"Chị, là ai gọi vậy?" Trác Hạo Hi tò mò hỏi.
Trác Phi Dương nhìn Trác Hạo Hi, cau mày nói: "Là mẹ của Mộc Cẩn Hiền gọi, nói Mộc Cẩn Hiền đang bị bệnh, cần em đến thăm hắn một chút, Hạo Hi, em có đi không? Dù sao mấy người bị bệnh người đều vô cùng yếu ớt. Thật sự không biết bộ dạng yếu ớt của Mộc Cẩn Hiền thế nào nữa." Trác Phi Dương che miệng lại cười.
Trác Hạo Hi đang uống nước, suýt chút nữa thì phun ra ngoài, cậu thấy dáng vẻ của Trác Phi Dương bây giờ như mấy bà phù thủy đạt được mục đích, đặc biệt là cái tay che ngoài miệng của chị gái nhà mình, móng tay chính là màu đỏ tươi.
"Mộc Cẩn Hiền bị bệnh? Mộc Cẩn Hiền cũng biết bị bệnh?" Đột nhiên Trác Hạo Hi cảm thấy ngờ nghệch. Mộc Cẩn Hiền này không phải là loại dính phải trăm độc cũng không hề hấn gì sao? Vậy mà còn biết bị bệnh?
"Theo mẹ hắn nói, hôm trước lúc về uống rượu nhiều quá rồi bị cảm lạnh, cho nên bị bệnh, còn giống như suýt chút nữa uống trúng rượu độc." Trác Phi Dương chậc chậc lắc đầu, một mặt cười trêи nỗi đau của người khác.
Nếu cậu không nhớ lầm, thì hôm trước lúc cậu đưa chiếc nhẫn tặng cho An An, thì tình cờ đụng mặt Mộc Cẩn Hiền.
Lúc ấy, Mộc Cẩn Hiền đáng ghét cũng không uống nhiều lắm, thì sao còn suýt bị trúng rượu độc?
Chẳng lẽ Mộc Cẩn Hiền bên ngoài mạnh mẽ bên trong lại yếu đuối. Nên thực chất tửu lượng của hắn cực kém? Bởi thế mới uống được hai ba ly mà là đã say, hoặc là, Mộc Cẩn Hiền uống xong hai ly nên bị ghiền, nên sau đó chạy đến chỗ khác uống tiếp, mới không cẩn thận suýt chút nữa trúng độc?
Mà vì quán bar của tên An An kia bán mắc khủng khϊế͙p͙, nên hắn phải chọn một nơi giá cả phải chăng hơn để uống. Vì vậy khả năng thứ hai khá lớn.
"Chị, Mộc Cẩn Hiền bị bệnh thì sao mẹ hắn không đi tìm bác sĩ, mà tìm em làm gì?!" Trác Hạo Hi khó hiểu hỏi.
Chị cậu nói rất đúng! Dù sao mấy người bị bệnh đều vô cùng yếu ớt, mà cậu lại chưa từng thấy được bộ dạng đó của Mộc Cẩn Hiền bao giờ. Nên đây chính là cơ hội tốt! Bỏ qua cơ hội lần này sẽ không còn cơ hội thứ hai đâu nha.
"Hạo Hi, em có đi không?" Trác Phi Dương dò hỏi.
Trác Hạo nghĩ, "Vẫn là nên đi thôi, khó khăn lắm Mộc Cẩn Hiền mới bị bệnh, nên không thể bỏ qua được! Nên em phải cho hắn chút thể diện."
Trác Phi Dương nhướng mày, thần thần bí bí đến gần, nói với Trác Hạo Hi: "Hạo Hi, Mộc Cẩn Hiền đã bệnh, thể lực chắc chắn sẽ không bằng em, nên nếu em có muốn bắt nạt hắn, thì đây là cơ hội tốt đó."
Trác Hạo Hi không biết nói gì nhìn Trác Phi Dương, "Chị, chị không sợ em dựa vào hắn quá gần, sẽ bị hắn lây bệnh à?"
Trác Phi Dương gật gật đầu, "Cũng đúng."
Trác Hạo Hi từ trêи xe đi xuống, quen đường đi tới cổng Mộc gia, trước kia cậu cũng coi là khách quen của Mộc gia, nên người gác cổng và cậu rất quen thuộc.
Tính ra, đây là lần đầu tiên mình đến đây từ khi mình sống lại đến bây giờ, trở lại nơi cũ, Trác Hạo Hi có cảm giác thật xa lạ.
Trác Hạo Hi cẩn thận từng li từng tí mở cửa, Mộc Cẩn Hiền đang nằm trêи giường ngủ, hai gò má hơi đỏ lên, đôi mắt nhắm lại, bờ môi hiện lên màu hồng nhạt, nhìn hiền lành vô hại.
Trác Hạo Hi đứng bên cạnh Mộc Cẩn Hiền nhìn một hồi, âm thầm cảm khái, bộ dáng Mộc Cẩn Hiền đang ngủ tựa như mỹ nhân, nhưng khi Mộc Cẩn Hiền tỉnh lại, sẽ lập tức biến thành phù thủy. Kết hợp cả hai cái này lại thì thật sự quá khủng khϊế͙p͙.
