Giang Minh Dịch nhìn Trác Hạo Hi như không xương dựa trêи vào người Mạc Ninh Viễn, lông mày cau lại thật chặt.

Cho tới bây giờ hắn chưa từng nhìn thấy, Mạc Ninh Viễn trừ hắn ra lại có thể thân cận với người khác như vậy, cho dù hắn coi là Mạc Ninh Viễn trái ôm phải ấp, nhưng Mạc Ninh Viễn vẫn luôn giữ mình vô cùng trong sạch, nhưng mà hiện tại... Giang Minh Dịch cảm thấy trong lòng mình vô cùng buồn bực khó chịu, hắn rất muốn xông lên, một cước đá văng Trác Hạo Hi, nhưng lý trí không cho phép hắn làm như thế.

"Ninh Viễn, mắt nhìn người của cậu bây giờ là như vậy sao? Loại hàng này mà cậu cũng vừa ý." Giang Minh Dịch châm chọc nói.

Mặt Trác Hạo Hi đen lại, gọi cậu là loại hàng này kia, loại người như Giang Minh Dịch cư nhiên có thể nói ra câu tán tận lương tâm như vậy, thật sự là một chút phong độ cũng không có, loại người này nên đổi lại là bị vứt bỏ, bị vứt bỏ, lại bị vứt bỏ, sau đó biến thành cây thước bị người khác bẻ gãy.

Mạc Ninh Viễn nhìn Trác Hạo Hi bị chọc tức đến đen mặt, thở dài, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, "Mắt nhìn của tôi, luôn luôn không hề tốt đẹp gì, có điều, tôi so với trước kia hẳn là có chút tiến bộ."

Tâm Giang Minh Dịch đột nhiên co rụt lại, lời này cũng thật là!

Trong lòng Trác Hạo Hi cười thầm, hừ, đúng là nhục nhã quá mà, người mình tìm được, cũng không phải dạng hiền lành a.

Ánh mắt Giang Minh Dịch nóng rực nhìn Mạc Ninh Viễn, thần sắc Mạc Ninh Viễn vẫn là một mực bình tĩnh.

Giang Minh Dịch cắn răng nhìn Mạc Ninh Viễn, trêи mặt mây đen giăng kín, "Trác Hạo Hi, cậu nói cái gì? Nói lại cho tôi nghe!" Giang Minh Dịch kìm nén không được rống giận.

Trác Hạo Hi nhìn Trần kỳ đứng bên cạnh Giang Minh Dịch khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi, nghĩ không ra giọng Giang Minh Dịch lại lớn như thế, chỉ là đang ở trêи đường cái a!

Người đến người đi, Giang Minh Dịch cũng không biết xấu hổ, Trác thiếu gia cậu da mặt mỏng a! Mạc Ninh Viễn dựng thẳng ngón tay đặt ở trêи môi, lẳng lặng nhìn Giang Minh Dịch, giọng nói thanh lãnh mà nói: "Giang tiên sinh, đây là ở trêи đường cái, anh nên chú ý hình tượng."

Giang Minh Dịch bị động tác của Mạc Ninh Viễn làm tâm phiền ý loạn, nhưng nhờ đó cũng coi như Mạc Ninh Viễn đã chặn được tức giận của hắn lại.

Mạc Ninh Viễn rụt cổ một cái, đầu hướng vào hõm vai Trác Hạo Hi cọ xát, "Hạo hi, thời tiết hôm nay có chút lạnh a!"

Trác Hạo Hi nhẹ gật đầu, "Ừm, đúng là có chút lạnh."

Mạc Ninh Viễn híp mắt, giống con mèo lười biếng, "Hạo hi, em ôm anh chặt một chút đi, anh cảm thấy anh có thể sẽ bị cảm lạnh."

Giang Minh Dịch nghe lời nói nũng nịu của Mạc Ninh Viễn, trong lòng khí lạnh phun trào, "Ninh Viễn, nếu cậu lạnh như thế, có muốn tôi cởi quần áo cho cậu mặc không a?!"

