Giang Minh Dịch đau đầu mà bước vào, căn nhà này hắn chỉ mua tạm thời thôi, vì nó cũng gần với công ty, thành ra cũng không lớn lắm, với cả cũng tương đối ít người hầu, bình thường chỉ cần thuê người tới quét dọn tí là được.
Giang Phỉ hồ hởi đi ra: "Thanh Vũ tới rồi này, hai người cũng lâu rồi không gặp, chắc sẽ muốn tâm sự với nhau lắm, nên anh mau vào đi."
Nghe thấy Giang Phỉ nói mà Giang Minh Dịch đã có cảm giác như đi ăn vụng, trái tim đập loạn không ngừng, chẳng phải vì kích động, mà là vì hắn sợ. Giang Phỉ nhìn dáng vẻ của Giang Minh Dịch mà không khỏi thấy buồn cười.
Giang Minh Dịch ngồi cách Trần Thanh Vũ khá xa, Giang Phỉ nhíu mày, lập tức cười khanh khách: "Anh Thanh Vũ định lần này về ở lại bao lâu thế?!"
Trần Thanh Vũ đưa mắt khẽ nhìn Giang Minh Dịch, mà ngượng ngùng cúi đầu: "Lần này anh về là sẽ không đi nữa, dù sao cũng lá rụng về cội mà, nên anh định sống ở thành phố A luôn."
Giang Minh Dịch đang uống nước mà phun hết ra ngoài, Giang Phỉ nhìn hành động xấu hổ của hắn mà gượng gạo cười nói: "Có phải anh nghe Thanh Vũ nói muốn ở lại nên thấy kích động đúng không?"
Giang Minh Dịch ho khan một cái, không phải là kích động à? Nếu Trần Thanh Vũ ở lại đây, thì tới chừng nào Ninh Viễn mới chịu đồng ý kết hôn với mình đây?! Giang Minh Dịch cau mày, hình như trước đây Giang Phỉ cũng đâu có thích Trần Thanh Vũ lắm đâu?! Sao bây giờ lại đổi ý rồi?
Giang Minh Dịch khó xử cười, nói theo: "Về cũng tốt."
Giang Phỉ thiếu kiên nhẫn nói: "Anh Thanh Vũ quay về, mà sao anh lại có vẻ không vui vậy?!"
Giang Minh Dịch ngẩng đầu, tiếng chuông cửa vang lên, trong lòng Giang Minh Dịch trùng xuống, chợt có dự cảm không lành, căn chung cư này của hắn bình thường không có ai đến, nhưng Mạc Ninh Viễn thì có chìa khoá, chỉ là, hắn vừa mới cãi nhau với Ninh Viễn xong, nên chắc là không phải Ninh Viễn đâu?
Giang Phỉ không giấu được ý cười: "Có người gõ cửa kìa anh, sao anh không ra mở cửa đi?!"
Mạc Ninh Viễn đứng gõ cửa mà không thấy ai trả lời, bèn lấy chiếc chìa khoá trong túi ra, nhưng vào gần lúc Mạc Ninh Viễn vặn tay nắm cửa, thì cánh cửa trong nháy mắt được mở ra từ bên trong.
Mạc Ninh Viễn mắt đối mắt với Giang Phỉ, Giang Phỉ cười nhạt: "Ồ, chẳng phải là Mạc thiếu đây sao? Tại sao anh lại tới đây vậy? Nhưng hình như hôm nay có vẻ không được rồi." Giang Phỉ như đang ám chỉ với y.
Giang Minh Dịch luống cuống đứng lên, chạy tới kéo tay Giang Phỉ, trừng mắt nhìn ả nói: "Em đang nói bậy bạ gì đó Tiểu Phỉ?"
Giang Minh Dịch quay đầu lại, lấy lòng nhìn Mạc Ninh Viễn: "Em đến rồi, Ninh Viễn."
Mạc Ninh Viễn khẽ gật đầu, hỏi: "Bộ em không thể tới hả? Chẳng phải anh nói mọi thứ của anh đều là của em sao?"
Giang Minh Dịch vội gật đầu: "Tới được, tới được mà, em muốn ở lại cũng được luôn."
Mạc Ninh Viễn thản nhiên ngồi xuống đối diện với Trần Thanh Vũ, Giang Minh Dịch nhìn qua Mạc Ninh Viễn rồi lại nhìn qua Trần Thanh Vũ, cuối cùng ảo não ngồi xuống cạnh Mạc Ninh Viễn.
"Vị tiên sinh này trông có vẻ quen quen!" Trần Thanh Vũ lộ ra vẻ mặt trầm tư.
Mạc Ninh Viễn cười lạnh, ban ngày (*) mới gặp mà cậu thiếu gia nhỏ này đã quên mình nhanh đến vậy, xem ra mình không lọt vào mắt của cậu thiếu gia này rồi!
