Lạc Hoài An ngồi bên cửa sổ, ánh mắt mờ mịt nhìn bên ngoài, mấy đứa trẻ ở cô nhi viện đa số là bị cha mẹ vứt bỏ hoặc cơ thể ít nhiều thì bị khuyết tật, những đứa trẻ bình thường sống trong môi trường như thế này quá lâu cũng sẽ dần trở nên tự kỉ.

Lạc Hoài An bị Tiêu Sở ôm vào lòng, cảm xúc lẫn lộn.

Tại sao? Chẳng lẽ thấy lừa y vui lắm sao? Trong ấn tượng của y, Huống Thi lúc nhỏ là một cô bé lén lút lấy thức ăn của mình chia cho y, nhưng tại sao cô ấy lại thế này? Quả nhiên, thời gian sẽ làm thay đổi một con người mà.

Cũng phải trách chính mình! Cũng không phải bị lừa lần đầu, mà vẫn không chú ý đề phòng người khác, nên mới hiểu được sự nhiệt tình nào cũng phải có cái giá của nó!
Lạc Hoài An quay đầu nhìn Tiêu Sở đang ôm mình, vừa nghiêng đầu qua đã thấy Lạc Hoài An quay mặt qua, Tiêu Sở lập tức bảo đảm nói: "An An, em yên tâm, anh sẽ tìm ra người đàn bà đã gạt em."
Lạc Hoài An bất đắc dĩ cười cười, Tiêu Sở chính là Tiêu Sở, chỉ nhìn phản ứng của mình,đã có thể đoán được bảy tám phần, nhưng đây là chuyện của mình thì có liên quan gì tới Tiêu Sở?
Lạc Hoài An lắc đầu, "Tìm ra? Tìm ra thì sao? Tìm ra thì chúng ta làm gì?"
Không muốn hại người, mà lại không biết bảo vệ mình với người khác, lần đầu bị lừa còn có thể châm chế nói là còn non nớt, nhưng lần hai, lần ba cũng bị lừa thì chỉ có thể chửi là đồ ngu.

Lạc Hoài An nhìn Tiêu Sở, nhíu mày nói: "Lần này anh muốn gì ở tôi?"
Một câu nói nhẹ nhàng như con dao đâm vào trái tim của Tiêu Sở, "Không, anh không có."
Lạc Hoài An nghiêng đầu, "Nếu có thì cũng không có gì, chỉ cần anh ra cái giá, dù sao tôi cũng thích tiền mà, anh chỉ cần ra tay hào phóng thôi, thì chuyện gì cũng dễ nói."
Tiêu Sở ôm Lạc Hoài An vào trong lòng, "An An, em đừng như vậy, đừng như vậy nữa mà."
"Đừng chạm vào tôi." Lạc Hoài An hét lên, Tiêu Sở bị giật nảy mình, vội vàng buông ra.

Lạc Hoài An lạnh lùng lườm Tiêu Sở, trên mặt đầy vẻ căm ghét, bỗng Lạc Hoài An câu lên một nụ cười ma mị, "Xin lỗi! Nếu anh muốn ôm thì ôm đi, mà ôm một lần là một ngàn tệ, anh đừng có sợ đắt, tôi lớn lên đẹp trai như vậy nên giá phải cao nha!"

Tiêu Sở sững sờ tại chỗ, sắc mặt khó coi, "An An, em đừng như vậy nữa được không?"
Lạc Hoài An trợn mắt nhìn Tiêu Sở, "Anh chê đắt thì thôi, ông đây cũng lười phục vụ anh."
Tiêu Sở cứng đờ tại chỗ, "Không phải anh chê đắt, chỉ là..."
Lạc Hoài An biến sắc, gắt gao nói: "Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ khẩu vị của Tiêu thiếu gia là như gái bán hoa?!"
Lạc Hoài An giơ lên ngón trỏ, nhẹ giọng nói: "Đúng rồi ha! Tiêu thiếu gia đã muốn thì có cả một đống người xếp hàng tình nguyện phục vụ cho anh mà, tôi còn nghe nói, Hoàng Dạ nói là chỉ cần anh chịu y, thì y cũng không lấy tiền của anh, Tiêu tiên sinh, anh nổi tiếng như thế mà lại muốn đi theo một kẻ xấu tính, hư hỏng, tâm địa xấu xa như tôi thì xin lỗi! Anh ở đâu thì về đó đi, ông đây mặc kệ anh."
Lạc Hoài An sững sờ hừ một tiếng, xoay người lại, gió lạnh lẽo thổi qua mái tóc của Lạc Hoài An, y đành mặc thêm áo, tay đút vào túi quần.

Lạc Hoài An nhìn thiếu niên đang ngồi một mình trong góc, như thấy được bản thân mình lúc nhỏ.

