"Ngày lạnh như thế này, ăn một chén mì trường thọ nóng hầm hập có thể nói là chuyện vô cùng sung sướng, Hoàng hậu nàng nói đi?" Thân Đồ Xuyên ngữ khí không mặn không nhạt.

Quý Thính cười: "Bệ hạ nói không sai, cho nên lúc trước thần thiếp mới nói sẽ đích thân làm mì trường thọ cho bệ hạ, đơn giản là muốn Hoàng Thượng được tâm ấm thân cũng ấm."

"Mì trường thọ muốn làm tất nhiên tốn không ít công phu, nếu giờ phút này mới làm hẳn là không kịp, cho nên ngươi đã chuẩn bị tốt rồi chứ?" Thân Đồ Xuyên nheo mắt.

Quý Thính tươi cười bất biến: "Đây là tự nhiên, thần thiếp đã sớm chuẩn bị xong, chỉ là thứ tốt đều nên để lại sau cùng, cho nên thần thiếp nghĩ yến hội kết thúc mới dâng lên cho ngài."

"À? Nguyên lai là như vậy, cô gặp ngươi cả ngày cũng không thấy ngươi nhắc tới việc này, còn tưởng rằng ngươi đã quên mất." Thân Đồ Xuyên giả cười.

Quý Thính ngượng ngùng nắm tay nho nhỏ, khẽ đấm hắn một cái: "Bệ hạ nói gì vậy, thần thiếp đương nhiên không quên." Hiện tại đi làm mì chỉ sợ không kịp, chờ lát nữa nàng sẽ lén lút dặn dò xuống, kêu phòng bếp chuẩn bị trước, cán bột ra, nàng trở về nấu thêm một chút là được.

Nàng mới vừa nghĩ ra, Thân Đồ Xuyên liền ra chiêu phủ đầu, thấp giọng nói bên tai nàng: "Tay nghề của ái phi cô đã thưởng qua không ít, cho nên nếu ngươi kêu ngự trù làm, cô có thể nếm ra được."

"......Mì sợi mà thôi, hương vị đều giống nhau, sao bệ hạ có thể nếm ra được?" Quý Thính khô cằn mở miệng hỏi.

Thân Đồ Xuyên nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, cười lộ cả nguyên hàm răng: "Không tin thì thử xem, nếu cô nếm ra ai giả mạo tay nghề của Hoàng Hậu, cô sẽ tru di cửu tộc hắn."

1

Quý Thính: "......." Ngươi đã nói như vậy, ai còn dám lấy tính mạng của những ngự trù đó ra làm tiền đặt cược.

Xem ra hôm nay chén mì trường thọ này nàng phải đích thân làm, còn nữa, không thể để Thân Đồ Xuyên biết, nếu không những gì nàng nói sẽ biến thành tội khi quân. Quý Thính có chút ngồi không yên, muốn trở về Phượng Tê Cung ngay để cán bột làm mì, nhưng liếc nhìn người nam nhân đang chế giễu chờ bên cạnh, lại nhìn xuống tiểu vương tử phiên bang không biết ở chỗ nào phía dưới kia, nàng lại cảm thấy ở thời điểm này mà còn nghĩ đến mì sợi thì thật sự là không biết nặng nhẹ.

......Nhưng nếu từ bỏ mì sợi, đến khi yến hội kết thúc, hắn sẽ tìm mình tính sổ!

"Ta sai rồi, thực xin lỗi bệ hạ, ta không nên quên." Quý Thính quyết đoán nhận sai.

Còn tưởng giáo dục nàng thêm vài câu, Thân Đồ Xuyên dừng một chút: "Ngươi cũng thật quyết đoán..... Ai dạy ngươi ở trước mặt cô xưng "ta", lớn mật!"

