Họ Trần thật sự đã được Hoàng Phủ Minh Phong cứu lấy, khi tỉnh lại ở Tây Quan, gã thậm chí vẫn còn chưa dám tin người cho gã tiền, cũng là cho gã thuốc độc chí tử.
Người đó nói Hắc giáp quân tuy mạnh, nhưng tuyệt đối không tùy tiện giết người.
Người đó còn nói chỉ cần làm đoàn người thái tử hoảng sợ, phần còn lại sẽ có kẻ khác lo liệu.
Gã không phải kẻ ngu, bạn bè của gã cũng thế, nhưng thứ vàng chói lấp lánh kia đã làm tâm trí gã mụ mị, đến mức có thể tin rằng rơi vào tay quân Hắc giáp vẫn được cứu ra.
Gã chơi với hùm, lại không biết sư tử đang gào xé phía sau.
Có khác gì một lũ rối thế mạng!
Lúc này, gã thừa biết Hoàng Phủ Minh Phong cứu mạng gã, thực ra vẫn chỉ là muốn một lần lửa đem gã lên giàn hỏa thiêu, nung cho tan xương nát thịt.
Nhưng mà trước đó, thái tử này muốn gã phải chỉ điểm được kẻ tạo ra một màn hỗn chiến.
Gã nghĩ, ngu dại thì chết, dù sao với vết đao đó, cơ thể gã lúc này dù không còn kịch độc, nhưng đã biến thành một nửa tàn phế.
Nhưng trước khi chết, gã cũng không cam lòng với kẻ đã khiến mình cùng các chiến hữu thành ra như thế này.
Hôm nay, gã ở thư đường, rạch mạch, rõ ràng thuật lại toàn bộ câu chuyện Tát Lạt đã đến tìm gã ra sao, ra một điều kiện hời như thế nào để khiến hắn cùng huynh đệ ngu khờ trí óc, dám cầm đao đi thích khách đương kim thái tử.
Tát Lạt tức đến mức trán sòng sọc toàn đường gân:
“Tên khốn nhà ngươi, ta đến tìm ngươi lúc nào?”
Họ Trần cười khẩy:
“Sứ giả đến tìm ta vào lúc cách tám ngày nữa sẽ lập xuân, ngài mặc y phục của Đại Sở, nhưng điệu bộ phong thái thì không giống người Đại Sở, ta lúc đó còn chưa mụ mị đầu óc, vừa nhìn liền nhớ bộ dạng thú mang hia người của ngài!”
Hoàng Phủ Miên Phong ngồi một bên, sặc nước trà vì phụt cười.
Tát Lạt gạt phắt:
“Ăn nói hàm hồ!”
“Trần mỗ sao có thể hàm hồ, ngày sứ giả đến, nhà ta vẫn còn vài người họ xa đến làm khách, nhưng vì thấy bộ dáng sứ giả đáng sợ nên đều lui về rèm sau trông ra, thái tử điện hạ đã đối chất!”
Thái tử?
…
Tát Lạt từ nãy đến giờ đều đang tức đến lộng phổi vì cho rằng kẻ điên bên cạnh mình nói xằng nói bậy.
Y biết họ Trần này, nhưng y chưa từng gặp qua gã, trước khi lập xuân, y vẫn còn ở mẫu tộc, chuyện ở Lũng Nham là do người kia lo liệu…
Chỉ là trước khi đêm thích khách diễn ra, Tát Lạt mới âm thầm từ xa quan sát đám người này, đương nhiên không cho họ thấy mặt.
Nhưng hôm nay gã họ Trần lại ở đây một đường tường thuật buổi gặp gỡ không có thực kia.
Gã sẽ không tự nhiên có bản lĩnh này, chỉ có thể là do Hoàng Phủ Minh Phong chỉ điểm.
Hóa ra Hoàng Phủ Minh Phong ngay từ vốn đã không cần đến chứng cứ xác thực, càng không cần quang minh chính đại thừa thải.
Hắn chỉ cần dồn y vào chỗ chết liền thành công.
