Kinh thành bắt đầu đón những đợt tuyết đầu mùa đầu tiên. Thế gian vẫn thường ca tụng, đẹp nhất là cảnh hoa đào nở trong tuyết đầu mùa, cao quý và diễm lệ đến kinh động lòng người.
Khi ngắm tuyết, Cố Tịch Hy đột nhiên nhớ tới ngày này năm ngoái chính là khoảng thời gian đầu tiên nàng trở thành Trường Ý Đan, Trường Khánh Diên đích thân dạy nàng mấy chiêu thức công thủ. Những lời ông nói, nàng vẫn luôn ghi nhớ nằm lòng, ông nói sẽ mang hết vinh hoa phú quý của nữ nhân trong thiên hạ bồi đắp lên người nàng.
Chỉ là, vinh hoa phú quý, cũng đi đôi với sức cùng lực kiệt.
Vừa vặn thay, hôm nay nàng cũng mặc một thân hồng y, tấm áo choàng bên ngoài có đính một vòm lông trắng muốt trên cổ. Chỉ là so với ngày đó, giờ đây, Cố Tịch Hy đã hiểu tường tận cái gì là tường xanh ngói đỏ vô tình.
Chương Hằng nhẹ nhàng bê lò than sưởi ấm đến gần nàng hơn một chút:
“Thái tử phi, tuyết rơi nhiều rồi, chúng ta nên vào trong thôi.”
Nhưng Cố Tịch Hy lắc đầu, nàng không muốn rời khỏi tiểu đình. Những ngày bị cấm túc khiến nàng trở nên rảnh rỗi, bất cẩn lại tập thành thói quen ngồi ở bậc tam cấp nơi tiểu đình, giống như bộ dạng của một người si tâm chờ đợi, nhưng chính nàng cũng không rõ mình đang chờ đợi cái gì.
Tin tức từ bên ngoài truyền tới, chỉ là mấy lời nói của Tiểu Bội Tử, lại khiến cả Cố Tịch Hy và Chương Hằng thất kinh. Tin nói, Linh Hoa tự đêm qua xảy ra hỏa hoạn, toàn bộ một ngôi chùa rộng lớn, khang trang, trong vòng một đêm đã bị thiêu rụi triệt để.
A Linh ở bên cạnh cũng hoảng sợ, nàng ta bất giác lẩm bẩm:
“May mắn hoàng hậu nương nương và thái tử phi không đến đó…”
Vì Cố Tịch Hy bị cấm túc, hoàng hậu cũng không còn tâm trạng xuất cung, muốn ở lại đây làm chỗ dựa cho nàng.
Cố Tịch Hy nhíu chặt đôi mày, bàn tay vô thức tựa vào bệ đá, suy nghĩ bỗng chốc rối ren. Thế gian có thể trùng hợp thế này sao?
Linh Hoa tự là nơi hoàng hậu đến cầu kinh lễ phật mỗi năm, khắp thiên hạ ai cũng đều biết, lại đột nhiên cháy vào đúng thời điểm này, không khỏi khiến cho người khác cảm thấy nghi ngờ.
Hoàng đế Cao Tông chắc chắn sẽ nghi ngờ, có người muốn lợi dụng việc phóng hỏa nơi này để làm hại tới hoàng hậu. Hơn nữa, việc hoàng hậu muốn dẫn thái tử phi theo cũng không phải chuyện bí mật, từ sớm đã lan rộng trong hoàng cung.
Nếu lửa cháy là có người dày công lên kế hoạch, thì kế hoạch đó đích thị là kế hoạch thâm độc muốn dùng một mồi lửa để loại bỏ cả hoàng hậu và nguyên cơ.
“Bệ hạ có cho người điều tra?”
Tiểu Bội Tử gật đầu:
“Hồi nương nương, nô tài nghe ngóng được, bệ hạ đã giao việc này cho Hạ Hầu đại nhân.”
Cố Tịch Hy nhíu mày:
“Hạ Hầu đại nhân là ai?”