Mạc Ninh Viễn kỳ quái trừng mắt nhìn Giang Minh Dịch, "Không cần, Hạo hi ôm tôi là tốt rồi, còn nếu như Giang tiên sinh sợ nóng, không bằng cởi quần áo cho Trần tiên sinh mặc a! Anh cởi hết luôn cũng được."

Giang Minh Dịch biến sắc, nhìn ánh mắt Mạc Ninh Viễn, mang theo vài phần cảnh cáo, Trác Hạo Hi ôm Mạc Ninh Viễn, thật không ngờ, cảm giác ôm Mạc Ninh Viễn cũng không tệ, nhưng lại không có cảm giác tim đập như trống chầu, nhiệt huyết sôi trào, không có! Không có a!

Trác Hạo Hi ngẩng đầu, nhìn Giang Minh Dịch, "Giang tiên sinh và Trần tiên sinh ra nhanh như vậy, có lẽ là do đồ ăn Hạo hi chọn khiến hai vị gai mắt đi! Thực xin lỗi, đã làm Giang tiên sinh tốn kém đến vậy, hai vị chắc là còn chưa uống nước đi, vậy Hạo hi không làm hai vị chậm trễ hưởng thụ cơm trưa nữa, tạm biệt."

Mạc Ninh Viễn đi theo Trác Hạo Hi lên xe taxi, Mạc Ninh Viễn dựa ở trêи ngực Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi cảm thấy lồng ngực đổ nặng, "Ninh Viễn, anh có thể buông ra được chưa? Bọn họ đã đi hết cả rồi."

"Ừm, tôi biết" Mạc Ninh Viễn tựa ở trêи người Trác Hạo Hi nói.

"Đã diễn xong rồi." Trác Hạo Hi lại lần nữa nhắc nhở.

Mạc Ninh Viễn mở mắt, ánh mắt lẳng lặng chuyển động, Trác Hạo Hi lúc này mới phát hiện, mắt của Mạc Ninh Viễn rất đẹp, sáng tỏ động lòng người, muốn khiến người ta hồn xiêu phách lạc.

Trác Hạo Hi nhất thời có chút hoa mắt, Mạc Ninh Viễn vươn tay, sờ lên mặt Trác Hạo Hi, "Hạo hi, nếu như tôi nói, tôi không phải là đang diễn kịch thì sao?"

Trác Hạo Hi cười xấu hổ, "Ninh Viễn anh không uống rượu, thì tại sao lại say?"

Mạc Ninh Viễn ha ha nở nụ cười, "Hạo hi, là cậu nói, muốn diệt trừ cỏ dại, là phải trồng lên cây mới, đột nhiên tôi phát hiện, hoá ra di tình biệt luyến, cũng không khó khăn như trong tưởng tượng của tôi, nếu hắn đã bỏ tôi, tôi lại có ý nghĩ muốn chết đi, vậy thì tại sao tôi không thể cho mình thêm một cơ hội được hồi sinh?"

"Vậy cũng không nhất định là tôi." Trác Hạo Hi cảm thấy mình hình như đâm lao phải theo lao, thì ra lên núi dễ dàng xuống núi khó, đúng là không phải một câu nói suông.

Mạc Ninh Viễn cười cười, "Hạo hi, cậu đang khẩn trương cái gì, dù sao cậu cũng muốn tìm người khác để thay thế Mộc Cẩn Hiền, không bằng thì để tôi đi, chẳng lẽ, cậu ghét tôi sao?"

"Dĩ nhiên không phải nha." Trác Hạo Hi khẩn trương nói. "Nhưng mà, về chuyện yêu đương này, là cần phải có cảm giác."

Mạc Ninh Viễn thờ ơ tựa ở trêи vai Trác Hạo Hi, "Cậu yên tâm, kiểu gì cũng sẽ lâu ngày sinh tình."