Trong thời gian quen biết Lệ Kiêu, cô cũng nhìn ra thực lực kinh tế của anh không tầm thường -- không chỉ không tầm thường, mà hình như người này còn không có khái niệm về tiền.

Cũng là chuyện gần đây thôi, sợi dây chuyền đắt hơn cả một chiếc ô tô cũng mà nói tặng là tặng. Đúng là một phú hào vô tri điển hình mà.

Anh ra tay hào phóng, nhưng Vân Đóa không có cách nào yên tâm thoải mái tiếp nhận......

Nghe xong lời cô nói, hàng mày rậm của Lệ Kiêu hơi nhíu lại. Anh đang định từ chối, nhưng chợt nhớ ra gì đó và khựng lại.

"Được thôi." Anh xoay người lại đứng trước mặt cô, đoạn mi khẽ nhướng, "Tôi add Wechat em, em trả lại tiền cho tôi."2

Vân Đóa khẽ "Ừm" sau đó ngoan ngoãn lấy điện thoại mở mã QR. Lệ Kiêu đưa di động ra đặt trên đó, nhẹ nhàng "Tích" một tiếng.

Anh cong môi cười cười hài lòng sau khi nhận được thông báo đã thêm bạn mới.

**

Trở lại ký túc xá, Vân Đóa cởi giày bệt, càng nhìn càng thích, cô đưa tay chạm vào lớp da dê mềm mại, xúc cảm rất tuyệt~

Sau khi tra giá trên mạng, cô chuyển tiền lại cho anh. Thấy vòng bạn bè có rất nhiều thông báo Vân Đóa có chút khó hiểu: hôm nay cô có đăng cái gì đâu nhỉ.

Nhấn vào xem, tất cả đều là thông báo từ tài khoản có avatar mèo trắng.

Vân Đóa: "......"

Người đàn ông này vậy mà lại đi like hết tất cả bài đăng của cô! *chiêu cũ nhưng vẫn rất hiệu nghiệm haha

**

Lệ Kiêu like hết một loại bài đăng, môi nhếch lên hài lòng cất điện thoại đi.

Sau đó anh lại đá đá vào chân Kỳ Lãng đang ngồi ở bên giường "Này" một tiếng, "Chú mày khi nào đi học lớp tiếng anh bổ túc đấy?"

"Tối thứ 4 và chiều thứ 6." Kỳ Lãng quay đầu lại nhìn, "Có chuyện gì vậy Kiêu ca? Anh cũng muốn đi sao?"

Lệ Kiêu thản nhiên: "Không thể sao?"

Kỳ Lãng:...... Có thể nhưng không cần thiết.

Kiêu ca không giống với bọn họ. Anh xuất thân từ gia đình gì cơ chứ-- là cái kiểu gia đình chỉ cần ngồi một nửa phòng là đã đủ để cãi nhau đến tận chiến sự của Liên minh châu Âu. Bản thân Lệ Kiêu cũng học trường quốc tế, đừng nói tiếng anh cấp 4, thậm chí anh ấy đến trường dạy học luôn cũng là điều có thể:)

Kỳ Lãng hừ nhẹ một tiếng, lên án anh trai quá lộ liễu, "Anh đến đó học thật sao?"

"Nói nhảm." Mặt Lệ Kiêu không đỏ chút nào, "Chú nghĩ ai thấy sách cũng ngủ gục như chú sao."

Kỳ Lãng:...... ĐM.

Mạnh miệng quá nhỉ! Cũng không nhìn thử xem trên cổ anh đang "biểu diễn" cái gì?

Dán băng cá nhân hình minions thì xứng với địa vị tay đấm thép của anh quá nhỉ?

Xứng quá trời quá đất!

Đây chẳng phải Kiêu ca của ngày xưa nữa rồi

Tình là một ly rượu độc, anh đã bắt đầu uống rồi:)

**

Qua hai buổi dạy nữa, cô giáo Vân bắt đầu cảm thấy mình đã bị lừa.

Mấy nam sinh cao lớn của cô nhìn bên ngoài có vẻ ngoan ngoãn, nhưng thật ra là gỗ mục khó đẽo, hơn nữa một đám còn hay ngụy biện, Vân Đóa thường xuyên bị bọn họ "dẫn xuống mương".