"Bệ hạ, thần thiếp đã nhiều ngày nay cũng đầy việc vội vàng, không phải là cố ý quên ngài, ngài đừng tức giận được không? Chờ khi yến hội kết thúc, nếu ngài còn có thể ăn thêm, thần thiếp sẽ vì ngài nấu mì trường thọ, thế nào?" Quý Thính lấy lòng, kéo tay áo hắn.

Thân Đồ Xuyên liếc nàng một cái, khinh thường hừ một tiếng.

Quý Thính biết đây là đồng ý, cười cười, thò tay nắm lấy tay hắn dưới bàn, kết quả là chạm vào một bàn tay lạnh ngắt, nàng bất đắc dĩ: "Bệ hạ mặc đồ cũng không ít, sao tay chân vẫn lạnh ngắt?"

Nói xong lấy lò sưởi cầm tay tới, giữa tay hai người lập tức nóng ấm lên. Tay đứt ruột xót, tay ấm lên, toàn thân tựa hồ cũng ấm áp lên. Thân Đồ Xuyên nghe tiếng đàn sáo ồn ào phức tạp, nhìn xuống dưới đám vũ nữ đang ca vũ, đột nhiên cảm thấy loại tiệc mừng thọ này cũng không quá đáng chán ghét.

Thấy được chút bực bội của hắn đã dần dần tan biến, Quý Thính yên lòng, bắt đầu chuyên tâm đến sứ thần phiên bang ngồi phía dưới.

Tuy rằng người tới rất nhiều nhưng cũng không khó tìm ra vị sứ thần kia, vị kia khoảng hai mươi tuổi, trên mặt có một miệng bớt cỡ bằng đồng tiền, ở đây chỉ có một người như vậy. Quý Thính thỉnh thoảng nhìn hắn một cái, thấy hắn bắt đầu ăn đồ ăn trên bàn, lại xem thái giám đứng sau hầu hạ hắn quay ra gật đầu với nàng, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Nàng lúc này muốn thông qua việc làm tiểu vương tử từ bỏ việc hành thích, tránh cho hắn bị Thân Đồ Xuyên xử lý, từ đó tránh cho bằng hữu của nam chủ bị giết đi, mục đích cuối cùng là giữ được mạng của Thân Đồ Xuyên. Kế hoạch của nàng gần như hoàn mỹ, tiểu vương tử không thể chết, nam chủ không có động cơ ám sát Thân Đồ Xuyên, cho nên nghĩ tới nghĩ lui nàng cảm thấy bánh quả hồng tẩm thuốc là hợp lí nhất.

Không có gì dùng tốt hơn dược chỉ làm người hôn mê, chỉ cần trước khi tiểu vương tử hành thích làm hắn ăn xong đồ ăn có thuốc kia, bảo đảm hắn căng không đến khi hành thích đã ngủ. Chờ khi hắn tỉnh lại, yến hội cũng đã kết thúc, mà từ đó trở đi hắn sẽ không có cơ hội gặp mặt Thân Đồ Xuyên, trừ khi hắn là kẻ đại ngốc mới dám vọt vào hoàng cung giết vua.

Nàng lên kế hoạch, Lý công công và Thúy Nhi phụ trách thực hiện, hai người này ở trong cung nhiều năm hiển nhiên không làm nàng thất vọng, họ tự biết nặng nhẹ, sẽ không tiết lộ mọi chuyện cho Thân Đồ Xuyên. Quý Thính khóe miệng đầy ý cười, mặt vui mừng nhìn tiểu vương tử đang ngồi ăn, tựa như trưởng bối hiền từ nhìn vãn bối.

"Hoàng Hậu đang nhìn ai?"

Âm thanh trầm thấp vang lên, Quý Thính cảm giác cả nửa người tê rần, bày ra vẻ mặt vô tội, xoay đầu, nhìn vào mắt Thân Đồ Xuyên nói: "Cái gì xem ai? Thần thiếp không thích ca vũ, không chú ý nhìn đến phát ngốc, làm sao vậy bệ hạ?"

