Những thớ thịt bị bỏng nghiêm trọng của Hoàng Phủ Bắc Trì, khi y tức giận sẽ cơn hồ đỏ lên, trong càng kỳ quái và đáng sợ. Y căm phẫn quát lên:

“Câm miệng!”

Hoàng Phủ Bắc Trì giơ tay, dường như muốn đánh Cố Tịch Hy, nhưng trước khi y kịp hạ thủ, một tay của nàng cũng đã tóm chặt lấy cổ y.

Nàng nghiêng đầu, cười:

“Sao thế, trúng tim đen rồi sao?”

Đôi mắt Hoàng Phủ Bắc Trì vằn đầy tia máu. Y lại nói:

“Nàng nói trẫm giết Trần Chiêu Thủy à? Vậy các người thì sao, các người cũng không buông ta cho Trường Ý Đan của trẫm!”

Cố Tịch Hy lập tức đanh mặt:

“Ngài thật sự yêu Trường Ý Đan à?”

“Nàng nói gì?”

Cố Tịch Hy cười khẩy, buông tay khỏi cổ y, nhấc chân váy đứng lên.

"Lúc đầu, ta cũng cho rằng hai người yêu nhau, một tình yêu thật đẹp, nhưng cũng thật thương tâm. Nhưng mà…

Tước khi Tát Lạt chết, y đã gào lên rằng, ta và Trường Ý Đan thật giống nhau, đều là những nữ nhân ngu ngốc, chỉ là con cờ trong tay người khác, tới lúc chết cũng không hiểu vì sao mình chết.

Lúc đó, ta cũng không hiểu ý của y ta là gì. Nhưng càng về sau, ta càng hiểu. Tát Lạt nói, Trường Ý Đan là một kẻ ngốc, nàng ta cho rằng mình tự tử vì tình rất quang vinh, lại không ngờ rằng kẻ đó vốn chẳng yêu mình.

Hoàng Phủ Bắc Trì, là ngài yêu Trường Ý Đan, hay là yêu sự ủng hộ của Trường Khánh Diên? Nếu ngài thật sự yêu, sao lại bỏ rơi nàng ta mấy năm liền không tung không tích?

Ha, căn bản, ngài cũng muốn nàng ta sẽ vì mình mà chết, không phải sao? Vì không còn Trường Ý Đan, Trường gia sẽ thành xiêu quách đổ, đó là cái giá mà Trường Khánh Diên phải trả vì không ủng hộ ngài.

Nhưng, Hoàng Phủ Bắc Trì, ngài lại không ngờ rằng Trường Khánh Diên lại tìm ta thay thế nhi nữ…

Mấy lời đêm qua ngài truyền tới, đúng là để trả nợ cho Trường Ý Đan, nhưng không phải nợ tình, mà là nợ mạng!"

Cố Tịch Hy từ tốn đem từng chuyện một nói hết ra trước mặt Hoàng Phủ Bắc Trì.

Vì vậy nên, trong mắt nàng, y vốn chẳng phải một kẻ khốn khổ, bần cùng sinh đạo tặc gì cả. Y chỉ là một kẻ lòng lang dạ sói, muốn phá hủy thiên hạ, muốn mượn danh khổ sở để tránh né bia miệng ngàn năm mà thôi.

Nhưng tiếc thật, thất bại rồi.

Từ nay về sau, thế gian sẽ chỉ lưu truyền y như một tội nhân thiên cổ!

Hoàng Phủ Bắc Trì chống một tay lên mép bàn. Bộ long bào không hề vừa vặn khiến y cành trở nên luộm thuộm khó coi. Y nhặt chiếc mặt nạ sắt đeo trở lên mặt, cố gắng khôi phục sự cao quý và uy quyền của thiên tử.

Y nhìn nàng, đột ngột bật cười, điệu cười khanh khách nhưng chứa toàn hơi lạnh, sau đó đưa tay lên vỗ mấy cái:

“Thông minh, thật thông minh. Nàng mới nên là nhi nữ Trường gia, chứ không phải Trường Ý Đan vô dụng kia!”

Cố Tịch Hy không thèm đáp lại.

Hoàng Phủ Bắc Trì lại chậc chậc mấy tiếng:

“Chỉ là, nàng nháo quá, vừa biết quá nhiều thứ, lại còn vừa không biết nghe lời.”

Nàng nhếch môi:

“Vậy ngài muốn làm gì? Giết bản cung?”