Lớp học hôm nay được chuyển từ trường học đến câu lạc bộ, giám đốc Châu vui vẻ hớn hở nhường lại văn phòng, Vân Đóa giờ đây đang ngồi trên ghế chủ tịch bằng da, thoạt nhìn vô cùng khí khái.

"Cậu xem đi, xem cái đề này đi!" Vân Đóa hung hăng cầm tờ giấy, vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép, "10 câu trắc nghiệm vậy mà cậu làm không đúng câu nào! không phải chứ, chọn bừa thì cũng phải đúng một hai câu rồi đấy!"

Thanh niên né tránh đáp án đúng một cách chuẩn xác - Uông Chính cũng đang rất tủi thân: "Do chị bảo em không được chọn bừa đấy thôi, chị nói phải làm theo phương pháp của chị, nếu em tự làm theo cách của em thì chắc cũng không tệ vậy đâu....."

Vân Đóa: "Cậu có phương pháp gì?"

"Rất lợi hại đấy nhé!" Uông Chính đưa tay vuốt cằm, "Ba dài một ngắn thì chọn câu ngắn nhất, ba ngắn một dài thì chọn câu dài nhất! Dài ngắn không đồng nhất chọn D, so le không đồng đều chọn C. Vô địch! Quay cóp là chính, chọn lụi là phụ, kết hợp hai thứ này nhất định có thể thi đậu ~"4

Vân Đóa:...... Xem thế là đủ rồi, vỗ tay cho mười điểm!

Thấy vẻ mặt cô giáo Vân một lời khó nói hết, Uông Chính còn tưởng rằng cô không tin, tiếp tục: "Em nói chị nghe này cô giáo nhỏ, biện pháp này cmn rất hiệu quả nhé! Em thi đại học cứ như vậy mà đúng 28 câu đấy!"

Vân Đóa:...... Ồ vậy em là nhất:)

Từ Bân Bân bên cạnh nghe xong cũng bắt đầu xiêu lòng, anh vỗ vỗ vai Kỳ Lãng, "Này, hay là lần tới chúng ta thử xem?"

"Hay là ông đây đánh cả đám tụi mày một chút thử xem?"

Giọng nam từ tính vang lên không báo trước, âm trầm không lớn, nhưng rất rõ ràng và nghiêm nghị, làm cho mấy chàng trai đang cười đùa hi hi ha ha giật mình im bặt.

Vân Đóa quay đầu lại thấy Lệ Kiêu đang đeo cặp sách đứng ở cửa phòng. Anh không nhìn cô, đôi mắt đen đang phóng về phía bọn người Kỳ Lãng, vẻ mặt lãnh đạm của anh mang lại cho người ta cảm giác áp bức không thể giải thích được.

Kỳ Lãng gượng cười, "Kiêu ca, anh đến đây thật sao?"

Lệ Kiêu không trả lời, anh bước vào cùng giọng nói trầm thấp nghe qua cũng không tức giận cho lắm, "Đi học hay đi diễn hài? Bây giờ có muốn thi cấp 4 nữa không? Nếu lần này lại thi rớt thì sẽ bị đình chỉ thi đấu đấy, tụi bây không sợ?"

Nói xong anh lại nhìn phía cô, lông mày càng nhíu chặt, "Thái độ mới nãy của mấy đứa mày là sao?"

Ba câu hỏi này liên tiếp đánh thẳng vào tâm hồn...... mấy chàng trai như bị ai đóng băng, không nói nên lời.

Học hành vất vả, bọn họ chỉ muốn đùa với chị dâu nhỏ một chút thôi mà ToT

Bây giờ thì tốt rồi, đại ca đã đích thân tới đây "đỡ đạn" cho người phụ nữ của mình, ai còn dám đùa cùng chị dâu nữa chứ!

Sau khi thị uy xong xuôi, Lệ Kiêu ném cặp sách xuống sàn, rất tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn gần Vân Đóa nhất.

Đột nhiên mặt hơi ửng hồng. Cô cụp mi xuống với một tâm trạng kỳ lạ.

Một chút xấu hổ và một chút...... thích? Là kiểu thích thú khi "Ỷ thế hiếp người" giống như lần trước ở nhà hàng.

Có hại quá! Hóa ra cái kiểu "ỷ thế hiếp người" thế này cũng gây nghiện.