Trác Hạo Hi đứng lên, dò xét trong phòng Mộc Cẩn Hiền, bên giường Mộc Cẩn Hiền có một cái giá sách lớn, chằng chịt sách về kinh tế tài chính cùng với máy tính và sách vở, mấy bộ quần áo thì được sắp xếp ngay ngắn trong tủ, phòng ngủ lớn như vậy, mà ngay đồ chơi cũng chẳng có cái nào, Trác Hạo Hi nhếch miệng, Mộc Cẩn Hiền đúng là tên vô vị.
Ánh mắt Trác Hạo Hi bị một con rùa nhỏ đặt trêи bàn trà hấp dẫn, Trác Hạo Hi liếc nhìn qua, chỉ cảm thấy con rùa nhỏ trong chum nước đó hết sức quen mắt, suy nghĩ lại, mới ngạc nhiên phát hiện, con rùa chình ình ở đây chính là con rùa lần trước cậu tặng cho Mộc Cẩn Hiền.
Vậy mà không bị nấu lên ăn ha? Trác Hạo Hi tò mò nhìn con rùa trong chum nước, hình như Mộc Cẩn Hiền đối xử với nó rất tốt, trêи mặt nước vẫn còn nổi lềnh bênh mấy cục thịt, con rùa nhỏ ngửa cổ một cái, lập tức nuốt một miếng thịt xuống bụng.
Trác Hạo Hi nghiêng cổ, nhìn đôi mắt đen nhánh lấp lánh của con rùa nhỏ, Mộc Cẩn Hiền vậy mà đối xử với nó tốt như vậy, chắc là trong lòng cũng ngầm thừa nhận hắn và tên tiểu tử này là đồng loại, nên mới cảm thấy rất hợp với nhau.
Con rùa nhỏ trong chum nước như phát hiện ra Trác Hạo Hi, bốn cái chân ngắn nhỏ vẩy vẩy lên nước, bên trong miệng còn phun bong bóng.
Trác Hạo Hi nhìn chằm chằm con rùa nhỏ trong chum nước một hồi, đôi mắt đen nhánh của tiểu gia hỏa này như mang theo vài phần cao cao tại thượng, quay người lại, lắc lắc cái đuôi với Trác Hạo Hi, rồi chìm vào trong nước.
Loại người nào, con vật nào đến tay Mộc Cẩn Hiền cũng trở nên chảnh chọe xấu xa như thế!
Mộc Cẩn Hiền nhẹ nhàng ho một tiếng, Trác Hạo Hi lập tức đề cao cảnh giác, Mộc Cẩn Hiền dùng giọng nói khàn khàn kêu một tiếng, "Hạo Hi."
Trác Hạo Hi xoay người, đi về phía Mộc Cẩn Hiền nằm ở trêи giường.
"Cậu đến rồi!" Mộc Cẩn Hiền mỉm cười, bởi vì bị bệnh nên mặt ửng đỏ lên, xinh đẹp vô cùng.
Trác Hạo Hi nháy mắt, âm thầm suy nghĩ, khó trách người ta thường nói là thứ gì càng xinh đẹp thì càng độc. Trác Hạo Hi bỗng nhớ tới lời chị nói, nếu cậu muốn bắt nạt Mộc Cẩn Hiền, thì đây chính là cái cơ hội tốt nha!
Trác Hạo Hi từng bước đến cạnh Mộc Cẩn Hiền, nhìn sắc mặt Mộc Cẩn Hiền, hỏi: "Anh không sao chứ?"
Mộc Cẩn Hiền lắc đầu, "Không sao."
Ngày đó đang ở trong quán bar của Lạc Hoài An đi ra, tâm trí của hắn hơi lơ đãng, trong lòng lại rầu rĩ khó chịu, nên tùy tiện vào một nhà quán bar uống đến choáng váng, khi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong bệnh viện.
Hắn không hiểu được mình bị gì nữa, chỉ là Trác Hạo Hi từ chối hắn, mà hắn lại có cảm giác rất khó chịu, rõ ràng lúc trước hắn ghét cậu đến thế, mà bây giờ hắn lại có tình cảm với cậu, Mộc Cẩn Hiền biết là mình đang dần hãm sâu xuống tình cảm đó, cho rằng Trác Hạo Hi không yêu hắn.
Là không yêu, không phải giả bộ, cũng không phải là lạt mềm buộc chặt, là thật sự không yêu hắn nữa, Mộc Cẩn Hiền không hiểu tại sao, lại không thể lừa gạt được chính mình.
"Anh uống nhiều rượu lắm phải không?"Hạo Hi nhíu mày hỏi.
Mộc Cẩn Hiền cười cười, cổ họng bởi vì ho quá nhiều, nên nuốt nước bọt thôi cũng là vấn đề, "Đúng vậy! Đột nhiên hôm đó rất muốn uống rượu."