"Hoàng Hậu khi phát ngốc đều là ánh mắt trống rỗng, vô thần nhìn về phía trước, nhưng mà vừa rồi bộ dạng cô nhìn thấy không giống, càng giống hơn là nhìn thấy đồ vật chính mình mong chờ." Thân Đồ Xuyên cũng không mắc mưu, ánh mắt dần dần lạnh xuống: "Cô nhìn thoáng qua bên kia, đều là người phiên bang không có gì đẹp đẽ, không đáng giá để Hoàng Hậu chờ mong."

"..... Thần thiếp chưa thấy qua người nào như vậy, trong lúc nhất thời cũng chỉ là tò mò, chàng xem các bọn họ ăn mặc, đều giống như chim anh vũ, cũng quá tuỳ tiện đi." Quý Thính cùng cẩu nam nhân này ở chung nhiều năm như vậy, vừa nghe giọng điệu này liền biết hắn đang không cao hứng, lập tức mang vẻ mặt bát quái tới gần, giống như muốn nói to nói nhỏ.

Quả nhiên sắc mặt của Thân Đồ Xuyên tốt hơn nhiều, ngữ khí lại vẫn như cũ mang chút bất mãn: "Chỉ là thấy bọn họ giống như chim anh vũ? Cô như thế nào lại thấy ngươi đang nhìn những nam nhân đó?"

Sứ thần đại biểu một quốc gia đi ra ngoài làm sứ giả, vô luận là hành vi cử chỉ, tướng mạo dáng người đều không thể khiến quốc gia mình mất mặt, cho nên mỗi sứ thần ngoại trừ tuổi tác có chút lớn, đều là những tiểu thế gia tuấn tú. Hắn thấy nàng nhìn đến xuất thần, bèn cho rằng nàng đang nhìn những người đó.

"Lẽ nào bệ hạ đang nói giỡn? Có mỹ nam tử như ngài ở bên cạnh, ngài cảm thấy thần thiếp thật sự có thể coi trọng những người phía dưới sao?" Quý Thính vẻ mặt khiếp sợ hỏi.

Nàng dùng ánh mắt không thể tin tưởng lấy lòng nhìn Thân Đồ Xuyên, sự không thoải mái trong lòng hắn cũng dần biến mất: "Cô xác thật là đang đùa giỡn, nếu ngươi cảm thấy không buồn cười, vậy thì thôi."

Quý Thính: "........." A, nếu thật là vui đùa thì tốt rồi.

Hai người liếc nhau, từng người cười đến dáng vẻ rực rỡ, ở trên đài cao sắm vai một đôi cầm sắt hoà minh Đế Hậu.

Tất cả mọi người đều nhìn bọn họ, phiên bang tiểu vương tử kia cũng không ngoại lệ, chỉ tiếc sau khi ăn chút đồ, hắn bắt đầu ngáp, tinh thần cũng bắt đầu mệt nhọc. Quý Thính rất thích bộ dạng mơ màng sắp ngủ của hắn, tốt nhất là trong chốc lát bất trí bất giác té xỉu, như vậy liền có thể tránh được một màn Thân Đồ Xuyên cùng nam chủ đối đầu.

Một khúc ca vũ xong, mọi người dưới đài dập đầu hành lễ với Thân Đồ Xuyên, Quý Thính và Thân Đồ Xuyên đứng lên, tay nắm tay tiếp nhận lời chúc mừng của phía dưới. Quý Thính tuy rằng biết đây chỉ là một quy trình buổi lễ, nhưng vẫn bị cảnh tượng bao nhiêu người quỳ lạy làm cho chấn kinh, lại nhìn bên cạnh cung nhân vừa rồi còn hầu hạ hiện giờ cũng quỳ đầy đất, chỉ có nàng cùng Thân Đồ Xuyên còn đứng.

