Trác Hạo Hi nằm ở trêи người Mộc Cẩn Hiền, tay ôm cổ Mộc Cẩn Hiền thật chặt, thời tiết thật là lạnh, bất quá cổ Mộc Cẩn Hiền thật ấm áp, Trác Hạo Hi sờ lấy yếu hầu Mộc Cẩn Hiền, có chút say sưa nghĩ.
Mộc Cẩn Hiền nhướng mày, "Hạo Hi cậu đang sờ cái gì đây? Muốn bóp chết tôi sao?"
Cổ tay Trác Hạo Hi sờ Mộc Cẩn Hiền dừng lại, có chút nhàm chán nói: "Cổ anh lớn như vậy, tôi bóp anh cũng không chết đâu, anh yên tâm."
Mộc Cẩn Hiền nhướng mày, "Hạo Hi, cậu thật giống như đối với tôi vô cùng có thành kiến."
Trác Hạo Hi lắc đầu giống trống lúc lắc, cũng mặc kệ Mộc Cẩn Hiền có nhìn thấy hay không, "Không có nha! Tôi làm sao lại đối với anh có thành kiến đây? Tôi làm sao dám đối với anh có thành kiến đây a?"
Mộc Cẩn Hiền thâm trầm cười, tiếng cười trong đêm tối có vẻ hơi trầm mặc đè nén, "Hạo Hi, tôi đột nhiên phát hiện, tốc độ cậu thích một người và không thích một người đều như thế, thực sự là dứt khoát!"
Trác Hạo Hi cười khổ, dứt khoát, cậu chưa hề dứt khoát, nếu như cậu thật sự có thể dứt khoát, ở kiếp trước cũng sẽ không bị bức đến cái mức kia, "Anh quá để mắt đến tôi rồi, nhưng tôi thực sự không có chút dứt khoát nào đâu, làm chuyện gì cũng luôn dây dưa dài dòng."
Đối mặt với Mộc Cẩn Hiền lạnh lùng, cậu không phải không nghĩ đến muốn buông tay, chỉ là yêu sâu cũng đã thành thói quen.
Vừa nghĩ tới thật sự muốn buông tay, giống như là lấy dao mạnh mẽ đem trái tim kia khoét ra, loại đau kia ngẫm lại đã cảm thấy đáng sợ, thế là, chỉ cần sống không ra sống chết không ra chết, cuối cùng lại đem mình treo cổ chết.
Chết qua một lần, sẽ hiểu, cùng đao cùn cắt thịt, cả đời sống không vui vẻ, còn không bằng giải quyết dứt khoát, dù sao chỉ cần đau đớn một lần.
Mộc Cẩn Hiền thê lương cười, "Hạo Hi, tôi xưa nay không biết, thì ra cậu vậy mà là dạng người cương liệt(*) như vậy." Lúc còn yêu, hao hết tất cả, Lúc không yêu, xua đuổi như rác, bây giờ hắn bị vứt bỏ , thật đúng là có chút nhu nhược.
(*) Cương liệt: rắn rỏi, khí khái
Phía trước đường dưới đại thụ, một chiếc xe đạp đang đậu, bên cạnh xe có một đôi tiểu tình lữ đứng đấy, tay của cậu trai đặt ở thắt lưng cô gái, hai người ôm thật chặt, hôn khí thế ngất trời.
Trác Hạo Hi nằm ở trêи lưng Mộc Cẩn Hiền có chút đỏ mặt, cậu theo đuổi Mộc Cẩn Hiền nhiều năm như vậy, đến cơ hội nắm tay Mộc Cẩn Hiền đều rất ít, chứ đừng nói là hôn, nhìn thấy đang cản trở một đôi tình lữ, lập tức miên man bất định.
Trác Hạo Hi vỗ vai Mộc Cẩn Hiền, thúc giục nói: "Đi mau, đi mau."
Mộc Cẩn Hiền xảo quyệt cười một tiếng, "Làm sao vậy, xấu hổ?"
Trác Hạo Hi cách Mộc Cẩn Hiền một lớp quần áo, cắn Mộc Cẩn Hiền một ngụm, "Được rồi, đi mau, quấy rầy người ta thân mật là muốn bị thiên lôi đánh sao."
Mộc Cẩn Hiền buông Trác Hạo Hi xuống, làm Trác Hạo Hi tựa ở trêи người hắn, "Hạo Hi, hình như chúng ta chưa từng hôn nhau đúng không?"
Trác Hạo Hi có chút kinh hãi nhìn Mộc Cẩn Hiền, đề phòng mà ôm thân thể, "Anh muốn làm gì?"
Mộc Cẩn Hiền liếc mắt nhìn Trác Hạo Hi, bên trong đôi mắt mang theo nồng đậm ý cười, "Hạo Hi, tôi phát hiện tôi cư nhiên chưa từng hảo hảo hôn cậu."
Trác Hạo Hi hừ hừ cười, bây giờ cậu nên làm sao đây?
Nghiêm túc cảnh cáo, "Mộc Cẩn Hiền, anh không được qua đây, anh tới nữa tôi liền báo cảnh sát." Có vẻ như lúc này chú cảnh sát cũng đã đi ngủ, quấy rầy người ta đi ngủ hình như không tốt lắm, vả lại nước xa không cứu được lửa gần.
Hay là như con gái sợ hãi kêu, "Mộc Cẩn Hiền, anh tới nữa, tôi sẽ cắn lưỡi tự vận." Trác Hạo Hi có chút gượng ép cười cười, hình như không tốt lắm đâu, cậu cũng chết qua một lần, cắn lưỡi nhiều sẽ đau!
Trác Hạo Hi ngẩng đầu, có chút nịnh nọt cười cười, "Chưa có hôn, thì đừng có hôn đi, dù sao môi trêи miệng mình cũng giống nhau thôi."
Mộc Cẩn Hiền cười lạnh nhìn Trác Hạo Hi một chút, rồi hôn xuống, Trác Hạo Hi vội vàng không kịp chuẩn bị đã vừa vặn bị hôn, Mộc Cẩn Hiền ôm chặt, trác Hạo muốn thoát khỏi nhưng làm sao cũng không thoát được, môi Mộc Cẩn Hiền chăm chú dán trêи môi Trác Hạo Hi, đầu lưỡi Mộc Cẩn Hiền trêи môi bá đạo đảo qua.
Mộc Cẩn Hiền chăm chú ôm lấy Trác Hạo Hi, đôi tiểu tình lữ chỗ xe đạp kia vừa rồi đã chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi, rõ ràng là mình cùng Mộc Cẩn Hiền quấy rầy tiểu tình tử người ta tương thân tương ái, rút cuộc tiểu tình lữ người ta lại chạy, Trác Hạo Hi có chút bội phục mình, lúc này lại còn có lòng dạ nghĩ đến những thứ này.
"Đừng hôn, thật bẩn, anh lại còn không có đánh răng." Trác Hạo Hi hé miệng nói.
Mộc Cẩn Hiền có chút căm giận xâm nhập trong miệng Trác Hạo Hi, đầu lưỡi bá đạo đảo qua lợi Trác Hạo Hi. Trác Hạo Hi lập tức cắn lấy đầu lưỡi Mộc Cẩn Hiền.