Trong tay của Tô Cẩm Khê đang cầm một chiếc thẻ đen, thẻ có viền màu vàng chứng minh thẻ này không phải loại bình thường, có tiền cũng chưa chắc làm được thẻ này.
Điều kiện để cấp thẻ rất là khắt khe, chỉ cần bạn giơ thẻ này ra, bắt kể đang ở quốc gia nào thì điều đó cũng là vinh quang tột bậc.
Đến bố của Lâm Phi Phi cũng không có nổi tư cách để làm được thẻ này, vậy mà trong tay của Tô Cẩm Khê lúc này lại có tấm thẻ đen vàng đó.
Nhìn thấy Lâm Vận bắt ngờ xuất hiện ở đây, Tô Cẩm Khê cũng mường tượng được là ai đang muốn giúp cô.
Đó chính là cái người mà cô muốn thoát khỏi nhất, nhưng lúc này chính anh lại là người giúp cô giải vây.
Tô Mộng biết đây chắc chắn không phải là thẻ của Tô Cẩm Khê, chẳng nhẽ là Đường Minh gửi đến cho Tô Cầm Khê, bỗng nhiên trong lòng cô ta nổi ghen tị với chị của mình.
Cứ tưởng Đường Minh chỉ cho cô một ít tiền tiêu vặt thôi, nhưng lại không ngờ rằng anh ta lại đưa hẳn cho Tô Cảm Khê tắm thẻ đen vàng này.
“Chị, hóa ra chị không đem theo thẻ à, sao không nói sớm với em?” Tô Mộng trong nháy mắt lại thay đổi cách xưng hô.
“Chị…” Tô Cẩm Khê mắp máy môi, nhưng cô không nói được gì, lúc này mà giải thích thì đúng là càng bôi càng đen.
“Nếu em đã thích chiếc váy này như thế thì chị sẽ mua cho.
ị em.” Tô Cảm Khê biết rằng nếu không mua cho Tô Mộng thì chắc chắn không có cửa để thoát khỏi đây.
Cùng lắm thì bây giờ cô cứ dùng số tiền này trước đã, đến lúc đó sẽ dần dần trả cho Tư Lệ Đình từng khoản nhỏ.
“Một cái thôi á? Chị đúng là keo kiệt mà.
Máy người gói hết lại cho tôi tất cả những bộ quần áo tôi ưng lúc trước đi.” Tô Mộng lúc trước nghĩ mua hai cái váy là được rồi, đòi nhiều quá sợ Tô Cẩm Khê không có tiền để trả.
Nhưng mà bây giờ có tắm thẻ vàng đen này rồi, bản thân còn băn khoăn gì nữa?
“Máy bộ? Tô Mộng, em đừng có được nước lấn tới! Ban đầu đã nói rõ là chỉ hai bộ thôi cơ mà.” Tô Câm Khê lộ vẻ tức giận.
“Chị, chị với em cần gì phải phân chia rạch ròi thế làm gì.
Chị còn có thẻ đen vàng nữa, cần gì phải keo kiệt làm gì?” Tô Mộng nói xong thì lại thuận tay chọn hai đôi giày cùng phụ kiện đi kèm.
Tô Cẩm Khê trên trán nổi gân xanh kịch liệt, bản thân không biết phải làm việc bao lâu mới kiếm đủ số tiền đó đây?
Lâm Phi Phi vẫn có chút không cam tâm: “Cả nước không có bao nhiêu người có thẻ vàng đen này.
Nói không chừng đây chỉ là khuôn đúc giống nhau, hoàn toàn không quẹt được ra tiền.”
Nếu như chiếc thẻ này là người khác đưa tới cho Tô Cẩm Khê thì chắc cũng sẽ phải nghi ngờ đây là đồ thật hay giả, nhưng mà người đưa cho cô là Lâm Vận, mà Lâm Vận chính là đại diện cho Tư Lệ Đình.
Nghĩ đên người trước kia từng vì lời nói của bản thân cô mà bao sạch hết cả một cửa tiệm, anh vẫn thực sự có thể có một tắm thẻ vàng như này.
“Cô đừng có coi thường người khác quá.
Phục vụ, thanh toán.”
Tô Cẩm Khê lúc này nói rất tự tin.