Y đã làm gì sai sao? Mà họ lại tuyệt tình vứt bỏ y như thế.

Lạc Hoài An chỉ cảm thấy nhói trong tim, y đã quá tin tưởng Huống Thi, đến mức lần trước Huống Thi đến chỗ y, y trực tiếp lấy hai ngàn vạn mà Tiêu Sở bồi thường, đưa hết cho Huống Thi.

Là hai ngàn vạn! Lạc Hoài An ngẩng đầu lên, chứ không phải là hai trăm tệ đâu!
Lúc ấy nghe Huống Thi nói, có mấy đứa trẻ trong cô nhi viện bị bệnh, còn mấy đứa trẻ tàn tật phải cần trị liệu, nhưng thiết bị không được tốt nên cần phải cải thiện lại, còn có một vài đứa trẻ không có tiền để trả học phí, nhất thời đầu óc không được bình tĩnh, nhanh chóng nôn hết tiền ra.

Lạc Hoài An ngẩng đầu lên, để nước mắt chảy ngược vào trong.

"An An." Tiêu Sở nhẹ giọng gọi.


Không được tốn thời gian để buồn bã nữa, Lạc Hoài An điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi lại số lượng trẻ em trong cô nhi viện, tính xem phải cần bao nhiêu quần áo rồi rời đi.

Thay vì dành thời gian để tiếc nuối tuổi xuân của mình, không bằng lấy thời gian làm chuyện gì đó thiết thực còn hơn.

Tiêu Sở đi theo sau Lạc Hoài An, Lạc Hoài An đi, hắn đi, Lạc Hoài An ngừng, hắn ngừng.

Lạc Hoài An nhìn Tiêu Sở ở phía sau, cuối cùng vẫn quyết định coi Tiêu Sở như là không khí.

Lạc Hoài An đi vào cửa hàng, mua cho mỗi đứa bé hai bộ áo lông, đến khi tính tiền thì xảy ra chút vấn đề, chị bán hàng xin lỗi y, nói: Quý khách, trong thẻ của anh không đủ tiền."
Lạc Hoài An biến sắc, mới nhớ ra tiền trong thẻ của y, đã chi vào một khoản lớn để sửa sang lại quán rượu, Lạc Hoài An vừa quay đầu, Tiêu Sở đã lập tức đưa thẻ ra, "Dùng thẻ của anh đi."
Lạc Hoài An lộ ra một nụ cười vui vẻ, "Tiêu tiên sinh, anh đúng là người tốt, nhất định Bồ Tát sẽ phù hộ cho anh."
Tiêu Sở mím môi, nhìn nụ cười của Lạc Hoài An mà trở nên thất thần, còn chưa kịp định thần lại, Lạc Hoài An đã khôi phục lại khuôn mặt như ai thiếu y mấy trăm vạn.

Có Tiêu Sở là cây rút tiền, nên Lạc Hoài An mua đồ không chút nương tay, đầu tiên là kéo một xe quần áo, sau đó lại kéo thêm một xe chăn mền, rồi sau đó nữa là một xe chất đầy dụng cụ học tập...!
Cuối cùng, Lạc Hoài An ở trước mặt viện trưởng, không ngừng khen ngợi Tiêu Sở, thành công lừa Tiêu Sở để lại ba trăm vạn cho viện mồ côi.

Tiêu Sở ngồi trong xe, Lạc Hoài An chống cằm nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa, Tiêu Sở nhẹ nhàng ho khan một cái, Lạc Hoài An liếc nhìn Tiêu Sở, lãnh đạm nói: "Nếu anh bị cảm thì mau mua thuốc uống đi, tránh tôi xa một chút, đừng lây bệnh cho tôi."
Khuôn mặt Tiêu Sở vặn vẹo, "Lúc nãy em đâu đối xử với anh như thế."

Lạc Hoài An khinh thường xùy một tiếng, "Lúc nãy anh là thần tài, còn bây giờ thì sao?"
Tiêu Sở nhếch môi, "Anh cũng đâu phải là không có tiền." Chỉ là tạm thời đã xài hết rồi.

Tiêu Sở nhớ lại khi Tịch Vân vừa về đến nhà là ngã bệnh, hiện tại dường như hắn cũng bị đối mặt với cảnh ngộ giống Tịch Vân đó là: Không có tiền!
Lạc Hoài An liếc mắt, "Có tiền thì được, nên phiền anh mau về nhà lấy thêm tiền đi rồi hẳn đến đây."
Tiêu Sở không nói một lời ngồi xuống, hắn đã gọi người chuyển tiền vào thẻ của hắn, đoán chừng là đã chuyển xong rồi.

