"A!" Trác Hạo Hi phát ra một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, hai con ngươi đều là nước mắt, Trác Hạo Hi hít vào thở ra thật sâu, trêи chân truyền đến đau đớn, suýt chút nữa là phá hủy thần chí của cậu, ai nói bác sĩ đều là thiên sứ áo trắng chứ, rõ ràng bác sĩ chính là mặt người dạ thú, cầm thú.
Quá độc ác, ra tay quá độc ác, cậu còn chưa chuẩn bị xong mà cứ như vậy hại cậu, cậu cũng chưa được tiêm thuốc tê đâu.
Thanh thiên bạch nhật, ở trong vườn trường A Đại, có vài nụ hoa hồng chớm nở cùng bao nhiêu miêu hồng lá xanh, ở bên cạnh thế mà mọc lên khỏa cỏ dại, khỏa cỏ dại này ở phòng trường y trưởng thành khỏe mạnh, sở trường là hại những đóa hoa hồng, trường học vậy mà mặc kệ, không thể chấp nhận như vậy được.
"Đau không?", "Thiên sứ" Áo Trắng ngẩng đầu, hỏi Trác Hạo Hi, "Thiên sứ" hiền lành ung dung cười, vẻ mặt hiền lành ân cần, nhìn gương mặt Trác Hạo Hi đối diện ôn hòa vô hại nhẹ gật đầu, "Đau."
"Thiên sứ" nâng lên khuôn mặt anh tuấn, nhìn Trác Hạo Hi, thanh âm trong trẻo mà nói: "Đau là được rồi, bó xương là sẽ đau."
Kèm theo câu nói này là tiếng hét thảm của Trác Hạo Hi lần nữa phát ra."Ô ô..." Trác Hạo Hi đáng thương nức nở, trong mắt chứa đầy nước mắt.
Mộc Cẩn Hiền đứng ở một bên, nhìn hoảng sợ run rẩy, "Bác sĩ, có thể nhẹ một chút không?"
Trác Hạo Hi hít mũi, mặc dù cảm thấy Mộc Cẩn Hiền là mèo khóc chuột giả từ bi, nhưng Trác Hạo Hi vẫn thấy cảm động.
Thiên sứ áo trắng nhìn Trác Hạo Hi, "Kỳ thật, sớm biết đau đến như vậy, thì cần phải tiêm thuốc tê, nhưng tôi nghĩ rằng sẽ không đau đến như thế, nếu như không đau, tại sao lại kêu đến như vậy?" Thiên sứ có chút mờ mịt nói.
Trác Hạo Hi ngẩng đầu, mắt lom lom nhìn người trước mặt, khuôn mặt giáo y Lâm Phong sinh ra đã mang vẻ của một người tri thức, y còn đeo thêm một kính mắt viền rìa màu vàng kim, nhìn nhã nhặn, không nghĩ tới ra tay ác độc như vậy, khó trách người ta thường nói, nhã nhặn bại hoại, nhã nhặn bại hoại, quả nhiên nhã nhặn là bại hoại.
"Tiêm cho tôi thuốc tê đi, tôi sợ đau." Trác Hạo Hi lập tức nói, vào lúc yếu thế, thì nên yếu thế, sợ đau cũng chẳng có gì ghê gớm.
Bác sĩ Lâm Phong nâng kính mắt trêи mặt, "Không cần, bây giờ cậu đã tốt, tôi đã giúp cậu đem xương ghép lại, sắp tới không được vận động dữ dội là tốt rồi, người trẻ tuổi, cậu là đàn ông, muốn làm nam tử hán, sợ đau như thế sao được?"
Tất nhiên không phải hắn đau, nên người này có thể ngồi nói châm chọc. Trác Hạo Hi ở trong lòng hung hăng đem người này khinh bỉ.
Mộc Cẩn Hiền nhìn Trác Hạo Hi nước mắt đầy mặt, vươn tay lau đi nước mắt ở hốc mắt Trác Hạo Hi, "Được rồi, đừng khóc, khóc như con gái ấy."
Trác Hạo Hi liếc Mộc Cẩn Hiền một cái, bất âm bất dương mà nói: "Tôi khóc lên mới giống con gái, anh không khóc cũng giống con gái."
Mộc Cẩn Hiền mặc dù ngoại hình xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không muốn người khác nhận lầm thành con gái, hai đầu lông mày sát khí, khiến người ta nhìn một chút liền chùn bước.
Mộc Cẩn Hiền mặt lập tức trầm xuống, Trác Hạo Hi che miệng, họa từ miệng mà ra! Họa từ miệng mà ra, cậu lại ở trước mặt Mộc Cẩn Hiền tỏ ra miệng lưỡi nhanh chóng, Mộc Cẩn Hiền cười lạnh, "Hạo Hi, cậu mới vừa nói cái gì?"
Trác Hạo Hi đoan đoan chính chính ngồi, hai tay đặt ở trêи đầu gối, đôi mắt trong veo mở thật to, "Tôi nói là, ngoại hình anh rất xinh đẹp! Xinh đẹp giống như con gái a."
Mộc Cẩn Hiền nâng cằm trác hi lên, "Hạo Hi, cậu thật sự là càng ngày càng biết nói chuyện." Mộc Cẩn Hiền âm u nhìn Trác Hạo Hi nói.
Trác Hạo Hi có chút bất đắc dĩ nghiến nghiến răng, cái gì? Mộc Cẩn Hiền ngoại hình giống con gái, mắc mớ gì tới cậu? Cũng không phải Trác Hạo Hi cậu sinh ra Mộc Cẩn Hiền hắn, hơn nữa, nếu là Trác Hạo Hi cậu sinh ra đứa con trai như vậy, cậu nhất định cân nhắc đem đứa con ngoan độc như vậy, bóp chết luôn ở trong tã lót, để nhân gian bớt xuất hiện thiên tai.
"Ai, học trưởng anh quá khen, kỳ thật tôi cũng không phải rất biết cách nói chuyện." Trác Hạo Hi ngượng ngùng cúi đầu nói.
Mộc Cẩn Hiền nhìn bộ dáng Trác Hạo Hi, mặt mũi âm trầm, "Ai, Hạo Hi, cậu cũng đừng quá khiêm tốn, tôi đột nhiên phát hiện, Hạo Hi cậu là một trong những người tôi thấy biết nói chuyện nhất."
Trác Hạo Hi nhìn mặt Mộc Cẩn Hiền, nháy nháy mắt, thốt ra mà nói: "Học trưởng, anh thật là ngu ngốc."
Mặt Mộc Cẩn Hiền trướng thành màu gan heo.