"Anh Vân Tường, anh còn có khách khác nữa, cũng không cần chào hỏi chúng ta." Trác Hạo Hi nói với Trác Vân Tường.
Trác Vân Tường đem hộp trang sức cất đi, đối Trác Hạo Hi nhẹ gật đầu, "Vậy mọi người cứ nói chuyện với nhau đi."
Trác Vân Tường vừa đi, sắc mặt Trác Phi Dương liền thay đổi, "Hạo Hi, sinh nhật chị của em, em chỉ tặng một hộp sôcôla, sinh nhật anh Vân Tường, em thế mà lại tặng khuyên tai, em là đang nhất bên trọng, nhất bên khinh sao?"
Trác Hạo Hi có chút vô tội ngẩng đầu lên, ủy khuất mà nói: "Nhưng chị thích ăn sôcôla nha! Chị còn nói thể chất của chị vạn người không được một, ăn thế nào cũng không mập."
Trác Phi Dương hung hăng trừng Trác Hạo Hi một cái, không vui nói: "Chị thích sôcôla thì thế nào? Chị càng thích kim cương hơn, em có thấy cô gái nào sẽ vứt bỏ kim cương chọn sôcôla?" trác bay nói đến kϊƈɦ động đưa tay lên kéo lỗ tai Trác Hạo Hi.
Trác Hạo Hi che lấy tai bị nắm chặt đến đau, đề nghị: "Nếu không thì chị đi câu dẫn anh Vân Tường đi, để y đem khuyên tai tặng lại cho chị."
Trác Phi Dương hung hăng nhéo cánh tay Trác Hạo Hi một cái, "Hạo Hi, em là ngu xuẩn đi, Vân Tường là loại người như thế nào em còn không biết sao? Em muốn chị hi vọng đồ đã ăn vào trong miệng y còn có thể nôn ra, cùng hi vọng có thể giật đồ từ tay cái tên nham hiểm, bủn xỉn, còn không bằng trông cậy vào em trai chị nổ lực tặng cho sao!"
Trác Hạo Hi đỏ bừng mặt, loại chủ đề này, thế mà chị ở chỗ này có thể nói, "Chị, năng lực chị rất cao, nói không chừng sẽ có cơ hội."
Trác Phi Dương liếc mắt nhìn vẻ mặt nịnh nọt Trác Hạo Hi một chút, phủi phủi tóc, thở dài, "Được rồi, tặng cho người trong nhà dù sao cũng hơn tặng cho người ngoài." Trác Phi Dương nhìn cũng không nhìn Mộc Cẩn Hiền bên cạnh vẻ mặt âm trầm, trực tiếp đi khỏi.
Trác Phi Dương vừa đi, Trác Hạo Hi vỗ vỗ ngực, cuối cùng cũng thở dài một hơi, Trác Hạo Hi quay người muốn đi gấp, lại bị Mộc Cẩn Hiền nắm lấy cổ tay. "Chúng ta nói chuyện."
Trác Hạo Hi nhíu mày, "Chúng ta không có gì để nói."
Mộc Cẩn Hiền không để ý đến Trác Hạo Hi, trực tiếp kéo Trác Hạo Hi hướng phía ban công đi tới, Trác Hạo Hi không cam tâm bị Mộc Cẩn Hiền kéo, gió mát chầm chậm thổi tới, Trác Hạo Hi thở dài, "Muốn nói chuyện gì? Nói đi."
Mộc Cẩn Hiền nhìn Trác Hạo Hi thật sâu, Trác Hạo Hi bình tĩnh đứng đấy, hai người đều giữ vững trầm mặc. "Khuyên tai kia không phải muốn tặng cho tôi sao?" Mộc Cẩn Hiền có chút khó khăn mở miệng.
Trác Hạo Hi lạnh lùng cười cười, "Đồ của tôi, dĩ nhiên là tôi muốn tặng cho ai thì tôi tặng cho người đó, mộc học trưởng anh có phải quá mức tự luyến hay không."
Mộc Cẩn Hiền nhìn Trác Hạo Hi, bên trong đôi mắt hiện lên một cỗ cảm giác xa lạ, đã từng là vật hắn muốn, người này đều sẽ kinh sợ dâng đến trước mặt hắn, bây giờ lại...
"Tôi và cậu đã từng nói qua, viên khuyên tai kia thật không tệ." Mộc Cẩn Hiền có chút khó khăn nói.
Trác Hạo Hi hi ha ha nở nụ cười, "Đích thật là không tệ, anh không thấy chị tôi và anh Vân Tường đều rất thích sao? Mắt nhìn của học trưởng vẫn là trước sau như một đều xuất sắc như vậy."
Mộc Cẩn Hiền siết nắm đấm thật chặt, "Tôi cứ nghĩ cậu là tặng cho tôi."
Trác Hạo Hi nghi hoặc mà nhìn Mộc Cẩn Hiền, đối Mộc Cẩn Hiền nho nhỏ xin lỗi, "Mộc học trưởng, thật rất xin lỗi, tôi không biết anh thích nha, có phải rất xứng với Hàn Lâm hay không, có đôi khi tặng quà vẫn nên tự mình tặng mới tương đối có thành ý, mộc học trưởng nếu muốn cầm Thiên Hải Dạ Chi Tâm để lấy lòng Hàn Lâm, vẫn là mời anh nên tự lực cánh sinh đi."
Mộc Cẩn Hiền ngẩng đầu, có chút khó hiểu nhìn Trác Hạo Hi, "Cậu đang loạn tưởng cái gì? Mắc mớ gì đến Hàn Lâm?"
Trác Hạo Hi thanh cạn cười cười, "Không có liên quan gì sao? Học trưởng, nếu như bởi vì tôi nói chia tay quét sạch mặt mũi của anh, làm hiện tại anh phải xoắn xuýt như thế, vậy tôi thật có lỗi với anh, nhưng tôi là thật tâm tác thành anh cùng bạn học Hàn Lâm."
Mộc Cẩn Hiền hai tay khoác lên trêи vai Trác Hạo Hi, "Tôi cùng Hàn Lâm thật sự không có quan hệ."
"Về sau sẽ có quan hệ, y so với tôi càng thích hợp với anh hơn." Trác Hạo Hi có chút thoải mái nói.
"Hạo Hi, trước kia cậu không phải như vậy." Mộc Cẩn Hiền có chút khó chịu nói.
Trác Hạo Hi nhắm mắt lại, "Học trưởng, anh trước kia cũng không phải như vậy."