cho Lâm Tâm Di một ánh mắt yên tâm, sau đó bước ra ngoài, đi đến chỗ cửa, xoay người trông thấy Tô Xán vẫn đứng chỗ đó không động, không khỏi thấy buồn cười. Anh nói: “Đi thôi, sợ tôi thì cậu chính là cháu trai, nếu như bây giờ sợ rồi, tôi cũng không cần cậu làm cháu trai đâu, ngoan ngoãn gọi một tiếng anh rể.”

“Đệt, tao mà sợ con mẹ gì chứ?” Tô Xán nói xong, lập tức bước nhanh đến.

Đợi đến khi hai người lần lượt đi xuống lầu, mẹ Tô lại có chút lo lắng, hỏi: “Anh rể, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Lâm Tâm Di trực tiếp nói: “Dì cả, dì yên tâm đi, Húc Đông biết chừng mực. Cũng nên dạy dỗ Tô Xán một chút, bằng không sau này có xảy ra chuyện lớn, dì và dượng sẽ hối hận cả đời.”

Mẹ Tô vẫn có hơi không yên tâm, nói: “Chúng ta vẫn nên đi xem thử đi, ai đánh ai bị thương cũng không hay. Đứa nhỏ này thật sự khiến dì lao tâm khổ trí, haizz…” Nói xong, mấy người đi đến ban công, vốn cũng chỉ có tám tầng, có thể nhìn rõ bên dưới.

Thành phố Ngọc vào mùa đông cũng chưa từng thấy tuyết, còn thành phố Thượng Hải thì lại rơi đến mấy trận, cho nên vẫn có thể thấy một ít tuyết đọng trên bãi cỏ dưới nhà. Ngược lại thời tiết hôm này vẫn coi như chan hòa ánh nắng.

Tô Xán và Trương Húc Đông đi thang máy xuống lầu. Cậu ta bày ra dáng vẻ vênh váo, hầu như là dùng lỗ mũi nhìn người, nói: “Mày con mẹ nó muốn làm gì? Tao coi thử mày có bản lĩnh gì để tao phải gọi anh là anh rể.”

Trương Húc Đông cười mỉa một liếng, nụ cười trên mặt trầm xuống, nói: “Cậu đừng có ra vẻ với anh đây, anh đây chỉ dùng một tay là có thể đánh gục cậu. Nếu như cậu có thể đánh gục được anh đây, anh đây sẽ gọi cậu một tiếng ông. Còn nếu như không đánh gục được, cậu ngoan ngoãn gọi anh đây là anh rể đi.”

“Bố tiên sư, hôm nay đánh chết mày.” Tô Xán nói xong, trực tiếp đấm một cú về phía Trương Húc Đông. Sau đó, thấy cú đấm yếu ớt đấm đến, Trương Húc Đông đấm một phát vào bụng cậu ta, khiến cậu ta trực tiếp quỳ xuống.

“Đó mà kêu là có chừng mực?” Mẹ Tô lo lắng cho con trai, chỉ muốn chạy xuống lầu.

“Chỉ cả, chị không thể xuống đó.” Lâm Vân ngăn cản, nói: “Không có việc gì đâu, nhiều nhất cũng chỉ khiến Tô Xán nằm viện mấy ngày. Không phải là em nói chị, Tô Xán có thể trở thành bộ dạng như ngày hôm nay, cũng có phần lớn là vì chị.”

Mẹ Tô cười khổ, đành phải thở dài một hơi, trong lòng cũng hiểu được ít nhiều, chỉ là thầm mong Trương Húc Đông có thể đừng ra tay quá mạnh, dạy dỗ một chút là được rồi.

Trương Húc Đông khinh thường nhìn Tô Xán đang quỳ dưới đất: “Hừ, chỉ với chút bản lĩnh này của cậu, còn dám ra vẻ ta đây, nhân lúc còn sớm thì dừng lại đi!”

