Mười mấy người vừa nhìn thấy dáng người của Tarzan, họ đã nhìn chằm chằm một lúc sau đó đồng loạt kêu lên, Trương Húc Đông hài lòng gật đầu, nhìn về phía người đàn ông lùn hơn ba mươi tuổi, người này đang không ngừng cầu xin tha thứ, đồng thời trong lòng đang ân cần thăm hỏi cả nhà người phụ nữ đi cùng kia.

Nhưng dù sao ở đây cũng là Nhật Bản, Trương Húc Đông cũng không muốn làm lớn chuyện này, nếu đám người Yamaguchi nghe được rồi chạy tới, như vậy có thể sẽ phá hư kế hoạch ngày mai. Ở Nhật Bản, hắc đạo được thừa nhận công khai, nhất là Yamaguchi lại được quân đội ủng hộ, các vụ ẩu tả cũng không hiếm thấy, cho nên nhũng vụ bình thường cũng không có người nào đến quản.

“Kéo miệng ra bẻ gãy răng, tất cả đều nhét vào bụng anh ta đi, bổ sung ít canxi cho cái óc heo của anh ta để về sau khi nói chuyện thì nhớ lâu một chút.” Trương Húc Đông cười xấu xa nói.

Tarzan gật nhẹ đầu, đi đến bên người nọ kéo miệng anh ta ra rồi bắt đầu đấm liên tục vào lợi của anh ta, đánh không hề nương tay, Nam Cung Diệp đứng ở một bên khoanh tay nhìn, mấy tên Yamaguchi đang nằm rạp trên mặt đất không có dũng khí chạy trốn, cả một đám ngây ngốc nhìn tên kia bị xé miệng bẻ răng.

Cả mồm tên kia đầy máu tươi, da mặt bị rách, có vài chiếc răng rơi vãi trên mặt đất, không đến mấy phút trong miệng đã không còn chiếc răng nào, khuôn mặt sưng như cái đầu heo, lúc này đã ngất rồi.

Trương Húc Đông nhìn mọi việc đã gần xong thì ra hiệu cho Tarzan dừng tay, sau đó để cho Nam Cung Diệp lấy hết tiền của đám người kia, thuận tiện lột hết quần áo của bọn họ, rồi sau đó để mấy người này khỏa thân rồi đuổi ra khỏi nhà hàng, trước khi đi đã nhét tiền vào tay ông chủ nhà hàng nói: “Chúc ông làm ăn phát đạt, trang trí lại một chút nhé.” Nói xong thì nhặt đống quần áo kia ném vào thùng rác ở bên cạnh, sau đó châm lửa đốt sạch.

Cả đường không nói chuyện, họ bắt xe về khách sạn, đúng lúc nhìn thấy Đường Phi cũng ra khỏi cửa, Nam Cung Diệp tiến lên trước hỏi han vài câu, nhưng Đường Phi lại không nói với anh ta câu nào, điều này khiến anh ta vô cùng buồn bực.

Trương Húc Đông gọi điện cho Triệu Hoàng kể cho ông ta nghe chuyện vừa rồi, đồng thời nói ra chuyện anh đã liều lĩnh làm ở nhà hàng Yamada, Triệu Hoàng không đồng ý, còn nói rằng mỗi lần đều đánh thành ra như vậy mới tốt, Trương Húc Đông lắc đầu cười, hai người tán gẫu thêm vài câu nữa thì tắt máy.

Buổi tối Hắc Hoàng dẫn đám người của Bạo Lực đến, nói đơn giản kế hoạch tác chiến, hơn hai mươi tên thanh niên trai tráng kích động muốn thử sức, như thể hận tối nay không thể quậy cho Nhật Bản long trời lở đất, đúng là một đám thanh niên sung sức.

Advertisement

Đến sáng ngày hôm sau, tất cả đã được chuẩn bị thỏa đáng, đáng tiếc tổ chức Thần Hồn tạm thời thay đổi, thời gian đổi thành buổi tối, Trương Húc Đông lại dặn dò thủ hạ của Bạo Lực không được xuất hiện, tận đến tối thì bên trên chia làm hai đội, bên trong có cả nam và nữ, hoạt động ở bên cạnh Kim Các Tự, giống như đến du lịch ngắm cảnh.