Trong khoảng thời gian ngắn đột nhiên sinh ra cảm giác lạnh lẽo khi đứng ở ngôi cao, Quý Thính bất chợt nắm chặt tay Thân Đồ Xuyên, lò sưởi trong tay hai người liền phát huy công dụng, giờ phút này ngay cả thân thể của Thân Đồ Xuyên cũng trở nên ấm áp.

Hắn nhận thấy Quý Thính khẩn trương, hơi hơi ghé mắt nhìn: "Làm sao vậy?"

"..... Không có gì, chỉ là cảm thấy bệ hạ thực không dễ dàng, năm rồi không có thần thiếp bên cạnh, bệ hạ một mình đứng đây, tay hẳn là rất lạnh."Quý Thính ngồi xuống, nửa bất đắc dĩ nửa đau lòng nhìn hắn. "Hiện tại còn tốt, bệ hạ khi còn nhỏ hẳn là càng cô đơn hơn, là thần thiếp không tốt, thần thiếp đã tới chậm."

Nếu có thể ở thời điểm hắn còn nhỏ mà xuất hiện thì thật tốt, như vậy hắn không cần lúc nào cũng chịu đựng loại cô tịch khi đứng chỗ cao không thắng hàn này, không cần một người yên lặng lớn lên, càng sẽ không làm cái bớt bất tri bất giác màu sắc tối đen tới như vậy. Quý Thính nghĩ thế, lại nhẹ nhàng buông tiếng thở dài.

Thân Đồ Xuyên im lặng, một lúc lâu sau mới phức tạp liếc nhìn Quý Thính. Lại tới nữa, cái cảm giác nóng hầm hập này, lại bởi vì nàng mà tới, hắn cũng không biết chính mình gần đây bị làm sao, vì sao mỗi lần nàng dùng giọng nói tràn đầy đau lòng với hắn, thì trong lòng những quạnh quẽ cô đơn đều tan biến, ngược lại biến thành uỷ khuất, làm hắn xúc động muốn nói ra.

Nghĩ đến những chuyện đã qua kia, hắn lại đột nhiên cảm thấy buồn cười, bất quá là chuyện hắn xem hết sức bình thường, như thế nào bị Quý Thính nói đến lại cảm thấy uỷ khuất?

"Ngươi tới không sớm cũng không muộn, vừa đúng lúc thời điểm tính tình cô còn tốt, nếu không, ngươi như vậy, cô đã sớm biến ngươi thành trăm mảnh." Hắn tự nhận là thực sự cầu thị, nói.

Quý Thính: "......" Tính tình tốt? Vậy lần đầu tiên gặp mặt kia là ai chặt bén mất đầu thích khách? Làm ơn lúc nói chuyện sử dụng đầu óc một chút, coi như cho thích khách bị chém đầu kia chút tôn nghiêm đi!

"Ngươi tự hồ giống như có rất nhiều điều muốn nói với cô." Thân Đồ Xuyên nhìn đôi mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp của nàng, không khỏi lộ ra ngữ khí uy hiếp.

Quý Thính quyết đoán ôn nhu cười: "Thần thiếp cảm thấy bệ hạ nói rất đúng."

Thân Đồ Xuyên hừ nhẹ một tiếng, lười nhác dựa lên người nàng. Mắt lại thấy có một hồi ca vũ mới, Quý Thính thở dài: "Bệ hạ, còn bao lâu nữa chúng ta mới có thể rời đi?"

"Chờ khúc ca vũ này xong, những sứ thần đó đưa lễ vật lên, thì có thể đi." Thân Đồ Xuyên nói xong, dừng một chút, khó lắm mới tốt bụng một lần: "Nếu ngươi thực sự thấy phiền, thì trở về trước đi, cô ngồi một lát rồi về."