(*) Vì lúc trời sẩm tối thì mặt trời vẫn chưa lặn hẳn nên bên đó vẫn tính là ban ngày (白天) nhé.
"Ban ngày chúng ta mới gặp nhau đó Trần tiên sinh." Mạc Ninh Viễn lạnh nhạt nói.
Trần Thanh Vũ suy nghĩ một hồi rồi nói: "À tôi nhớ rồi, cậu là bạn của anh Minh Dịch."
Giang Minh Dịch sững người, mồ hôi lạnh trên trán tuôn như suối, Mạc Ninh Viễn tốt bụng lấy khăn giấy lau lau mồ hôi trên trán cho hắn.
Mạc Ninh Viễn cúi đầu xuống, rồi lập tức lại ngẩng lên: "Thật ra tôi với anh Minh Dịch của cậu là vợ chồng, do hồi chiều tôi sợ cậu không chấp nhận nổi, nên không nói với cậu, nhưng sau đó tôi lại nghĩ, Trần tiên sinh đã sống với người nước ngoài, mà người nước ngoài thì sống rất thoáng, nên chắc sẽ chấp nhận được thôi."
Trần Thanh Vũ ủ rủ, đưa mắt cầu cứu nhìn Giang Minh Dịch, Mạc Ninh Viễn cười cợt, cũng đưa mắt nhìn Giang Minh Dịch, Giang Phỉ siết chặt tay, đôi mắt oán hận nhìn gương mặt của Mạc Ninh Viễn, rồi cũng đảo mắt nhìn qua Giang Minh Dịch luôn.
Giang Minh Dịch bị ba đôi mắt đồng loạt nhìn chằm chằm như thế, chợt cảm thấy như có gai ở sau lưng, như đứng trong đống lửa, như ngồi trên đống than: "Lần này bọn tôi trở về là để kết hôn, vì tôi thấy làm đám cưới trong nước vẫn tốt hơn."
Giang Phỉ nhìn ánh mắt đờ đẫn của Trần Thanh Vũ, tức giận nhìn Mạc Ninh Viễn, ấm ức kêu một tiếng "Anh."
Mạc Ninh Viễn ngồi một chỗ bất động như núi, Trần Thanh Vũ loạng choà loạng choạng đứng lên, sắc mặt đã trở nên tái nhợt, trông như muốn khóc tới nơi: "Xin lỗi, tôi còn có chút việc, nên xin phép đi trước nhé."
Giang Minh Dịch cũng không giữ lại, Trần Thanh Vũ bước chân tới cửa, quay đầu lại nhìn Giang Minh Dịch một lúc, rồi cuối cùng bỏ đi.
Trần Thanh Vũ vừa đi, Giang Phỉ cũng mất hứng, bèn hừ lạnh, xong cũng bỏ đi mất.
Mạc Ninh Viễn nghiêng người dựa trên ghế sofa: "Tình đầu của anh đi rồi kìa, anh không đuổi theo à?"
Giang Minh Dịch cười khổ: "Em thật sự hi vọng anh đuổi theo sao?"
Mạc Ninh Viễn nghiêng đầu: "Là do anh không chịu đuổi theo đấy nhé, nên sau này đừng trách em hại anh mất cơ hội theo đuổi tình yêu nhá."
Giang Minh Dịch cười khổ: "Em yên tâm đi, đương nhiên anh sẽ không trách em đâu, vả lại tình yêu của anh ở ngay đây mà, đâu ra người khác nữa? Nhưng sao em lại tới đây?"
Mạc Ninh Viễn nghiêng đầu, nói: "Em nghĩ lại, dù gì Mạc Ninh Viễn em cũng không phải dạng vừa, bởi vậy không thể chỉ vì một con rùa nhỏ mà đã sợ đến vỡ mật được, còn chưa đánh mà đầu hàng rồi, muốn giành đàn ông với em, đương nhiên còn phải xem đối thủ có nặng ký hơn em không nữa chứ."
Giang Minh Dịch cười khổ gật đầu: "Đương nhiên là em nặng ký hơn rồi."
Mạc Ninh Viễn lườm Giang Minh Dịch, không vui hỏi: "Anh chê em mập đấy à?"
Giang Minh Dịch lắc lắc đầu: "Tất nhiên là không."
Trác Hạo Hi ngồi đối diện với Mộc Cẩn Hiền trong quán cháo, Trác Hạo Hi nhìn hắn mà cười khanh khách, hắn bất đắc dĩ trừng mắt nhìn cậu: "Em đừng cười mà."
Trác Hạo Hi che miệng lại, nói: "Em cũng đâu muốn cười! Nhưng bộ dạng của anh buồn cười muốn chết! Ôm con trên tay mà như ôm bom hẹn giờ vậy á."