Y lắc đầu, thấp giọng đáp:

"Không không, nàng xinh đẹp như vậy, giết thì uổng phí quá…

Với cả, giết nàng chẳng có lợi gì với trẫm, thậm chí giữ nàng làm con tin còn không có giá trị. Nàng thông minh như vậy, chắc là biết mà đúng không? Hoàng Phủ Minh Phong vốn đâu có yêu nàng…

Ây dà, tính ra nàng cũng thảm thật, vì cha con họ làm không ít chuyện, tới cuối cùng cũng chả được gì."

Hoàng Phủ Bắc Trì bật ý cười đầy nhạo báng, y ghé đầu sát đến trước mặt nàng:

“Phu quân mà nàng đang chờ đợi, hắn chỉ yêu một mình Trần Chiêu Thủy mà thôi…”

Nét mặt Cố Tịch Hy vẫn giữ sự bình tĩnh cố hữu, nhưng sâu thẳm trong lòng, nàng không thể không thừa nhận, mấy lời này của y đã khiến tim nàng đau thắt.

Một câu hỏi đột ngột lóe lên trong đầu, tại sao nàng lại phải sống như thế này?

Ánh mắt Hoàng Phủ Bắc Trì nhìn nàng từ đầu đến chân.

“Trẫm không giết nàng, mà còn biến cuộc đời nàng càng trở nên ly kỳ và thú vị hơn…”

Ngay sau đó, y bất chấp lao đến muốn giam hãm Cố Tịch Hy vào vòng tay mình. Nàng lập tức lách mình tránh được, thuận tay liền vỗ một chiêu lên khuỷu tay y.

Vẫn là thủ pháp của Cố sư phụ lợi hại.

Thanh kiếm Tàn Hồng luôn nằm bên dưới huyễn tháp, trong thoáng chốc lao ra khỏi vỏ, chuôi kiếm nằm trên tay Cố Tịch Hy, mũi kiếm lại hướng thẳng về phía Hoàng Phủ Bắc Trì.

Ánh mắt nàng lại còn sắc bén hơn cả lưỡi kiếm trên tay.

Nhưng Hoàng Phủ Bắc Trì không hề sợ hãi. Y chầm chậm đưa tay gạt mũi kiếm của nàng sang một bên, mỉm cười:

“Nàng cho rằng làm thế có tác dụng sao?”

“Rốt cục ngài muốn gì?”

Hoàng Phủ Bắc Trì không đáp nàng, y xoay mặt về hướng cửa, gọi một tiếng:

“Tiểu Dụ Tử!”

Một nội thị xấp xỉ tuổi Lưu công công hầu hạ hoàng đế Cao Tông bước ra. Cố Tịch Hy chưa từng gặp người này.

Hoàng Phủ Bắc Trì lại hướng mắt về phía nàng, nói:

“Truyền ý của trẫm, phế danh nguyên cơ của Trường thị. Thay vào đó… phong Trường thị làm quý phi!”

Dụ công công sau một thoáng bất ngờ liền gật đầu vâng dạ.

Cố Tịch Hy chết sững.

Thẳng tới khi Hoàng Phủ Bắc Trì đã phất tay áo bước ra ngoài, nàng mới sực tỉnh, lập tức lao theo y, gần như đang gào lên:

“Hoàng Phủ Bắc Trì, ngươi điên rồi sao? Ngươi điên rồi!”

Thị vệ ngự lâm quân đứng ở cửa dang tay ngăn Cố Tịch Hy lại.

Nàng nhìn theo bóng lưng của y biến mất sau cánh cổng đỏ đã nhuốm màu thời gian. Nước mắt cứ tuôn không ngừng trên má. Cả người gần như không trụ vững được, trượt theo một bên vách cửa mà ngồi phịch xuống.

Hóa ra, y muốn hủy hoại nàng.

Chỉ cần biến nàng thành nữ nhân của mình, Hoàng Phủ Bắc Trì sẽ khiến nàng vĩnh viễn không còn đường lui nữa.

Cho dù là tự nguyện hay bị ép buộc, câu chuyện nguyên cơ của thái tử trở thành phi tử của phản tặc thiên triều vẫn sẽ hình thành.

Cho dù ngày sau, giang sơn này lại thái bình, nàng cũng sẽ không còn lối nào để thoát.

Ngay từ khoảnh khắc ban lệnh, Hoàng Phủ Bắc Trì đã muốn kéo nàng đồng quy vu tận với y rồi…