Quý Thính vừa nghe thấy dâng lễ vật, tinh thần lập tức hăng hái hẳn lên, nào còn muốn đi về: "Thần thiếp không đi, thần thiếp muốn ở lại xem, biết đâu nếu như gặp được đồ vật mình thích, còn có thể kịp thời xin bệ hạ."

"Ngươi ấy à, da mặt ngày càng dày." Thân Đồ Xuyên vô ngữ liếc nàng một cái, loại yêu cầu này nào có thể tuỳ tuỳ tiện tiện nói ra, xem ra hắn thật là ngày càng nuông chiều nàng.

Quý Thính cười ôm cánh tay hắn: " Hoàng Thượng nể tình thì mới được tính nha, nếu như ngài đuổi thần thiếp hai lần, thần thiếp khẳng định không dám lại mở miệng, nhưng thần thiếp biết ngài sẽ không làm như vậy."

Thân Đồ Xuyên hừ nhẹ một tiếng, nhưng thật ra cam chịu. Ca vũ kết thúc, sứ thần bắt đầu tiến cống. Quý Thính lập tức vô cùng hứng thú bắt đầu thưởng thức bọn họ mang đến các loại vật phẩm tiến cống hiếm lạ.

Quả nhiên không khiến nàng thất vọng, có đưa tranh chữ có đưa kim ngọc, mỗi người đưa tới đều là thứ tốt, nửa điểm cũng không thể so với những đồ vật mà Thân Đồ Xuyên lúc trước ban thưởng cho nước đó kém hơn tẹo nào. Quý Thính yên lặng ghi nhớ trong lòng ở đây có những thứ gì, tính toán lúc sau làm sao mà xin hắn.

Lúc nàng đang yên lặng ghi sổ ở trong lòng, thì phiên bang tiểu vương tử đi lên phía trước, Quý Thính tinh thần lập tức trở nên phấn chấn, tránh cho hắn đột nhiên gây khó dễ làm tổn hại đến Thân Đồ Xuyên.

Giờ phút này thuốc đang phát huy tác dụng, tiểu vương tử vẻ mặt buồn ngủ, cắn răng mới miễn cưỡng đi đến giữa đại điện, phí thật lớn công phu mới không ngủ gục khi đang hành lễ.

.... Bộ dạng không đợi đi đến trước mặt đã ngủ, khẳng định không cần lo lắng việc hắn hành thích hoàng thượng, Quý Thính bất động thanh sắc tới gần Thân Đồ Xuyên, trước tiên làm công tác tư tưởng cho hắn: "Tiểu vương tử này, thoạt nhìn tựa hồ giống bị bệnh, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào."

Thân Đồ Xuyên nhìn thoáng qua phía dưới, quả nhiên vẻ mặt mỏi mệt cộng thêm bộ dạng không có tinh thần, lập tức mày dương một chút: "Lúc trước cô có gặp qua hắn, cũng không thấy hắn như thế."

"Khả năng mắc bệnh gì, hiện tại bệnh tái phát, thế cũng quá đáng thương rồi, xem hắn vì lễ mừng thọ của ngài mà đè nén sự khó chịu xuống, chờ hắn dâng lễ vật xong, bệ hạ cho hắn trở về nghỉ ngơi đi." Quý Thính tiếp tục thổi gió bên tai Thân Đồ Xuyên

Thân Đồ Xuyên trầm tư một lát, chậm rãi gật gật đầu: "Cứ như vậy đi."

Hắn nói xong, phía dưới tiểu vương tử lại trộm ngáp một cái, tự mình cố hết sức để không ngủ gục: "Xin thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, tại hạ dự đoán tiệc đại thọ của ngài tất nhiên thu được không ít tranh chữ, châu báu. Phương diện này tại hạ không còn tâm tư, mà vì bệ hạ chuẩn bị một lễ vật khác, để bệ hạ từ từ thưởng thức thứ mới mẻ."

Quý Thính vừa nghe liền hứng thú, nhỏ giọng hỏi Thân Đồ Xuyên: "Hắn tặng gì cho ngài, ăn ngon sao?"