Vân Đóa ngước mắt, không biết vì sao lại không dám nhìn về phía người đàn ông cường thế bên cạnh, cô nuốt khan cất giọng nhẹ nhàng hỏi, "Anh, sao anh lại tới đây?"

Lệ Kiêu nhìn cô, "Đến học tiếng Anh."

Giống như sợ cô gái nhỏ bị dọa, giọng nói anh trầm thấp mềm mại tựa như âm thanh đang xoa nhẹ cát mịn, khác hoàn toàn với giọng điệu dạy dỗ đàn em vừa rồi.

Vân Đóa nghiêng đầu, "Anh cũng sắp thi cấp 4 sao?"

Lệ Kiêu đáp lời đầy ẩn ý, "Chuyện của tôi, còn quan trọng hơn cả việc thi cấp 4." *Anh thi em =)))2

Cũng là thi đấy nhưng mà là thi cái kiểu: you really không cần face...

Vân Đóa mờ mịt "A" một tiếng cúi đầu tiếp tục lật sách, nhưng hình như cô đã quên mất mình vừa rồi giảng đến chỗ nào.

Cảm giác tồn tại của anh quá mạnh mẽ, cô không có cách nào để không bị phân tâm cả.

Vân Đóa nhìn trang sách thở dài, cố gắng áp chế trái tim đang nhảy bang bang của mình xuống.

"...... Phần nghe rất khó. Tôi nghĩ thay vì chỉ nghe thôi thì rất khó tiến bộ, vì vậy nên vừa nghe vừa viết, nghe được câu nào thì viết ra câu đó. Tuy rằng tốn thời gian nhưng rất hiệu quả."

Vân Đóa dừng lại, "Có thể nghe thêm bài hát tiếng Anh, xem phim tiếng Anh, v.v., nó cũng sẽ giúp ích cho khả năng nghe đấy. Được rồi, nếu không còn vấn đề gì nữa thì chúng ta kết thúc buổi học tại đây?"

Đột nhiên một cánh tay cường tráng nâng lên, "Đóa lão sư."

Vân Đóa ngẩn ra: Đóa...... lão sư là cái quỷ gì vậy?!!

Lệ Kiêu giơ tay lên, trong mắt mang theo ý cười, "Hai ngày trước tôi mới xem một bộ phim, trong đó có lời thoại tôi không hiểu nó có nghĩa gì."

Mọi người bị dạy quá giờ:...... Anh mà nghe không hiểu?

Kiêu ca, em khuyên anh nên thiện lương chút đi:)4

Vân Đóa: "Lời thoại nào?"

Lệ Kiêu nhìn cô chằm chằm, đầu lưỡi khẽ liếm môi dưới từ từ cất lời: "some of us get dipped in flat, some in satin, some in gloss."

Hô hấp của Vân Đóa ngưng trệ, mắt hạnh trợn to, con ngươi màu hổ phách của cô khẽ động.

Anh ấy nói tiếng Anh! Nghe hay quá!

Phát âm chuẩn không thể tin được, một chút khẩu âm cũng không có, lưu loát tự nhiên giống như người bản xứ!

Điểm số của Vân Đóa thuộc hàng cao nhất lớp, nhưng giờ đây trước mặt Lệ Kiêu cô phải thừa nhận không bằng-- không chỉ có cô, phỏng chừng cũng có nhiều sinh viên trường ngoại ngữ nói không lại......

Trong khi cô giãy chết, người đàn ông này lại còn nói bằng giọng Oxford đích thực!!

Anh tiếp tục: "but every on a while you find someone who"s iridescent..."1

Mọi người sửng sốt: ôi, vẫn là Kiêu ca lợi hại!

Nhóm nam sinh tuy rằng nghe không hiểu, nhưng bọn hắn thấy vẻ mặt cô giáo nhỏ từ sửng sốt đến mê ly lại đến sùng bái, trong mắt cô lấp lánh như có ngàn vạn vì sao, thì bọn họ đã biết chiêu thức của Kiêu ca có lực sát thương đến nhường nào.

Ôi trời! Đáng nhẽ phải để Kiêu ca dạy bọn họ mới đúng! Nếu sớm biết tiếng Anh có thể tán gái đỉnh như vậy, bọn họ nhất định sẽ học hành đàng hoàng!1

Những ngôi sao trong mắt Vân Đóa dần dần hợp lại thành một dải ngân hà, cả dải ngân hà cũng từ từ tan thành màn sương trắng dưới đáy mắt màu hổ phách. Cô sững sờ nhìn Lệ Kiêu, đôi môi ửng hồng bất giác mím lại.