Đợi đến lúc những người đó đến gần, Trương Húc Đông để bọn họ lên xe, sau đó dặn dò từng tiểu đội: “Mấy tên nhóc ở phía sau kia, các cậu tự mình chọn, sau khi xong việc thì bỏ chạy, lúc đó sẽ có cậu đến tiếp ứng các người, tôi hi vọng lần này đi bao nhiêu người thì trở về cũng phải bằng đấy người. Nhưng mà những lời th ô tục đã nói trước đó, đối phương đều là jonin của tổ chức Thần Hồn, các cậu cũng biết, có không ít tiền bối của các cậu đã chết trong tay bọn họ, cho nên các cậu cũng phải chuẩn bị tâm lý hy sinh, nếu như các cậu chết rồi, tôi nhất định sẽ gửi tiền trợ cấp cho người nhà các cậu.”

Những người này đừng thấy trẻ tuổi mà nhầm, sau khi trải qua huấn luyện bên trong đã rèn được quyết tâm không sợ chết, bằng không bọn họ cũng không bị phái đến đây, những người kia đồng loạt trả lời: “Giết bọn xâm lược, quyết không lùi bước.”

Trương Húc Đông hài lòng gật đầu, nói: “Trước tiên hãy tản ra, đợi đến đúng bảy giờ thì tấn công vào bên trong không chừa một ai, nhưng không thể giết cả nội gián của chúng ta, đây là tướng mạo của anh ta, đừng giết nhầm anh ta.” Anh đưa ảnh chụp Miyamoto Musashi cho từng thành viên của Sát Thiên xem.

Những người kia lần lượt tản ra, nhiệt huyết trong cơ thể bắt đầu sôi trào.

“Bạo Lực và Tarzan, hai người phụ trách dẫn đội tấn công, Hỏa Thần dẫn đội bắn tỉa yểm trợ, Hắc Hoàng ở bên cạnh tôi, Đường Phi phụ trách tìm ra Miyamoto Musashi, một khâu cũng không được sai lầm.” Trương Húc Đông vô cùng nghiêm túc căn dặn, cuộc ám sát lần này còn nguy hiểm hơn cả cuộc chiến ở thành phố Ngọc Đô, cho nên không được phép qua loa.

Mọi người gật đầu, trong đó nguy hiểm nhất chính là đội bắn tỉa của Nam Cung Diệp, tưởng như không phải tiến lên chiến đấu chỉ ở xa yểm trợ, khi nổ súng lại rất có tác dụng với tổ chức cấp cao của Thần Hồn, nhưng một khi tiếng súng vang lên thì lập tức sẽ thu hút sự chú ý của người trong tổ chức Thần Hồn và cảnh sát Nhật, lúc đó anh ta phải rút lui, cho nên nhiệm vụ của anh ta nguy hiểm hơn nhiều.

Đến bảy giờ, dưới sự dẫn dắt của Đường Phi và Bạo Lực, các thành viên của Sát Thiên bắt đầu xuất phát, tất cả mọi người đều biết phải hành động nhanh, thời gian càng ngắn thì càng có lợi cho bọn họ, mà Trương Húc Đông và Hắc Hoàng giải quyết đám vệ sĩ ở bên ngoài tòa nhà, sau đó leo lên trên.

Tiếng súng vừa vang lên, những vị cấp cao của tổ chức Thần Hồn cũng hoảng sợ, không thể tin được vậy mà có kẻ dám tấn công bọn họ, hội nghị lần ngày bí mật như vậy, chứng tỏ trong nội bộ của bọn họ có vấn đề, nhưng bên trong toàn cao thủ, nên họ lập tức phòng ngự, cũng có người đi ra phản kích lại.

Trương Húc Đông và Hắc Hoàng trèo lên mái nhà, nhìn rõ từng cử chỉ hành động ở bên trong qua kính thủy tinh, ánh mắt lập tức bị một người đàn ông đeo mặt nạ chim ưng hấp dẫn, có lẽ ông ta là đội trưởng của Thần Hồn, mà người đứng bên cạnh anh ta chính là Miyamoto Musashi, bởi vì đang đeo mặt nạ nên không rõ ông ta bao nhiêu tuổi, chỉ nghe thấy ông ta hừ lạnh nói: “Kẻ địch đã đến, Musashi, cậu hãy dạy dỗ bọn họ một bài học đi.”