Thân Đồ Xuyên liếc nàng một cái, trầm giọng nói ra nghi vấn của Quý Thính: "Tiểu vương tử đưa tới thứ gì?"

"Bệ hạ, mời xem." Tiểu vương tử nói xong đi qua một bên vỗ vỗ tay, ngoài điện tiến vào bốn nữ nhân mang khăn che mặt, quần áo trống trải, vào trong điện đứng đó, chờ đàn sáo vang lên, các nàng bắt đầu nhẹ nhàng khởi vũ.

Quý Thính nhìn bốn mỹ nhân dáng múa thanh lệ, nghĩ đến các nàng ăn mặc như vậy đứng chờ bên ngoài lâu đến như thế mới được tiến vào, không khỏi cảm thấy lạnh dùm. Cũng là làm khó các nàng phải theo ý tứ bên trên, bị đông lạnh giữa trời tuyết lâu như vậy, xem ra mình nên nghiêm túc thưởng thức mới được.

Quý Thính nghĩ như vậy càng tập trung chú ý, Thân Đồ Xuyên thỉnh thoảng liếc nàng một cái, thấy Quý Thính so với mấy tiết mục lúc trước tựa hồ càng chú ý bốn người này, hắn không khỏi bắt đầu suy tư.

Điệu múa thật mau đã kết thúc, Quý Thính vỗ tay thật mạnh cổ vũ cho các nàng, những người khác thấy Hoàng hậu làm như vậy, lập tức cũng phối hợp theo. Chờ tiếng vỗ tay dần dần mất đi, Quý Thính mới mỉm cười đối với tiểu vương tử mơ màng sắp ngủ: "Tiểu vương tử đưa ca vũ rất thú vị, thật là làm khó ngươi."

Tuy rằng các cô nương thật chuyên nghiệp, nhưng người này cũng thật không phúc hậu, chỉ tặng một tiết mục văn hóa, nửa điểm vật chất cũng không có.

Không nghĩ tới tiểu vương tử nghe vậy thì nở nụ cười: "Hoàng hậu nương nương nói đùa, nếu chỉ đưa lên một khúc ca vũ, vậy thật là quá không coi trọng ngày sinh của bệ hạ, tại hạ đưa là này bốn mỹ nhân này."

Nụ cười trên mặt Quý Thính trong nháy mắt cương lại.

"Bốn vị mỹ nhân này là người đẹp nhất ở nước ta, trải qua nhiều năm giáo dưỡng, hiện tại cầm kỳ thi họa ca vũ mọi thứ đều tinh thông, giờ dâng lên cho bệ hạ ngày thường giải buồn." Tiểu vương tử nói, đầu lung lay một chút, chống lại mi mắt càng ngày càng nặng, miễn cưỡng mở miệng.

Quý Thính cuối cùng phản ứng lại, theo bản năng nhìn về phía Thân Đồ Xuyên. Lúc trước nghe Lý công công nhắc qua, phiên bang thường xuyên sẽ tặng mỹ nhân đến đây, nhưng bệ hạ không thể để hậu cung của mình có người có dị tâm, cho nên mỗi lần đều cự tuyệt, lần này chỉ sợ cũng sẽ không ngoại lệ.

Đáng tiếc mấy tiểu cô nương đông lạnh đến run bần bật, cuối cùng lại không chiếm được kết quả mình muốn......

"Tiểu vương tử tâm ý cô đã biết, vậy lưu các nàng lại đi." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.

Quý Thính sửng sốt, nghe ra hắn muốn để người lại mà không phải đuổi đi, lập tức nhịn không được hầm hừ nhéo hắn một cái. Thân Đồ Xuyên nhíu mày nhìn nàng, còn chưa mở miệng nói chuyện, phía dưới đã một trận rối loạn, thì ra tiểu vương tử té xỉu.

