Người đến là hai mươi mấy người, có nam có nữ, cầm đầu là một nữ tử nhìn qua thì chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc trường y màu xanh lục, khí thế điềm tĩnh.

Ba người Long Trần và Đường Uyển Nhi bước ra khỏi động phủ, bọn họ cũng có chút khó hiểu, sao lại có nhiều người tới đây như vậy.

Nữ tử đó nhìn ba người, không khỏi có chút nghi hoặc nói:
- Vị nào là đệ tử hạch tâm năm nay?
Đường Uyển Nhi bước lên trước, nói:
- Chính là tiểu muội.

Nữ tử đó quan sát Đường Uyển Nhi từ trên xuống dưới, không khỏi tán thưởng:
- Muội muội thiên hương quốc sắc, giống như tiên nữ hạ phàm, không ngờ thiên phú cũng cao tuyệt như vậy, thực sự khiến người ta hâm mộ.


- Không dám không dám, xin hỏi tỷ tỷ là!
Đường Uyển Nhi hỏi thử.

- Ồ, quên giới thiệu với các ngươi, chúng ta là người báo danh khóa trước, cũng là sư huynh sư tỷ của các ngươi, ta tên là Kỳ Nguyệt, các ngươi có thể gọi ta là Kỳ Nguyệt sư tỷ.

Có điều chúng ta khác với những sư huynh sư tỷ lúc trước các ngươi đã gặp, chúng ta là người của Y Liệu Đường, tới đây là để kiểm tra sức khỏe cho các ngươi.

Kỳ Nguyệt cười nói.

Long Trần lúc này mới hiểu ra, vừa rồi vị trưởng lão đó trước khi đi có dặn lại, lát nữa sẽ có người tới chữa thương giúp bọn họ.

Dù sao vừa trải qua đại chiến, tuy đều đã ăn linh dược, áp chế thương thế, có điều muốn khôi phục hoàn toàn, chỉ sợ không có một hai tháng thì không không làm được.

Dù sao đó cũng chính là đại chiến sinh tử, tất cả đều bất chấp thủ đoạn, có một số người dứt khoát ngay cả chiêu số tự mình hại mình cũng dùng tới, mới miễn cưỡng qua cửa.

Có thể nói, trong những người qua cửa, trừ Long Trần ra, trên cơ bản không có ai là không mang theo thương tích, chỉ là có người nặng có người nhẹ mà thôi.

- Triệu tập người của các ngươi tới đây đi, ở trước động phủ của ngươi có một thạch châu, ngươi chỉ cần vỗ nhẹ một cái là người ở phía dưới đều biết.

Kỳ Nguyệt nói.

Đường Uyển Nhi lúc này mới chú ý tới viên thạch châu cao gần bằng người đó, tay ngọc duỗi ra, vỗ nhẹ một cái lên thạch châu.

Thạch châu khẽ rung lên, phát ra một tia ánh sáng màu đỏ sậm, sau khi ánh sáng biến mất, Long Trần lập tức phát hiện giữa sườn núi lập tức giống ong vỡ tổ, tất cả mọi người đều đi lên đỉnh núi.

Không ngờ là trang bị thông tin, Long Trần không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ trong lòng, nếu nửa đêm khi không ngủ được, có nên thử gõ một cái cho vui không nhỉ?

Mọi người tới nơi, Đường Uyển Nhi giải thích một chút với bọn họ mục đích các vị sư huynh sư tỷ này tới đây, lập tức khiến mọi người vui sướng không thôi.

Long Trần cũng rất hiếu kỳ, Y Liệu Đường này rốt cuộc là có tác dụng gì, chắc không phải giống như đế quốc, bắt mạch kê thuốc cho người ta chứ?
- Mọi người xếp thành hàng, từng người đi đến một.

Người đi lên đầu tiên là một đệ tử ngoại môn sắc mặt có chút tái nhợt, hắn bị nội thương vô cùng nghiêm trọng, tuy đã dùng đan dược, lại chỉ có thể áp chế thương thế, cần từ từ khôi phục.