“Đệt mẹ!” Tô Xán gian nan đứng dậy, lại bổ nhào về phía Trương Húc Đông. “Rầm!” một tiếng, lúc cậu ta vẫn chưa chạm đến Trương Húc Đông, lại lần nữa bị đánh ngã xuống đất từ mặt bên. Chẳng qua là Trương Húc Đông đã khống chế sức mạnh của mình. Đau là điều chắc chắn, không đau thì không nhớ lâu, nhưng không đến mức khiến cậu ta bị thương đến xương cốt.

“Không phải lúc nãy còn mẹ nó à? Tên vô dụng cậu, đến tiếp đi!” Trương Húc Đông châm biếm.

“Hôm nay cậu đây liều mạng với mày!” Tô Xán kêu lên một tiếng, nhặt một cục gạch, đập về phía Trương Húc Đông. Dáng vẻ đó thật sự có hơi giống với khí thế muốn giết người.

Nhìn thấy cục gạch đánh tới, Trương Húc Đông không hề tránh đi, mà gồng sức trong người, để mặc cho Tô Xán đập vào đầu anh. Lúc này, đám người Lâm Vân trông thấy cũng kinh ngạc, ngay cả Tô Xán cũng có hơi bất ngờ.

“Bốp!”

Cục gạch đập mạnh vào đầu Trương Húc Đông. Lâm Tâm Di sợ đến mức hét lên một tiếng. Nhưng chỉ có cục gạch đó vỡ thành bốn năm miếng, còn Trương Húc Đông thì lắc lắc mảnh vụn trên đầu, nói: “Sức lực không đủ, lại tìm thêm cục khác.”

Cả người Tô Xán đều ngây ra tại chỗ, trong tay vẫn còn một phần của cục gạch, ra tay không được, mà không ra tay cũng không xong.

Trương Húc Đông hừ lạnh một tiếng, bóng người chợt lóe, dùng vai húc Tô Xán bay đi, sau đó nghiêng người ngồi lên người Tô Xán, tát một bạt tai, nói: “Phục hay không?”

“Không phục!” Tô Xán cứng đầu.

“Bốp!” Lại thêm một phát, Trương Húc Đông hỏi: “Có gọi anh rể hay không?”

“Đệt, ông đây không gọi!” Tô Xán ương ngạnh chống cự.

“Có giống đàn ông không hả!” Trương Húc Đông lại đánh thêm mấy phát, hỏi: “Thế nào? Phục hay không? Gọi hay không?”

“Không phục, có bản lĩnh thì đánh chết ông đây, đừng có mơ ông đây gọi mày là anh rể.” Tô Xán lau máu ở khóe môi, nói: “Ông đây nhất định sẽ kêu anh em gi ết chết mày.”

“Ái chà, còn có anh em à? Nào, gọi anh em của cậu đến hết đây!” Trương Húc Đông đứng dậy, nói: “Hôm nay anh đây sẽ ở đây chờ, xem thử đám vô dụng các cậu có thể làm thế nào!”

“Có bản lĩnh thì đi ra, tao không muốn để bọn họ nhìn thấy!” Tô Xán bất chấp, liếc mắt nhìn mấy đôi mắt trên lầu.

Trương Húc Đông vui vẻ, nói: “Được, cậu quyết định địa điểm.”

Tô Xán bò dậy, nói: “Quán Hoàn Vân, mày có gan thì tới.”

“Được, vậy anh đây nhất sẽ đến!” Trương Húc Đông nói. Anh cảm thấy tên nhóc này cũng gần giống với Bắc Đường Nguyên Hằng, đều là cái loại cậu cả đó. Chỉ có điều là đứa sau còn có kỷ luật hơn cậu ta một chút, tên nhóc này có hơi coi trời bằng vung rồi. Trương Húc Đông muốn chỉnh cho tên nhóc này ngoan ngoãn nghe lời, để cậu ta đi trên con đường đúng đắn.