Cánh tay Mộc Cẩn Hiền cứng đờ, ông trời con trong l0ng nguc chỉ khẽ động đậy tí thôi, mà Mộc Cẩn Hiền đã có cảm giác như gặp khủng b0 vậy.
Trác Hạo Hi cười đến run cả người: "Cẩn Hiền à, anh yên tâm đi, mặc dù Tiểu Diệp còn nhỏ, nhưng cũng đâu phải em bé thủy tinh đâu, đâu có yếu ớt tới mức đó."
Mộc Cẩn Hiền khịt mũi: "Cái tính của ông thần này y như Tiểu Lỗi vậy đó, toàn thích tè lên người anh."
Trác Hạo Hi hả hê húp một ngụm cháo, híp mắt chọc ghẹo nói: "Chắc tại anh cũng hao hao cái bồn cầu đó."
Mộc Cẩn Hiền lạnh lùng nhìn Trác Hạo Hi, Trác Hạo Hi thè lưỡi: "Em nói nhảm thôi, anh đừng để trong lòng."
Mộc Cẩn Hiền hung hăng trừng Trác Hạo Hi, cuối cùng vẫn không cam lòng mà nuốt lửa giận trong lòng xuống.
Tay nhỏ của Trác Lỗi cầm chiếc bánh tart trứng mà Trác Hạo Hi mua ở bên ngoài, trên mặt nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào, hai cái tay nhỏ dinh dính bóp cái bánh trong hộp đến vô cùng thê thảm.
"Em không ăn bánh tart trứng mà mua làm gì thế?!" Mộc Cẩn Hiền nhìn hai tay nhỏ bị bẩn của Trác Lỗi nói.
Trác Hạo Hi lấy khăn tay ra chùi tay cho Trác Lỗi: "Em không ăn, nhưng Tiểu Lỗi cứ thích cầm ấy!"
Mộc Cẩn Hiền trợn mắt: "Chán òm."
Trác Hạo Hi thở dài, nói: "Anh không hiểu sao?! Như vậy thì lúc con trai của em lớn lên mới thích phụ nữ được."
Mộc Cẩn Hiền suýt phun hết cháo trong miệng lên mặt Trác Hạo Hi, trong mắt ngập tràn vẻ không dám tin, cho nên vì lý do bánh tart trứng giống với cái đó của phụ nữ... Không liên quan xíu nào luôn á! Được rồi, coi như Hạo Hi tính xa đi.
Mộc Cẩn Hiền vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, sắc mặt thoáng khó coi, bèn nói: "Thật ra thích đàn ông cũng không có gì xấu."
Trác Hạo Hi đút cho Trác Lỗi một muỗng cháo: "Chuyện này để sau này rồi nói."
Mộc Cẩn Hiền từng ngụm từng ngụm ăn hết hai bát cháo, muốn d3 xuống nỗi lo lắng trong lòng: "Em biết gì chưa? Trần Thanh Vũ quay về rồi đó."
Trác Hạo Hi nghiêng đầu: "Trần Thanh Vũ là ai vậy anh?"
Mộc Cẩn Hiền ra vẻ thần bí nói: "Là tình đầu của Giang Minh Dịch đó, chỉ sợ lần này chuyện của Mạc Ninh Viễn với Giang Minh Dịch lại sinh thêm rắc rối rồi."
Trác Hạo Hi nhìn bản mặt gian xảo của Mộc Cẩn Hiền mà cau mày, nói: "Sao em lại có cảm giác anh đang cười trên nỗi đau của người khác vậy? Chẳng phải chỉ là mối tình đầu thôi sao? Một ngón tay của Ninh Viễn thôi cũng đủ knock out cậu ta rồi."
Mộc Cẩn Hiền ngờ vực nhìn Trác Hạo Hi: "Em chắc không?"
"Tiên sinh, cháo của cậu đây." Trác Hạo Hi vừa ngẩng đầu lên, thì người bưng cháo đã xoay người đi mất.
Trác Hạo Hi hoảng hốt: "Hình như vừa rồi em bị hoa mắt, sao em lại thấy Hàn Lâm vậy nhỉ?"
Ánh mắt Mộc Cẩn Hiền thoáng qua tia lạnh lẽo: "Anh cũng nghĩ em bị hoa mắt rồi."
Lúc Mộc gia phá sản. Hàn Lâm cũng mượn gió bẻ măng mà bỏ mặc hắn, đến khi hắn về nước, thì có người nói với hắn, Hàn gia chiến tranh nội bộ, Hàn Lâm bị cả dòng tộc ruồng bỏ, mà Mộc Cẩn Hiền lại không ngờ Hàn Lầm sẽ nghèo túng đến mức phải tới đây làm công thế này, nhưng mà chuyện đó thì có liên quan gì tới mình?