Tay Tát Lạt bất thần run rẫy, huynh đệ nhà đế vương này, đều là những kẻ quỷ quyệt đến kinh hồn người.
Đột nhiên, y thấy hối hận, hối hận vì bản thân mình vì một chữ “ơn” nửa vời lại đem thân mình ra làm tấm chắn cho cuộc tranh đoạt quyền lực của bọn họ.
Y không thèm biện minh vô ích nữa, khuôn miệng lấp ló dưới bộ râu rậm vẽ thành nụ cười, gật gật đầu:
“Hay, hay lắm…! Ha, đúng là thái tử điện hạ, đúng là trữ quân của thiên triều, chả trách Cao Tông đế lại trọng ngươi.”
Ánh mắt Tát Lạt bỗng quét sang Cố Tịch Hy khiến nàng giật thót, linh cảm mạnh mẽ nói cho nàng biết, kẻ này đang chuẩn bị tuồn ra những lời tai họa cho nàng.
Đúng như vậy, y bật cười lớn, nhìn Cố Tịch Hy rồi lại nhìn Hoàng Phủ Minh Phong, nét cười biến thành cuồng ngôn, ha hả mà nói:
“Nhưng thật đáng thương, một người thế này, lại có thể bị qua mặt dễ dàng! Ha, bổn sứ giả chống mắt lên chờ ngày người ê chề nhục nhã vì một nữ nh…”
Chữ “nhân” từ miệng Tát Lạt còn chưa kịp thốt trọn đã bị Hoàng Phủ Minh Phong gạt phắc, hắn lớn giọng, ngữ điệu đầy uy quyền:
“Trần Kim, giải người, chờ Miêu tộc đến xử lý!”
Tát Lạt giật mình, ánh mắt thâm sâu một chút, lại quét nhìn cặp phu thê này một lượt:
“Ra là vậy… Thú vị quá, ha ha!”
Cho đến khi y đã bị đám người Trần Kim đưa đi khuất hình rồi, Cố Tịch Hy vẫn còn cảm thấy sống lưng mình đang cứng đơ ra.
Nàng hơi khó nhọc xoay đầu nhìn Hoàng Phủ Minh Phong, không biết nên dùng ánh mắt cảm kích hay e sợ để đối diện với hắn.
Ngược lại, Hoàng Phủ Minh Phong vẫn rất thản nhiên, hắn chớp mắt hai cái, nhìn thẳng nàng:
“Thái tử phi vẫn ổn chứ?”
Nàng cố cười:
“Vâng, chúc mừng điện hạ phá giải được đại án.”
Hoàng Phủ Miên Khang đứng dậy, vươn vai một cái:
“Ai da, đúng vậy! Bây giờ có thể an tâm ca khúc khải hoàn rồi!”
Thật sự là xong rồi sao?
Cố Tịch Hy vẫn cứ có cảm giác, mọi chuyện không đơn giản như vậy… Có rất nhiều, rất nhiều thứ bí ẩn, còn ẩn trong lớp sương mù của Lũng Nham này…
Tối đó, Lý công công dặn dò đầu bếp ra sức nấu một bàn thức ăn thịnh soạn lên chút, coi như là chúc mừng Hoàng Phủ Minh Phong giải quyết được chuyện này, có thể hiển hách mà hồi cung.
Cố Tịch Hy rót rượu cho hắn, bàn tay lại có hơi gượng gạo.
Tính từ chuyện nàng có ý quyến rũ hắn ở Tựu Nguyệt điện đến nay đã là mấy tháng, sau khi ủ mưu không thành thì cả hai đều không đối tửu một lần nào nữa.
Chỉ cần nhớ lại, Cố Tịch Hy liền cảm thấy có hơi ê mặt.
Vậy nên lần này, khi đưa rượu qua cho hắn, nàng còn cố tình phủ tay áo dài hơn một chút, ngược lại lần trước, lần này nàng muốn giấu nhẹm dấu thủ cung sa kia..