Chương Hằng lên tiếng trả lời nàng, chỉ là trong giọng nói mơ hồ pha lẫn sự bất an, nét mặt cũng đầy căng thẳng:
“Hồi nương nương, Hạ Hầu đại nhân, Hạ Hầu Niên là lão tướng nhiều năm của Đại Sở, từng lập nhiều chiến công. Chỉ là…”
Cố Tịch Hy nghiêm túc quan sát Chương Hằng, có dự cảm mãnh liệt rằng người họ Hạ Hầu này không hề tốt đẹp.
Chương Hằng nghi hoặc tự hỏi:
“Tại sao ông ấy lại ở đây, không phải người nên trấn thủ ở Ký Châu sao?”
Tiểu Bội Tử đáp:
“Hai ngày trước Hà hầu đại nhân đã hồi kinh rồi, hình như là vì Nhị vương gia. Sau đó ngài ấy tự nguyện xin bệ hạ cho đứng ra điều tra chuyện hỏa hoạn ở Linh Hoa tự.”
Nghe tới Hoàng Phủ Bắc Trì, Cố Tịch Hy liền vô thức siết chặt lòng bàn tay.
Hành động này của nàng không qua được mắt Chương Hằng, bà nhẹ giọng bảo Tiểu Bội Tử lui ra, sau đó nói:
“Nương nương, tuyết rơi dày rồi, chúng ta vào trong hẵng nói tiếp.”
Khi cánh cửa được cẩn thận khép lại, Cố Tịch Hy lập tức hỏi, ngữ điệu không che được sự khẩn trương:
“Cô cô, Tiểu Bội Tử nói Hạ Hầu Niên hồi kinh là vì Nhị vương gia, điều này có ý gì?”
Những ngày qua, Chương Hằng hoàn toàn không đá động về Hoàng Phủ Bắc Trì với Cố Tịch Hy. Tuy nói nàng dám thề độc, nhưng không gì có thể tẩy xóa được dấu vết của quá khứ, mối quan hệ nhất thời đó chính là nguyên nhân của toàn bộ sóng gió trên con đường dẫn nàng tới hậu vị.
Lúc này, bất ngờ nghe nàng hỏi, Chương Hằng không khỏi có chút hoang mang.
Nhưng cuối cùng, bà vẫn giải đáp cho nàng:
“Hạ Hầu Niên có mối quan hệ rất tốt với Nhị vương gia, chính là thầy của ngài ấy.”
Những người ở trong cung lâu năm đều biết, tính cách Hoàng Phủ Bắc Trì kỳ quái khó gần, ngay từ nhỏ đã không có một sư phụ nào có thể dạy dỗ được y, chỉ có duy nhất một Hạ Hầu Niên có thể dạy, bất kể việc ông ta không phải là sư phụ ở Thượng thư phòng. Hoàng Phủ Bắc Trì đã bái Hạ Hầu Niên làm ân sư.
Chương Hằng không khỏi có chút hồ nghi, tuy thái tử phi nhập cung khi Hạ Hầu Niên đã đi Ký Châu trấn thủ, nhưng không lẽ Hoàng Phủ Bắc Trì không từng nói cho nàng nghe?
Cố Tịch Hy không có tâm trạng để ý đến biểu cảm của Chương Hằng, giờ đây trong đầu nàng chỉ quay cuồng một suy nghĩ duy nhất. Hóa ra Hoàng Phủ Bắc Trì không hề đơn phương độc mã, y có đồng minh.
Mà đồng minh của Hoàng Phủ Bắc Trì, tức là kẻ thù của Hoàng Phủ Minh Phong.
Suy nghĩ này bất giác khiến Cố Tịch Hy giật mình, nàng không ngờ rằng mình vẫn lo lắng cho hắn như vậy. Là hắn tàn nhẫn với nàng, lạnh lùng với nàng tới mức quá đáng, nhất quyết không bỏ qua cho nàng…
Nhưng… nàng vậy mà vẫn không thể lạnh lòng với hắn.