Mạc Ninh Viễn và Trác Hạo Hi cùng nhau ra ngoài, Trác Hạo Hi thầm đưa đầu đánh giá Mạc Ninh Viễn, Mạc Ninh Viễn quay đầu nhìn Trác Hạo Hi, chắp hai tay sau lưng cười nói: "Làm gì nhìn tôi như vậy, yêu tôi rồi hả?" Mạc Ninh Viễn suy nghĩ vặn vẹo, nụ cười trêи mặt không có một chút ý tốt.

Trác Hạo Hi đột nhiên cảm giác mình giống như phụ nữ đàng hoàng đang bị trêu ghẹo, Trác Hạo Hi nhăn nhó mà nói: "Không có, chẳng qua là anh vì Giang Minh Dịch muốn đi tự sát, tôi không nghĩ tới anh sẽ nói chuyện với hắn như vậy."

Mạc Ninh Viễn: "Tôi cũng không nghĩ tới, tôi sẽ nói với hắn như vậy, cậu đoán xem tôi đây là vì sao?"

Trác Hạo Hi vuốt vuốt đầu, trả lời: "Đột nhiên anh không muốn chết."

Mạc Ninh Viễn chậm rãi ung dung đi về phía trước, hơi xúc động mà nói: "Tôi sống, có lẽ sẽ gặp được hai thứ tôi thích, nhưng nếu như tôi chết đi, sẽ không thể sống thêm một lần nữa, với lại, đột nhiên tôi phát hiện..."

Bỗng nhiên đầu Mạc Ninh Viễn hướng tới, Trác Hạo Hi có chút không thích ứng được cười cười, "Mạc tiên sinh, anh phát hiện điều gì?"

"Ninh Viễn, gọi tôi là Ninh Viễn, cậu vừa rồi cũng gọi tôi như vậy." Mạc Ninh Viễn cười nhạt sửa lại.

Trác Hạo Hi xấu hổ cười, "Bây giờ chỉ có hai người chúng ta."

Mạc Ninh Viễn híp mắt, thản nhiên nói: "Mặc dù là giả vờ, nhưng cũng chưa chắc không thể đùa mà thành thật a!" Mạc Ninh Viễn hai tay khoác lên vai Trác Hạo Hi, "Hạo Hi, không phải cậu hỏi tôi là tôi phát hiện điều gì sao? Tôi cảm thấy hình như là tôi yêu cậu mất rồi." Mạc Ninh nhìn Trác Hạo Hi thâm tình nói.

Trác Hạo Hi ngoại trừ gượng cười, vẫn là gượng cười, cậu cư nhiên lại được hoan nghênh như thế, cũng sắp nam nữ đều ăn sạch, trước kia cậu tại sao lại không biết, cậu vậy mà có mị lực đến vậy.

Nhưng mà gia hỏa này vài phút trước còn vì tình vây khốn suýt chút nữa thì tự sát, bây giờ lại biến thành di tình biệt luyến.

"Mạc tiên sinh, a, không, Ninh Viễn, anh xác định, đây không phải là ảo giác của anh?" Trác Hạo Hi chân tay luống cuống mà hỏi thăm.

Mạc Ninh Viễn híp híp mắt, hai tay nâng mặt Trác Hạo Hi, "Ngoại hình cậu tuy không dễ nhìn bằng Giang Minh Dịch, nhưng mà, tôi còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được."

Trác Hạo Hi ngoại trừ cười, vẫn là cười, Trác Hạo Hi có thể tưởng tượng hiện tại mình cười có bao nhiêu thảm."Tôi cảm thấy chuyện này, thà thiếu không ẩu, tốt nhất đừng có qua loa."

Mạc Ninh Viễn xích lại gần Trác Hạo Hi, cười như không cười nói: "Hạo Hi, chẳng lẽ cậu một chút cảm giác với tôi đều không có?" Giọng nói Mạc Ninh Viễn dần trở nên mê hoặc.

Trác Hạo Hi cảm giác trái tim của mình bịch bịch nhảy, thật ra ngoại hình Mạc Ninh Viễn nhìn rất đẹp, cặp mắt đào hoa hẹp dài, lúc cười mắt cong lên càng câu hồn, bỗng mặt Trác Hạo Hi đỏ lên, "Tôi cũng không biết a!"

"Hay là, chúng ta thử yêu nhau đi." Mạc Ninh Viễn thở ra hơi thở phun ở trêи mặt Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi mặt càng ngày càng hồng nhuận.

Trác Hạo Hi cứng đờ đứng đấy, tại sao chuyện này lại biến thành như vậy cơ chứ? Ở trong ấn tượng của cậu, Mạc Ninh Viễn là một tên ngoại trừ Giang Minh Dịch ra thì vạn sự sẽ không chú ý đến người khác, nhưng mà bây giờ người này vậy mà bỏ Giang Minh Dịch, đến quyến rũ cậu.

Khó trách trước kia thầy giáo có nói, làm người vào lúc khốn khổ muốn chết vì tình, thì hãy ngủ trước một giấc, ngủ xong sẽ không muốn chết nữa, nhưng thầy ấy cũng không nói, ngủ xong một giấc sẽ di tình biệt luyến nha!"

"Hạo Hi." Mạc Ninh Viễn kêu một tiếng, gọi thần trí Trác Hạo Hi trở về.

"Cậu đang suy nghĩ gì đấy?" Mạc Ninh Viễn hỏi.

Trác Hạo Hi bất đắc dĩ cười cười, "Tôi đang nghĩ, kỳ thật yêu đương là cần phải có cảm giác."

Mạc Ninh Viễn nghĩ nghĩ, nói: "Nếu không chúng ta hôn nhau đi, để cảm nhận một chút cảm giác."

Trác Hạo Hi kinh sợ mà nhìn Mạc Ninh Viễn, Mạc Ninh cười cười, "Hạo Hi không cần xấu hổ, sẽ không có chuyện gì đâu." Ngoài miệng bỗng được môi ấm áp dán lên, xúc cảm như thạch trái cây đập gãy thần kinh Trác Hạo Hi, thật sự là cứ như vậy hôn thôi a.

Giang Minh Dịch đuổi theo, dừng lại phía sau hai người cách đó không xa, thấy cảnh này, ngoại trừ cười lạnh, vẫn là cười lạnh.