"Tiểu vương tử mấy ngày nay ngày đêm vì đến đây để mừng thọ cho cô, chắc là quá mệt mỏi, đưa xuống nghỉ ngơi đi." Tâm tình Thân Đồ Xuyên hiện tại không tồi, cho nên lười so đo chuyện hắn ngất xỉu đi giữa tiệc mừng thọ, vì thế một đoàn sứ thần cùng tiểu vương tử thật mau rút lui đi.

Chờ khi những người đó rời đi, sứ thần các quốc gia khác tiếp tục dâng tặng lễ vật, Thân Đồ Xuyên phát hiện Quý Thính biểu tình không được tốt lắm.

"Nếu mệt mỏi thì đi về trước đi." Thân Đồ Xuyên lười biếng mở miệng.

Quý Thính còn đang tức giận vì tên hỗn đản này để lại mấy mỹ nữ, với nghe hắn nói muốn mình rời đi, nàng lập tức hừ một tiếng: "Có nói có tân hoan thì sẽ quên cũ ái, thần thiếp lúc đầu không biết, hôm nay thật ra đã hiểu được."

"Cái gì?" Thân Đồ Xuyên nghe không hiểu.

Sắc mặt Quý Thính đen thui, nhưng vì bận tâm phía dưới có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm, nàng chỉ có thể hạ giọng, cả giận: "Bệ hạ, ngay cả trong lòng ngài hiện tại đều là những mỹ nhân kia, cũng không cần đuổi thiếp đi nhanh như vậy đi? Phải biết rằng thần thiếp không chỉ là Hoàng hậu, vợ cả của ngài, mà còn là dược giúp ngài mỗi đêm ngủ ngon! Ngài chọc giận thần thiếp như vậy, sẽ không sợ thần thiếp sau này sẽ làm ngài ngủ không được?!"

Thân Đồ Xuyên lúc này mới ý thức được nàng tức giận cái gì, không khỏi gợi lên khóe môi: "Lại dấm?"

Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, nhưng không phủ nhận. Lời này có lẽ có chút vô sỉ, nàng tuy rằng đối với bạo quân không thích bằng những nam phụ trước đây, nhưng đối với ba chữ Thân Đồ Xuyên này, nàng vẫn có dục chiếm hữu rất mạnh, chẳng sợ bạo quân sau này vì nhân thiết có điểm gì đó với những nữ nhân khác, nàng cũng trăm triệu không đồng ý.

"Hoàng hậu, ghen tuông này của ngươi có chút lớn a." Thân Đồ Xuyên thích nhất bộ dáng nàng muốn bá chiếm mình, giống như có thể nhìn ra hắn trong lòng nàng có bao nhiêu quan trọng, làm hắn thời thời khắc khắc cảm giác được tầm quan trọng của chính mình.

Quý Thính không biết hắn đang hưởng thụ bộ dáng ghen tuông của mình, nàng liếc xéo hắn rồi lạnh lạnh mở miệng: "Không quan tâm thần thiếp có ghen tị hay không, thần thiếp nói trước lời tục tĩu, nếu ngày nào đó bệ hạ dám triệu nữ nhân khác thị tẩm, vậy về sau cũng đùng tưởng chạm vào thần thiếp một chút, thần thiếp không cần nam nhân đã bị người khác chạm qua. Dơ."

Lời này nói vừa trắng ra lại hung ác, Thân Đồ Xuyên sửng sốt, ý thức được nàng uy hiếp mình, hắn tuy rằng không tức giận, nhưng lại cảm thấy có chút cổ quái: "Cô là thiên tử, tự nhiên muốn hậu cung giai lệ 3000 người, nghe ý của ngươi là muốn cô chuyên sủng?"

"Không phải chuyên sủng, là nhất sinh nhất thế nhất song nhân." Quý Thính nhìn đôi mắt hắn, nghiêm túc.