Miyamoto Musashi nhìn thoáng qua, thanh đao trong tay nhanh như chớp rút ra khỏi vỏ, tấn công về phía người đàn ông đeo mặt nạ, người đó hừ lạnh khinh thường nói: “Musashi, chẳng lẽ cậu đã quên mục đích cậu gia nhập tổ chức Thần Hồn là gì rồi hay sao?”

“Đừng nói dối tôi nữa, tôi đã biết người sát hại gia tộc Miyamoto của tôi chính là tổ chức Thần Hồn của các người, tôi gia nhập tổ chức chính là vì muốn toàn bộ tổ chức của các người chôn cùng gia tộc Miyamoto của tôi, tỉnh ngộ đi.” Vẻ mặt Miyamoto Musashi không chút gợn sóng nói.

“Ai nói cho cậu? Gia tộc Miyamoto chính là hoàng tộc của nước Nhật chúng ta, làm sao chúng ta có thể làm như vậy được chứ? Tôi coi như cậu đang bị che mắt, thu tay lại đi.” Tuy rằng người đàn ông đeo mặt nạ nói như vậy nhưng thân thể của ông ta đã bắt đầu động, ông ta tay không chống lại Miyamoto Musashi, nhưng tốc độ đánh cực nhanh, cho dù người tài giỏi như Miyamoto Musashi cũng bắt đầu đuối sức trốn tránh.

“Tôi đã trưởng thành, tôi có thể phân biệt được đúng sai, tổ chức Yamaguchi phái tổ chức Thần Hồn chấp hành nhiệm vụ tiêu diệt toàn bộ gia tộc của tôi, lo lắng mỗi người trong gia tộc Miyamoto đều là thiên tài kiếm đạo, sẽ ảnh hưởng đến địa vị của các người, tôi đã biết hết tất cả rồi.” Miyamoto Musashi dùng đao thay kiếm trực tiếp đâm tới.

Trương Húc Đông khẽ gật đầu, đây cũng là lý do tại sao Miyamoto là người Nhật lại trực tiếp gia nhập tổ chức, bởi vì năm đó anh đã chứng kiến chuyện này, hơn nữa anh còn cứu được một người đời trên của Miyamoto Musashi, nên mới biết chuyện này, lúc đấy người đời trên của Miyamoto Musashi cũng chỉ còn thở thoi thóp, người đó đã nói cho anh một câu ám hiệu, mới có thể khiến Miyamoto Musashi chống lại tổ chức.

“Tuy rằng tôi không biết tại sao cậu lại biết chuyện này, nhưng nếu như cậu đã biết vậy thì hãy xuống đó cùng với họ đi.” Người đàn ông đeo mặt nạ vừa nói xong thì động tác tay lập tức nhanh hơn rất nhiều, Miyamoto Musashi bị dồn vào ngõ cụt, không thể tự vệ được.

“Musashi, tôi tới giúp cậu.” Đường Phi từ bên ngoài xông tới, trực tiếp nổ súng về phía người đàn ông đeo mặt nạ kia, người kia phản ứng siêu nhanh, luôn có thể né tránh trong vòng một giây trước khi viên đạn bắn tới.

“Hung thủ Đường Phi? Tại sao lại là cậu?” Nghe giọng điệu của người đàn ông đeo mặt nạ kia có vẻ rất ngạc nhiên.

“Hình như tôi không nổi tiếng đến mức độ này thì phải.” Đường Phi cầm cứu hồn đao, mấy tên ninja đánh về phía cậu ta đều bị cậu ta chém làm hai mảnh, động tác của cậu ta lại tăng nhanh, cứu hồn đao trong tay cậu ta cũng tăng tốc độ, mạnh gấp đôi lúc trước.