“Được Tô tiểu thư, cô đợi một chút.” Nhân viên bán hàng trên mặt tràn đầy ý cười.
Thời điểm này thanh toán một đơn hàng lớn, mong muốn làm ra vẻ của một phú nhị đại, giọng điệu liền thay đổi ngay được.
Sau một hồi tính toán, nhân viên bán hàng nhìn Tô Cẩm Khê cười tươi như hoa: “Tô tiểu thư, tổng cộng là 680..
ạ.”
“Đắt thế cơ 4?” Tô Cảm Khê cảm thấy tim mình run lên, cô bình thường chỉ mặc mấy mặt hàng tầm một hai trăm, trong một chốc liền tiêu mấy trăm ngàn, cô đã có thể mua quần áo đựng ắp cả một ngôi nhà rồi.
“Tô tiểu thư, đây là hóa đơn, cô có thể xem kiểm chứng.
Các giá này đều là giá sau giảm rồi ạ.”
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cô, Lâm Phi Phi càng nghỉ ngờ tấm thẻ đó là đồ giả: “Tôi đã nói mà, tấm thẻ này chắc chắn là giả, hoàn toàn chỉ là một tắm thẻ rỗng tuếch mà thôi.
Tô Cẩm Khê, vừa nãy tôi bảo cô quỳ xuống thì cứ không chịu, tí nữa mà không trả nỗi tiền thì có mà xấu hỗ chết đi được nhé.”
“Quẹt thẻ.” Tô Cẩm Khê nói mà không thèm nhìn cô ta.
Trái tim vốn vẫn còn đau lúc đầu nháy mắt đá không còn đau nữa, cho dù phải trả có lâu đi chăng nữa cô cũng chịu.
Giờ phút này cô muốn bịt miệng người phụ nữ ồn ào này.
Nhân viên bán hàng lấy thẻ bằng cả hai tay và nhìn chằm chằm vào thẻ một lúc.
Sau khi nghe tháy tiếng “bíp” ở trên đầu thẻ cô mới yên tâm.
Tô Mộng trông thấy càng thêm bực tức: “Lâm Phi Phi, mở to đôi mắt chó của cô ra mà nhìn cho rõ ràng đi, như thế này là giả hay thật đây?”
“Cái này… không thể nào, đến bố tôi cũng không thể xin được tấm thẻ đen vàng này.
Cô ta, cô ta sao có thể chứ?” Lâm Phi Phi vẫn không muốn đối mặt với sự thật trước mắt.
“Tô tiểu thư, xin hãy kí nhận.”
Tô Cảm Khê ký tên vào máy thẻ tín dụng, vào lúc đó, cô cảm giác như bản thân đang kí vào một chứng thư vậy.
“Tô tiêu thư, vui lòng nhận lại thẻ.” Nhân viên bán hàng đưa lại thẻ với một nụ cười tươi.
Tô Mộng trên tay hết xách túi to lại đến túi nhỏ, trong lòng tràn đầy mãn nguyện.
Đến lúc rời đi cô ta vẫn còn nhìn khinh miệt Lâm Phi Phi một lúc.
Tô Cảm Khê nở mày nở mặt bước ra khỏi cửa hàng.
“Chị, chị có tắm thẻ đen vàng sao không nói sớm, hại em suýt thì trách nhầm chị rồi.”
“Chị…” Tô Cẩm Khê khựng lại, cô làm sao biết được là Tư Lệ Đình đang ở gần đây?
“Chị, dạo gần đây em đang luyện đánh đàn, em có nhìn ưng một cây đàn piano, chị mua cho em được không?” Nhân lúc Tô Cẩm Khê có tiền trong tay, Tô Mộng chỉ muốn bắt chẹt tiền cô nhiều hơn.
Tô Cẩm Khê cau mày, số tiền này đã đủ cho cô phải rất lâu mới trả được rồi, Tô Mộng còn muốn thêm?
“Trong nhà có piano.”
“Đây là piano cũ của chị hồi trước, em muốn một dàn mới cơ.
Em đã xem kĩ, chỉ có hơn một triệu thôi, âm sắc thì tuyệt vời thôi rồi.
Chị, không phải chị cũng rất thích đánh đàn piano sao?”