Thân Đồ Xuyên ngẩn ra một chút, sau đó cảm thấy buồn cười: "Ngươi cảm thấy có thể sao?"

"Là rất khó, nếu không có khả năng, thần thiếp cũng sẽ không cưỡng cầu." Chỉ là ngươi tên chó chết này cũng đừng tưởng có tuyến cảm tình gì với nàng, nàng tuyệt đối sẽ không làm hắn chạm vào một chút. Quý Thính tuy rằng không nói gì hơn, nhưng uy hiếp trong mắt cảnh cáo Thân Đồ Xuyên thật rõ ràng.

Thân Đồ Xuyên sững sờ đối diện với Quý Thính, đột nhiên sinh ra chút tức giận, hắn tuy rằng không có hứng thú với nữ nhân khác ngoài nàng, nhưng tự mình chủ động làm như vậy cùng với bị Quý Thính uy hiếp là hai lựa chọn bất đồng. Hắn là vua của một nước, dựa vào cái gì phải chịu loại này uy hiếp này ——

"Cô thấy ngươi xem ca vũ thật thích nên mới muốn lưu lại các nàng, nếu ngươi không thích thì có thể trả lại phiên bang, hà tất lại phỏng đoán cô không có ý tốt như vậy?" Thân Đồ Xuyên cười lạnh một tiếng.

Hắn mới không thừa nhận đây là giải thích cho Quý Thính!

Quý Thính nheo mắt: "Thật sự?"

"Ngươi cảm thấy cô lừa ngươi?" Thân Đồ Xuyên sắc mặt không tốt.

Quý Thính nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, xác định hắn không nói dối, mới nở nụ cười: "Thần thiếp biết, bệ hạ sẽ không lừa thần thiếp." Nói xong liền muốn dựa vào trong lòng ngực hắn.

Thân Đồ Xuyên mặt vô biểu tình đẩy nàng ra, bắt đầu tính sổ: "Còn không cho cô chạm vào ngươi? Ngươi ỷ vào chính mình có bản lĩnh có thể làm cô yên giấc nên uy hiếp cô? Tin hay không, về sau cô tìm được phương thuốc có thể trị liệu mất ngủ sẽ đem ngươi đánh vào thiên lao?"

"...... Thần thiếp cũng chỉ sợ bệ hạ yêu nữ nhân khác, cho nên dưới tình thế cấp bách mới nói như vậy, bệ hạ đừng giận thần thiếp có được không." Quý Thính vẻ mặt thẹn thùng.

Thân Đồ Xuyên hừ lạnh một tiếng, không bị nàng lừa qua đi, kiên định: "Lần này mà thôi, ngày sau còn dám lấy giấc ngủ uy hiếp cô, cô sẽ ban ngươi chết, biết không?"

"Đã biết bệ hạ, thần thiếp cũng không dám nữa." Lời này Quý Thính cũng không để vào tim, rốt cuộc nàng biết rõ, Thân Đồ Xuyên thiếu ngủ rất nhiều năm dĩ nhiên rất xem trọng giấc ngủ, tự nhiên sẽ luyến tiếc giết nàng.

Thân Đồ Xuyên cũng nghĩ đến chuyện này, thấy bộ dáng nàng không sợ hãi chút nào, hắn cũng âm thầm cắn chặt răng.

Lúc Đế Hậu nhỏ giọng cãi nhau rồi lại hòa hảo, một sứ thần tới: "Tiểu nhân Đại Sở Vương gia và Vương phi, vì bệ hạ dâng lên phương thuốc tuyệt hảo chữa khỏi chứng mất ngủ, dựa theo phương thuốc này, bảo đảm bệ hạ trong vòng 10 ngày sẽ không cần dựa vào bất luận thuốc thang gì mà có thể an ổn ngủ đến hừng đông."

4

Quý Thính: "......"

Thân Đồ Xuyên sau một lúc im lặng: "A."