Diệp Tử Ngưng cau mày nhìn Mạc Ninh Viễn, y bị Diệp Tử Ngưng trừng mà khó xử.

"Mẹ làm gì nhìn con dữ vậy? Nhìn tới nỗi làm người ta xí hổ muốn chết luôn này." Mạc Ninh Viễn nũng nịu ôm cánh tay Diệp Tử Ngưng nói.

Diệp Tử Ngưng hung hăng búng trán Mạc Ninh Viễn một cái: "Sao con lại ngớ ngẩn quá vậy? Rốt cuộc con hứa với Giang Minh Dịch chuyện gì, mà hắn chịu giúp đỡ như thế?"

Mạc Ninh Viễn bịt lại chỗ bị búng trên trán:"Chỉ là tự nhiên hắn muốn giúp thôi, chứ sao con lại hứa chuyện gì với hắn được, hạng mục này mà thành công, thì chẳng phải tiền vô như nước sao?"

"Chuyện nguy hiểm thế này, người không bị ngu sẽ không dễ xem nhẹ được đâu, nên Ninh Viễn cũng đừng lừa mẹ." Diệp Tử Ngưng dán mắt lên người Mạc Ninh Viễn, như muốn nhìn thấu y.

"Đã muốn giàu sang thì phải gặp rủi ro, vì thế nếu mình không nguy hiểm, thì sao có thể hi vọng nhận được trái ngọt đây?" Mạc Ninh Viễn thẳng lưng trả lời.

"Ninh Viễn!" Diệp Tử Ngưng không nhịn được mà quát.

Mạc Ninh Viễn cúi đầu, thân thiết ôm lấy tay Diệp Tử Ngưng: "Thật ra cũng không có gì ghê gớm hết, con chỉ hứa với hắn là sẽ ở cạnh hắn thôi, nên là mẹ ơi, dù gì Hoàng Giai Viện cũng đã từ hôn rồi, mà bây giờ lại có người muốn con trai của mẹ, được như vậy còn hơn là không có ai thèm lấy!"

Diệp Tử Ngưng bấy giờ đã rưng rưng nước mắt, vừa thở dài vừa xoa xoa trán của Mạc Ninh Viễn: "Thiệt thòi cho con quá, thật sự không ngờ tới Hoàng gia sẽ từ hôn dễ dàng đến vậy."

Mạc Ninh Viễn nhún vai, thờ ơ nói: "Hoàng Giai Viện cũng không phải là cô gái bình thường, cô ấy cũng có suy nghĩ của riêng mình, vả lại hôn sự này vốn là cuộc giao dịch của đôi bên, trong lòng mọi người đều rõ nhưng không nói, bây giờ chúng ta không thể đáp ứng được nữa, nên đối phương muốn hủy hôn cũng là chuyện bình thường mà mẹ."

Diệp Tử Ngưng nhìn vẻ mặt của Mạc Ninh Viễn, cười chua xót nói: "Thực ra con vốn dĩ không thích con bé đúng không?"

Mạc Ninh Viễn khẽ gật đầu: "Nói ra thì con có lỗi lắm, tự dưng lại làm lãng phí mấy năm trời của con gái người ta, cũng may hiện tại Hoàng Giai Viện biết quay đầu là bờ, nên con cũng không cần làm lỡ một đời của cô ấy, nhưng mẹ ơi, sợ là con trai mẹ sẽ không thể nào sinh cháu cho mẹ được đâu, liệu mẹ có tức giận không?"

Mạc Ninh Viễn cọ cọ lên người Diệp Tử Ngưng: "Mẹ vẫn luôn là nữ cường mà, sao giờ lại học đâu ra cái tính vì chuyện cỏn con mà buồn rầu quá vậy."

Diệp Tử Ngưng hung dữ lườm Mạc Ninh Viễn: "Mẹ lo cho con còn không hết đây này. Lúc con ở bên Giang Minh Dịch đã đau khổ đến như vậy, thì sao mẹ đành lòng đưa con vào lại hang cọp nữa."

Mạc Ninh Viễn ngồi trên ghế, siết chặt tay, tràn đầy tự tin nói: "Mẹ đừng lo, tuy hắn không dễ đụng vào, nhưng con trai của mẹ cũng không phải ăn chay đâu, bởi vậy không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con? Nếu hắn là hổ, thì con trai mẹ phải là Võ Tòng (*) đó nha."

(*) Võ Tòng: nhân vật nổi tiếng với chiến tích đánh chết hổ bằng tay không.

Diệp Tử Ngưng gượng cười: "Hi vọng là vậy, mẹ thực sự có lỗi với con."