Lâm Vận nhìn thấy Tô Cảm Khê mặt mày tối sầm, bình tĩnh ngắt lời: “Tiểu thư, cô với bạn không phải đã hẹn gặp nhau sao? Nếu còn ở đây thêm nữa sẽ muộn giờ mắt.”
Tô Cẩm Khê biết anh ta đang giải vây cho mình, cô nhanh chóng lấy cớ này nói: “Suýt nữa thì quên mất.
Mộng Nhi, để cho tài xế chở em về nhà trước nhé, giờ chị phải đi gặp một người bạn rất quan trọng.”
“Chị, bạn gì thế? Để em đi với chị nhé.” Tô Mộng vẫn còn muốn vòi cô mua đồ cho.
“Bạn học của chị, em không quen đâu, em về trước đi.”
Tô Mộng nhìn nhiều đồ trong tay, tâm trạng cũng vô cùng mãn nguyện rồi, không còn làm phiền Tô Cẩm Khê nữa: “Vậy thì em về trước nhé, chị cũng nhớ về sớm đấy, anh rễ vẫn đang ở nhà đợi chị đó.”
“Được.”
Lâm Vận nhìn Tô Mộng rời đi, lúc này mới mở miệng nói: “Tiểu thư, mời cô đi theo tôi, cậu chủ đang đợi cô.”
Cô biết ngay mà….
Tô Cẩm Khê mặc dù không muốn gặp con người đó, nhưng đã tiêu tiền của người ta nhiều như thế, cô cũng phải lên đó nói chuyện cho rõ ràng.
Cô vẫn luôn rất tò mò Tư Lệ Đình đã đứng ở đâu trông thấy bản thân mình.
Đi cùng Lâm Vận lên lầu, cô mới biết người kia hóa ra đứng ở quán cà phê trên mái nhà này nhìn.
Đưa cô đến cửa, Lâm Vận dừng bước: “Tiểu thư, cậu chủ đang ở bên trong.”
Tô Cẩm Khê cũng không biết tại sao bản thân lại rất sợ người đó, còn chưa nhìn thấy anh mà tim cô đã đập thình thịch liên hồi rồi.
Đẩy cửa bước vào, tầm nhìn của cô đột nhiên được mở rộng, trên mái nhà được trồng nhiều muôn vàn loài hoa.
Cách trang trí cũng rất độc đáo, không phải là gạch lát nền sáng bóng mà là những con đường mòn lát đá xanh.
Phong cách tổng thể rất thanh lịch và tươi mới, và cô như đang bước vào thiên đường vậy.
Vừa đi được vài bước liền nhìn thấy bóng lưng quen thuộc đang đứng thẳng vắt tay ra sau, ánh mặt trời rơi xuống trên người anh, phủ lên người anh một tầng ánh vàng, nhìn anh giống như một vị thần giáng trần.
Toàn thân anh toát ra một vẻ lạnh lùng, và tại thời điểm này, anh và khung cảnh xung quanh như sáp nhập thành một, khiến cô cũng không dám làm phiền.
“Đến rồi?” Tư Lệ Đình chậm rãi quay người lại.
Tô Cẩm Khê lo lắng nuốt nước bọt: “Chú… chú ba.”
Rõ ràng người đàn ông này vẫn chưa làm gì cả, nhưng trong tiềm thức cô lại muốn rút lui rồi.
Cô từ trong túi lấy ra tắm thẻ đen vàng: “Cảm ơn chú đã giải vây cho tôi.
Tôi, tôi tạm thời không có nhiều tiền như thế, đợi đến khi tôi có tiền rồi sẽ trả cho chú.
Thẻ này trả lại cho chú.”
Tư Lệ Đình từng bước từng bước đi về phía cô, đứng trước mặt cô nhưng Tô Cẩm Khê lại không có dũng khí để đối mặt với anh nên cứ cúi đầu xuống đất mãi.
Anh không có nhận lại thẻ, mà lại dùng tay nâng cằm cô lên: “Tôi đáng sợ như vậy ư?”
Những người phụ nữ khác nhìn thấy anh đều hận không thể làm những con sói đó mà vồ lấy anh, từng người một cứ chủ động rướn người lên, vậy mà Tô Cẩm Khê lại muốn càng xa anh càng tốt, thậm chí cô còn không dám nhìn anh.
“Không, không đáng sợ.”
