Hạ Thiên läc đầu nói: “Người vào phủ Hoang Châu Vương của ta, sẽ được cung cấp thức ăn, y phục, chỗ ở và cũng sẽ nhận được tiền bổng lộc hàng tháng.”

“Hì hì...”

Triệu Tử Thường cười nói: “Vương gia, bình thường ta cũng không cần dùng đến tiền, cứ để trong kho của Vương phủ đã, khi nào cần dùng đến thì lấy sau!”

Hạ Thiên hơi ngạc nhiên: “Đây là phần thưởng của ngươi, lấy về mang theo bên người, khi cần dùng đến cũng thuận tiện, tại sao lại muốn để trong nhà kho?”

Triệu Tử Thường cắm hai chiếc gậy sắt trở lại trên lưng, sờ gáy nói: “Trước khi chưa gặp Vương gia, ta đã nghe thấy rất nhiều tin đồn”

Hạ Thiên hứng thú hỏi: “Nói nghe thử xeml”

Triệu Tử Thường liếc nhìn vẻ mặt của Hạ Thiên: “Bọn họ nói Vương gia bị hoàng đế đuổi ra khỏi cung.”

“Hoàng đế không những không cho Vương gia thời gian chiêu mộ nhân tài mà còn không ban thưởng, muốn để Vương gia đến Hoang Châu tự sinh tự diệt!”

“Cuối cùng phủ Tư Mã đã đưa cho Vương gia lương thực, nên mới lên đường không bị đói!”

“Hơn nữa, ta biết phần thưởng của Vương gia mới được đưa đến”

Nói đến đây, Triệu Tử Thường lại ngập ngừng một lát: “Vương gia, tuy ta biết rằng tin đồn ba phần thật bảy phần giả, không đáng tin lắm.”


“Tuy nhiên, không có lửa làm sao có khói, nhất định là có nguyên nhân”

“Vương gia người không chỉ nuôi mọi người trong Vương phủ mà còn cứu tế lão bách tính dọc đường, cho dù có nhiều vàng bạc đến đâu cũng không đủ dùng!”

Hạ Thiên không tỏ rõ đúng sai: “Vì vậy, ngươi định nói gì?”

Triệu Tử Thường nghiêm túc nói: “Vương phủ bao ăn bao ở, cũng không cần mua y phục, Tử Thường sẵn sàng quyên tiền thưởng vào nhà kho của phủ Hoang Châu Vương, để làm mạnh mẽ phủ Hoang Châu Vương”

“Ha ha ha ha...”

Hạ Thiên cười sảng khoái, nụ cười rất vui vẻ!

“Ha ha ha ha...”

Thành viên nòng cốt xung quanh cũng cười rất vui vẻ.

Bên cạnh, Tư Mã Qua khó hiểu hỏi: “Tiểu thư, họ đang cười gì vậy?”

Tư Mã Lan cũng mỉm cười: “Bởi vì phủ Hoang Châu Vương đã kiếm được rất nhiều tiền ở núi Nhị Long, không nghèo.”

Tư Mã Qua bĩu môi, hơi quyến rũ: “Nhưng phủ Hoang Châu Vương cũng không giàu có!”


“Tại sao Vương gia lại muốn san sẻ của cải và thức ăn?” Tư Mã Lan nhìn Hạ Thiên với ánh mắt phức tạp: “Một là Vương gia có một trái tim nhân từ, không thể trơ mắt nhìn bách tính chịu khổ!”

“Lúc này, một nắm lương thực là có thể cứu được một mạng người!”

“Vì vậy ngài ấy đã dùng thứ cướp được trong hang ổ thổ phỉ cứu tế suốt dọc đường, có thể cứu được bao nhiêu người thì cứu bấy nhiêu người!”

“Theo đó, danh tiếng Hoang Thân Vương nhân từ cũng sẽ vang xa, sẽ khắc sâu trong lòng mọi người.”

“Những lương thực được phân phát không những có thể. làm hạt giống, mà còn có thể trồng ân huệ trong lòng mọi người.”

“Nếu một ngày nào đó ngài ấy giơ cao vương kỳ, đánh từ Đại Hoang Châu về đế đô, chắc chăn sẽ thế như chẻ tre, không ai có thể ngăn cản được.”

Tư Mã Qua càng nghe càng chấn động, cái miệng nhỏ há rộng hơn, thậm chí có thể nhét vào trong hai quả trứng gà nhỏ: “Thì ra ngài ấy đã vạch kế hoạch trở về rồi!”

“Lòng dạ thật là sâu!”

Ở bên khác, Hạ Thiên thôi cười, trầm giọng nói: “Bạch tổng quản!”

“Có!"

Tiểu Bạch lập tức hiện thân.

“Phần thưởng của Tử Thường để trong nhà kho của Vương phủ đã, ghi chép lại, hắn ta muốn lấy bất cứ lúc nào cũng được!”

“Rõ!"

Triệu Tử Thường hưng phấn nói: “Tạ ơn Vương gia”