Cô nhớ rõ Tiêu lão sư đã nói trong lớp rằng giọng Oxford rất phổ biến ở Oxford, Cambridge, là một loại ngữ điệu tiếng Anh vô cùng văn nhã, làm cho người ta có cảm giác người nói đã được tiếp thu một nền giáo dục tuyệt vời. Giọng Oxford của Lệ tiêu chuẩn tuyệt đối, trầm thấp lại khắc chế, cấm dục và thu hút.1

Lệ Kiêu một từ lại một từ chậm rãi nói tiếp, con ngươi đen một mực nhìn cô, ánh mắt anh tối sầm lại, sâu hơn biển cả.

"and when you do, nothing will ever compare."

Giọng nói từ tính của anh kết hợp với ngữ điệu Oxford. Mỗi một âm tiết đều trở nên trầm thấp êm dịu, vang lên từ lồng ngực cường tráng, như khoan thẳng vào tai người nghe, toàn lực xuyên thấu.

*Chuẩn xác là câu nói này á mn huhu, killing quáaaa



Không chỉ xuyên vào tai mà còn chạy vào tim, Vân Đóa cảm thấy trái tim mình và cả sau lưng đều có một cảm giác tê rần lạ kỳ, giống như......

Giống như có người dùng đôi môi trêu chọc vành tai cô, cùng tóc mai và vành tai cô chạm vào nhau, ôn nhu vô cùng......

Lệ Kiêu nói xong, đoan mi khẽ nhướng, đôi mắt đen của anh mang theo chút khiêu khích, nhìn thẳng vào khuôn mặt đỏ bừng của cô gái nhỏ.

Anh chậm rãi nói: "Đóa lão sư, mấy câu nói đó có nghĩa là gì?"

Vân Đóa:...... hình như là mình bị lừa??

Mấy câu nói đó thật ra là những câu thoại nổi tiếng nhất trong một bộ phim huyền thoại:

Nhiều người quen sống trong " bình lặng"..

Trong " nhung lụa "..

Hay trong " hào nhoáng ".

Nhưng đến một lúc nào đó, họ sẽ được nhìn thấy người đẹp nhất, đẹp đẽ và rực rỡ như cầu vồng.

Khi gặp được người này, bạn sẽ cảm thấy mọi thứ khác hết thảy chỉ là mây bay, không gì so sánh được.1

Bộ phim điện ảnh này có tên gọi là《 Một Thuở Tình Thơ 》. Trước kia Vân Đóa đã xem qua rồi, nhưng một cô gái trước giờ không có tình yêu như cô, đi xem phim tình cảm thì mặt luôn luôn không đổi sắc.

Nhưng hôm nay khi anh chậm rãi nói những lời này, lần đầu tiên cô có cảm giác --

Một loại cảm giác "tình thơ" hệt như tựa đề phim.

Lệ Kiêu vẫn đang nhìn cô với vẻ thích thú, chờ đợi câu trả lời.

Nhưng Vân Đóa nói không nên lời. Bộ ngực cao ngất của cô gái nhỏ đang phập phồng có chút nhanh, vành tai thì càng ngày càng đỏ như thiêu đốt.

"Này." Lệ Kiêu nhẹ giọng gọi cô, thân trên cường tráng của anh hơi nghiêng về phía trước, có chút ranh mãnh, "Em đỏ mặt cái gì thế?"

Anh hết sức hạ thấp giọng với ngữ khí trêu chọc, lộ ra vẻ thân thiết, chủ ý ban đầu là không muốn để ai nghe thấy, nhưng --

Mọi người trong phòng nghe không sót chữ nào:)

Vân Đóa nhìn biểu cảm khác lạ và đầy ẩn ý của các chàng trai, toàn thân cô đỏ bừng.

Cô lui về phía sau theo bản năng, cố gắng tránh đi ánh mắt chăm chú và nóng bỏng của Lệ Kiêu.

"Bài tập hôm nay là," Vân Đóa thản nhiên lật sách, giọng nói nhẹ nhàng, hơi run lên một chút, "Chính là mọi người phải tự mình dịch câu nói vừa rồi của Lệ Kiêu!"