Miệng nói là không sợ, nhưng cơ thể lại không tự chủ được run lên, chỉ vì anh tiến lại gần một chút thì cô trong tiềm thức lại càng muốn rút lui.
Một tay ôm cô vào lòng, cơ thể của Tô Cẩm Khê càng thêm run rầy.
Tư Lệ Đình khẽ cau mày, lẽ nào đêm kịch liệt “muốn” cô đó đã để lại cho cô bóng đen tâm lí.
Không vui vẻ mở lời: “Tôi sẽ không lấy của em cái gì, em run gì chứ?”
“Chú ba, chú có thể buông tôi ra không?” Bị Tư Lệ Đình ôm ở trong lòng, Tô Cẩm Khê càng căng thẳng hơn gấp bội.
“Không thể.” Tư Lệ Đình đơn giản bế cô đặt lên sô pha bên cạnh: “Ăn trưa cùng tôi.”
“Chú ba, hôm nay là ngày hồi môn, Đường tổng với người nhà tôi vẫn còn đang đợi tôi về.” Tô Cẳm Khê trước đó dự định lên đây trả lại thẻ cho anh rồi rời đi luôn.
“Ở trước mặt tôi không cho phép nhắc đến tên người đàn ông khác.” Tư Lệ Đình đã mở thực đơn ra: “Tôi gọi món hay là em gọi món?”
Người đàn ông này hồng hách đến mức căn bản không cho cô quyền từ chối.
Tô Cẩm Khê lo lắng, muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Tư Lệ Đình làm cho sợ hãi phải nuốt nước bọt trở lại.
Thấy cô không nói gì, Tư Lệ Đình bám chuông gọi món.
Rất nhanh người phục vụ bước tới, Tô Cảm Khê cảm thấy rất khó xử khi bị Tư Lệ Đình ôm vào lòng.
Mặc dù cô và Đường Minh không tổ chức hôn lễ hoành tráng, cũng không thông báo với giới truyền thông và bạn bè, nên về cơ bản không ai là biết chuyện Đường Minh đã kết hôn.
Nhưng mà trong lòng cô vẫn cắn rứt lương tâm, vì sợ người khác biết được thân phận của mình nên khi phục vụ đi tới bên này, đầu cô đã lao thẳng vào vòng tay của Tư Lệ Đình.
Tư Lệ Đình thích thú nhìn cái đầu nhỏ đầy tóc trong vòng tay mình, hơi thở của cô xuyên qua lớp áo mỏng làm trong lồng ngực có cảm giác nhồn nhột.
Một tay ôm eo người phụ nữ nhỏ bẻ, tay kia khéo léo lật xem thực đơn và gọi hàng đống món.
“Em có muốn gọi thêm gì nữa không?” Anh cúi đầu ghé vào tai Tô Cẩm Khê nói.
Cơ thể Tô Cảm Khê run lên, giọng nói run run: “Không, không cần nữa.”
Anh cười nhẹ một cái, đồ nhỏ bé này, lại nhạy cảm như thé, anh không quên căn nhẹ vào dái tai cô.
“Vậy thôi.” Khi Tư Lệ Đình ngắng đầu nhìn lên lần nữa, anh lập tức trở lại trạng thái lạnh lùng ban đầu.
“Vâng thưa ngài, vui lòng anh chờ một chút.” Người phục vụ nhìn nụ cười trên miệng như tia chớp nhoáng cái của người đàn ông như tảng băng đó.
Đợi khi người phục vụ rời đi rồi, Tô Cẩm Khê mới từ trong lòng của Tư Lệ Đình ngẳng đầu lên, suýt chút nữa cô ngạt thở chết rồi.
“Bộ đồ này lại bỏ đi được rồi.”
Tô Cầm Khê ngắng đầu nhìn thấy đôi môi đỏ mọng hằn nhẹ trên chiếc áo sơ mi trắng của anh.
Nghĩ đến hôm qua trở về nhà họ Đường cũng thế, cứ nhìn chằm chằm vào vết son trên áo Tư Lệ Đình khi ăn.
Mặc dù không có ai hỏi nhưng qua biểu hiện của bọn họ, Tô Cảm Khê có thể nhận ra rằng tất cả đều muốn hỏi xem ai là người để lại dấu môi đó, nhưng vì tính cách của anh nên không ai dám hỏi cả.