Một nữ tử, vươn tay ra vỗ nhẹ vào người đó người đó, Long Trần lập tức cảm thấy một cỗ tinh khí cường đại trào ra.

Trong lòng Long Trần khẽ động, cỗ tinh khí đó dường như đã từng gặp ở đâu rồi thì phải, đột nhiên Long Trần nhớ ra.

Khi ở đế đô, khi Sở Dao cầm cành cây đó, khiến cành cây đó nẩy mầm nở hoa, không phải cũng là phát ra loại khí tức này à?
Nữ tử đó gật đầu nói:
- Ngũ tạng của ngươi bị chấn động cực lớn, một bộ phận gan đã vỡ ra, xem ra ngươi cũng rất liều mạng.

Nói xong, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, chỗ lòng bàn tay của nữ tử đó chậm rãi mọc ra một dây leo, quấn lấy người đó, đồng thời đưa tinh khí cường đại vào trong thân thể người đó.

Sắc mặt vốn tái nhợt của người đó lập tức bắt đầu khôi phục bình thường, ngay cả khí huyết bị tổn thất cũng được bổ sung cực lớn.

- Thủ đoạn thần kỳ quá.

Long Trần không khỏi cả kinh, vẻ mặt kinh hãi nhìn nữ tử đó, có người như vậy ở bên cạnh, còn cần gì tới đan dược chữa thương?
Kỳ Nguyệt nhìn vẻ mặt kinh hãi của mọi người, không khỏi cười nói:
- Đệ tử của Y Liệu Đường chúng ta thân có Mộc linh chi tinh, cũng là Mộc tu giả trong miệng người khác.

Trong cơ thể chúng ta có thể lưu trữ đại lượng Mộc linh chi khí, có thể chữa thương cho người khác, có điều cũng không phải nghịch thiên như các ngươi tưởng tượng.


Linh khí của chúng ta có hạn, không thể chữa thương cho người ta một cách không có hạn chế, về phần công hiệu thần kỳ trong mắt các ngươi, đó là bởi vì tu vi của các ngươi thấp, linh khí tiêu hao cũng không nhiều.

Mọi người lúc này mới hiểu ra, có điều vẫn vô cùng khiếp sợ trước lực lượng thần kỳ này, thế giới quá kỳ diệu, nếu không phải đến Huyền Thiên Biệt Viện, chắc cũng không biết còn có người tu hành như vậy.

- Cảm tạ ơn lớn của sư tỷ.

Người đó vội vàng khom mình hành lễ với nữ tử đó, hiện tại thân thể hắn cơ hồ đã trở lại như bình thường, ngay cả khí huyết bị thiếu hụt cũng đã được bổ sung hơn nửa, điều này khiến hắn tràn ngập cảm kích với nữ tử đó.

Lúc này người khác cũng bắt đầu đi lên, tiếp nhận chữa thương, không thể không nói, loại phương thức chữa thương này thật sự rất thần kỳ.

Bất kể ngoại thương hay nội thương, linh khí của nữ tử đó đều có sức khôi phục cực kỳ cường đại, quả thực có thể nói là linh dược.

Sau khi nữ tử đó trị liệu cho mười mấy người, lại đổi người khác tới, cũng dùng Mộc linh chi lực chữa thương cho mọi người, Long Trần đoán rằng, trị liệu như vậy sẽ tiêu hao đại lượng linh khí của bọn họ, cho nên cần mọi người cùng nhau làm.

- Vị sư muội này, sắc mặt ngươi tái nhợt, khí huyết hư hao rất nhiều, để sư huynh ta xem giúp ngươi.

Một nam tử cao lớn đẹp trai đi ra, trên mặt nở một nụ cười nhu hòa, nói với Đường Uyển Nhi.

Đường Uyển Nhi nhìn người đó một cái, lắc đầu nói:.