Cậu ta dành chút thời gian đánh mắt về phía Miyamoto Musashi hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Miyamoto Musashi lau vết máu tươi ở khóe miệng, anh ta đã bị trúng rất nhiều cú đấm nhưng anh ta vẫn đứng dậy, dùng tiếng trung sứt sẹo nói: “Không sao, vẫn có thể đánh tiếp.”

Trương Húc Đông cảm thấy tên đội trường này của tổ chức Thần Hồn quá mạnh mẽ, mặc dù năng lực của Đường Phi đã tăng lên nhưng cũng không có nhiều phần thắng, anh lập tức đạp vỡ kính, cùng Hắc Hoàng một trước một sau tiến vào trong đó.

“Ha ha, vương Satan của dong binh đoàn và nữ vương Hắc Hoàng của lính đánh thuê sao? Thật không ngờ các người đều đến.” Người đàn ông đeo mặt nạ không hề tỏ ra bối rối, bình tĩnh nói.

Trương Húc Đông hừ lạnh nói: “Musashi, cậu đi trước đi, ông ta để chúng tôi đối phó là được rồi.”

Miyamoto Musashi lắc đầu nói: “Ông ta là của tôi, tôi muốn tự tay gi ết chết ông ta.”

“Musashi, cậu đừng quên, phía sau màn còn có Yamaguchi, với vết thương của cậu, nếu cậu không đi thì sẽ trở thành đối tượng tấn công chính của ông ta đấy.” Trương Húc Đông nheo mắt nói.

“Thế nhưng mà, tôi...” Miyamoto Musashi nắm chặt thanh đao trong tay.

“Đi.” Trương Húc Đông hét lên một tiếng, bởi vì lúc này đám ninja ở bên dưới đã bắt đầu xông lên rồi.

Miyamoto Musashi cắn chặt răng, ngay lúc đám người Trương Húc Đông đạp kính tiến vào đã có hơn mười tên ninja đứng ở bên người của người đàn ông đeo mặt nạ kia, người nào người nấy nhìn chằm chằm vào ba người Trương Húc Đông.

Người đàn ông đeo mặt nạ cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên ông ta tự tháo mặt nạ xuống, trong chớp mắt một thanh kunai phóng tới, Trương Húc Đông chau mày, dùng đao cát đẩu trong tay chặn lại, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt đầy sẹo, so với khuôn mặt của Huyết Linh Lung thì nghiêm trọng hơn, khuôn mặt giống như bị băm vậy, khiến người nhìn thấy buồn nôn.

“Rất kinh tởm phải không? Xem ra mày đã quên rồi.” Người đàn ông vứt mặt nạ đi, đội trưởng tổ chức Thần Hồn cười rộ lên trông càng thêm dữ tợn.

Trương Húc Đông sững sờ nói: “Chúng ta có quen biết sao?”

“Ha ha, đúng rồi, chúng ta có quen biết không? Bởi vì tao biến thành như vậy đúng là mày không thể nhận ra, tao cho rằng chuyện này sẽ in sâu trong lòng của mày cả đời, ai ngờ mày đã sớm quên không còn một mảnh.” Đội trưởng Thần Hồn lạnh lùng trào phúng.

“In sâu trong lòng?” Trương Húc Đông hơi không hiểu ông ta đang nói cái gì, lắc đầu nói: “Tuy số người chết trong tay tôi chưa đến một nghìn, nhưng cũng đến chín trăm, nhưng theo trí nhớ của tôi thì tôi chưa từng phá hủy khuôn mặt của người nào.”

“Đạo đức giả, mày và tất cả người Trung Quốc đạo đức giả như nhau.” Bỗng nhiên đội trưởng Thần Hồn rống lên: “Dám làm không dám nhận, mày sao xứng làm đàn ông, từ trước tới giờ Thần Hồn của tao vẫn luôn đối nghịch với mày, mày cho rằng chỉ đơn giản là cướp quyền khống chế của một thành phố hay sao?”

Đường Phi đột nhiên nói với Nam Cung Diệp ở bên cạnh: “Tuy không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng nếu người này mà là một người phụ nữ thì tôi nghĩ có thể là bị anh Đông bỏ rơi.”

Nam Cung Diệp trừng mắt nhìn Đường Phi, bỗng nhiên cười: “Tôi cũng cho là như vậy đấy.”