Trác Hạo Hi thở dài, "Anh đừng trẻ con quá, không phải ai cũng có lòng khoan dung độ lượng như An An đâu, lỡ như anh uống say làm vỡ mấy chai rượu, thì người ta sẽ không thương tiếc ném anh ra ngoài đường, vì như vậy sẽ không tốt."
Mộc Cẩn Hiền nhẹ nhàng nói "ừ" một tiếng, trong lòng lại không thể không nghĩ, tên Lạc hoài an kia cũng có thể khoan dung độ lượng nữa à?
"Tửu lượng của tôi rất khỏe." Mộc Cẩn Hiền nói.
Trác Hạo Hi liếc mắt, "Người có tửu lượng yếu, đều cảm thấy tửu lượng của mình rất khỏe, anh vẫn nên uống ít một chút."
Mộc Cẩn Hiền cười, "Ừ."
"Anh Mộc, anh thấy thế nào rồi?" Giọng điệu lo lắng từ ngoài cửa vọng vào, cửa "Phanh" một tiếng bị đẩy ra, ánh mắt Trác Hạo Hi nhìn ra cửa, Hàn Lâm bất ngờ nhìn Mộc Cẩn Hiền.
Nhìn thấy Trác Hạo Hi, sắc mặt Hàn Lâm trở nên cứng ngắc, sắc mặt Mộc Cẩn Hiền cũng trầm xuống. Trác Hạo Hi đứng lên, rất thức thời mà nói: "Tôi còn có việc đi trước."
Mộc Cẩn Hiền vươn tay, nắm lấy tay áo Trác Hạo Hi, mong chờ nói: "Cậu ở lại chăm sóc tôi thêm một chút được không?"
Trác Hạo Hi bất đắc dĩ cười cười, chính chủ cũng đã tới rồi, Mộc Cẩn Hiền còn muốn gì nữa?
"Tôi thấy chắc là không cần đâu, Hàn thiếu cũng tới rồi, nên cậu ấy sẽ chăm sóc anh tốt hơn tôi nhiều." Trác Hạo Hi nhẹ gật đầu với Hàn Lâm, đi ra cửa.
"Hạo Hi." Mộc Cẩn Hiền vội vàng nắm chặt tay Trác Hạo Hi.
Trác Hạo Hi nhìn bộ dáng lo lắng của Mộc Cẩn Hiền, quyết tâm kéo tay Mộc Cẩn Hiền ra.
Hàn Lâm nhìn sắc mặt Mộc Cẩn Hiền dần trở nên khó chịu.
Mộc Cẩn Hiền nằm trêи giường ánh mắt trống rỗng, Hàn Lâm đi đến cạnh Mộc Cẩn Hiền, thấp giọng gọi một tiếng, "Anh Mộc."
Mộc Cẩn Hiền lạnh mặt hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
Hàn Lâm cúi đầu nắm chặt góc áo, bất an nói: "Bác gái nói anh bị bệnh, nên em tới thăm anh."
Ánh mắt Mộc Cẩn Hiền nhàn nhạt nhìn, "Tôi không sao, không cần cậu phải lo lắng."
Hàn Lâm cắn răng, đôi mắt trong veo mang theo nước mắt, "Anh Mộc, anh cứ phải xa lánh với em như thế sao? Hay là anh thích Trác Hạo Hi rồi?"
Mộc Cẩn Hiền từ từ nhắm hai mắt, hồi lâu thở dài nói: "Hàn Lâm, thật xin lỗi." Hắn không còn cách nào duy trì được mối quan hệ trước đó với Hàn Lâm được nữa, thật sự mà nói chuyện này không công bằng với Hàn Lâm, cũng không công bằng với Hạo Hi.
Hàn Lâm lắc lắc đầu, "Anh gạt em, rõ ràng trước kia anh nói, anh không thích cậu ta, anh chán ghét cậu ta."
Mộc Cẩn Hiền mờ mịt nhìn trần nhà, "Đúng vậy! Tôi cũng không biết vì sao từ chán ghét lại đột nhiên trở nên thích cậu ấy."
Trác Phi Dương gội đầu xong từ trong phòng tắm đi ra, kinh ngạc nhìn Trác Hạo Hi đang ngồi trong nhà, "Sao mới đây đã về rồi?"
Trác Hạo Hi lười biếng ngồi trêи ghế sa lon, "Dù sao em cũng hết bổn phận rồi, còn ngốc ở đó làm gì?"
Trác Phi Dương xoa xoa tóc, "Ôi, nghe câu này mà ngửi được mùi chua chua."
Trác Hạo Hi ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Chị ăn chua nhiều mới cảm thấy em nói chuyện chua thì có."
Trác Phi Dương kiều chân, ngồi lên ghế sa lon, "Mộc Cẩn Hiền thế nào rồi?"
Trác Hạo Hi nhún vai, "Chưa chết, mấy ngày nữa cũng khỏe lại như vâm thôi, bởi anh ta là gián, mà gián thì sẽ không thể chết, vì nó sống dai mà."