Trở lại A thị, Lạc Hoài An không vội vã về quán bar mà đi đến bệnh viện.

Tiêu Sở cắn răng, nhớ lại lúc hắn gặp lại Lạc Hoài An là ở bệnh viện này, "Em định đi thăm ai vậy?"
Lạc Hoài An dừng lại trên bậc thang bệnh viện, "Tôi thấy tốt nhất anh đừng vào, lỡ như Hạo Hi biết anh là kẻ đầu xỏ làm cậu ấy bị thương, nói không chừng sẽ tìm anh mà đánh, mà anh da dày thịt béo nên chỉ sợ Hạo Hi đánh anh bị đau tay thôi."
Tiêu Sở gượng cười, "Anh đi xin lỗi cậu ấy là được."
Lạc Hoài An gõ cửa, giọng nói trong trẻo của Trác Hạo Hi truyền ra, "Mời vào."
Lạc Hoài An cắm hoa vào trong bình, rồi đặt trái cây lên bàn, Trác Hạo Hi nhìn Tiêu Sở đi theo Lạc Hoài An, "An An, ai vậy?"
"Không quen." Lạc Hoài An trả lời.

Trác Hạo Hi mỉm cười nhìn bó hoa hồng đặt cạnh giường, Lạc Hoài An nhìn Trác Hạo Hi, hỏi: "Đang suy nghĩ gì đó?"
Trác Hạo Hi nhíu mày, "Tôi nghe nhân viên trong quán cậu nói, để biết họ yêu mình đến bao nhiêu thì hãy nhìn người đó sẵn sàng tốn bao nhiêu tiền cho mình, An An, cậu mua cho tôi bó hoa lớn như vậy, có phải cậu yêu tôi nhiều lắm không?!"
Lạc Hoài An nhẹ gật đầu, "Đúng đó! Tôi rất yêu cậu, tôi yêu cậu lâu đến vậy, mà đến bây giờ cậu mới biết."
Trác Hạo Hi đưa tay nhéo nhéo mặt Lạc Hoài An, "Tôi biết lâu rồi, chỉ là sợ da mặt cậu mỏng, không muốn thừa nhận, nên tôi mới không nói đó."
Lạc Hoài An ngượng ngùng cúi đầu xuống, sau đó vồ tới ôm lấy Trác Hạo Hi, "Hạo Hi, vẫn là cậu tốt với tôi nhất."
Tiêu Sở đưa tay kéo Lạc Hoài An ra, "An An, người ta là bệnh nhân, em làm vậy đè chết người ta thì sao?"

Lạc Hoài An gạt bỏ tay Tiêu Sở, "Anh bớt làm phiền tôi đi."
Trác Hạo Hi nhìn Tiêu Sở nhíu mày, "Vị này thấy quen quen nhỉ?"
Lạc Hoài An gật đầu, thuận miệng nói: "Đương nhiên là thấy quen, cậu không nhớ trước kia trong quán có một con chó hay lén uống rượu của khách, mắt của nó giống hệt với hắn, cả khuôn mặt cũng giống luôn.

Cậu có nhớ con chó đó lúc đi còn thích ngẩng đầu, dáng đi thì y chang con mèo vậy..."
Trác Hạo Hi im lặng nhìn Lạc Hoài An đang phấn khích kể chuyện mà không nỡ cắt ngang.

Chờ Lạc Hoài An dừng lại, thì Tiêu Sở đã đen mặt, Lạc Hoài An vẫn còn cười ngả nghiêng.

"Quán bar sao rồi? Có cần tôi giúp gì không?" Trác Hạo Hi nhiệt tình hỏi.

Lạc Hoài An nhếch miệng, "Tạm thời thì không cần, tôi có thể xử lý được."
Trác Hạo Hi nhíu mày, "An An, có phải cậu chọc tới ai không? Tôi thấy mấy người đó rất hung dữ, dường như còn có ý định giết cậu nữa."
Khuôn mặt Tiêu Sở thoáng cái tái xanh, môi dưới rung rung, chột dạ nói lại "Không có đâu"
Lạc Hoài An hờ hững nhún vai, "Cậu đừng lo lắng cho tôi, tôi giải quyết được mà, cậu cứ việc nhanh chóng khỏe lại đi! Không thôi tôi lo lắng lắm đó."
"Lo lắng gì?" Lời vừa nói ra, Trác Hạo Hi đã cảm thấy hối hận.

Lạc Hoài An ôm mặt, tủi thân nói: "Lần này quán bị phá đến thế, làm khách khứa cũng chạy hết rồi, nên Hạo Hi phải mau khỏe lại để còn đến quán uống rượu ủng hộ cho tôi nữa.

Không thôi tôi bị mất cả chì lẫn chài đó."
Trác Hạo Hi: "...".