Mạc Ninh Viễn dựa lên người Diệp Tử Ngưng: "Mẹ đừng bi quan quá, làm như con trai mẹ bị mẹ bán đi vậy đó, con không sao đâu, con cũng nói với Giang Minh Dịch rồi, hắn cũng không thèm quan tâm tới bản thân mà chịu xuống nước, chấp chận chung một thuyền với chúng ta mà, với lại con còn nói với hắn, nếu hắn có người khác thì con sẽ quay lưng bỏ đi bất cứ lúc nào, mà Giang Minh Dịch vốn là loại người lăng nhăng, nên cỡ mấy năm thôi là con được tự do rồi, cô Diệp à, vụ làm ăn này chúng ta lời bộn, không lỗ đâu, mẹ cứ yên tâm đi nha."

Diệp Tử Ngưng vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Mạc Ninh Viễn, ngẫm nghĩ nói: "Thật ra bây giờ Giang Minh Dịch chịu nguy hiểm theo chúng ta như vậy, nghĩ lại cũng có thể là thật lòng với con."

Trái tim Mạc Ninh Viễn hẫng một nhịp, khóe miệng lúng túng kéo lên: "Chắc là vậy ạ."

Mạc Ninh Viễn bước vào thang máy, nhìn con số đang dần tăng lên mà tim cũng muốn nhảy vọt theo, lần cuối y đi thang máy này hình như là mấy năm trước, đúng là năm tháng như thoi đưa, mọi chuyện lại thay đổi khiến người ta chẳng biết phải làm sao.

Mạc Ninh Viễn đi lên tầng cao nhất, đã bước tới cửa nhưng không biết thư ký đã bị đuổi đi đâu hết rồi, mà trong phòng thì vang lên tiếng cãi nhau ầm ĩ, Mạc Ninh Viễn nghe được giọng nói kia là của Giang phu nhân và Giang Minh Dịch.

"Con ăn trúng cái gì vậy hả! Mạc Ninh Viễn kia có sống hay chết thì có liên quan gì tới con? Mà sao con lại muốn rước họa vào người mới chịu chứ?!"Giọng nói chói tai vang vang bên tai Mạc Ninh Viễn, làm y không nhịn được mà dừng bước.

"Đây là chuyện của con, mẹ đừng quan tâm nhiều làm gì." Giang Minh Dịch buồn bực nói.

"Được! Bây giờ con lớn rồi, chỉ vì một thằng đàn ông, nên đến cả mẹ cũng nói không muốn nghe, lần này Mạc Ninh Viễn rõ ràng là chết tới nơi, mà con lại muốn trọng tình trọng nghĩa! Trọng tình trọng nghĩa đến mức cả gia sản của Giang gia cũng không cần, chuyện này mẹ sẽ không đồng ý đâu." Mẹ Giang lạnh lùng trừng Giang Minh Dịch nói.

"Con đã quyết định rồi, mặc kệ mẹ nói cái gì, con cũng không thay đổi." Ánh mắt Giang Minh Dịch tràn đầy vẻ quyết tâm.

Mẹ Giang thở hổn hển: "Được! Được lắm! Quả nhiên người ta nói có vợ quên mẹ là không sai mà! Một thằng đàn ông như Mạc Ninh Viễn, đến cả một đứa con còn không sinh được, thì rốt cuộc con thích cậu ta ở chỗ nào chứ? Có phải con bị ma nhập rồi không?"

"Con đã lớn rồi, vì thế con biết mình đang làm gì, con muốn em ấy, con yêu em ấy, để có được em ấy, con có thể làm bất cứ chuyện gì, bản thân con bây giờ cũng không khống chế được mình nữa rồi, thôi mẹ về nghỉ ngơi đi." Giọng điệu hắn mang theo vài phần lãnh khốc nói.

Mẹ Giang trợn to hai mắt, thở hổn hển, trong giọng nói tràn đầy tức giận và nghiêm nghị: "Được! Bây giờ con đủ lông đủ cánh rồi, thành ra ngay cả lời mẹ nói cũng không chịu nghe chứ gì? Được, được lắm, con giỏi lắm."

Giang Minh Dịch thấy mẹ mình tức giận, mà thở dài một hơi: "Con xin lỗi, nhưng con không thể sống thiếu y được, hồi đó khi y ở bên con mà con lại chẳng cảm thấy gì, nhưng mấy năm qua không có y cạnh bên, trong lòng con rất trống rỗng, lúc đêm khuya tĩnh lặng, con chỉ toàn nhớ lại khoảng thời gian được ở cạnh y thôi, mỗi lần thấy y đi với người khác, mỗi lần thấy y cười với người khác, đều khiến con tức điên lên được, nếu cứ tiếp tục như thế con sợ con sẽ chịu không nổi nữa mất."

Giang Minh Dịch nhắm mắt lại, mâu thuẫn giữa hắn và Mạc Ninh Viễn quá sâu, khủng hoảng lần này của Mạc Ninh Viễn là cơ hội duy nhất của hắn, nếu hắn bỏ qua cơ hội này, thì có lẽ bọn họ cả đời này không thể dung hòa được nữa, vì vậy dù có nguy hiểm hơn thì hắn cũng chấp nhận.

"Con, cái thứ bất hiếu này, chỉ vì một thằng đàn ông, một thằng đàn ông mà lại biến mình thành thế này." Mẹ Giang trợn mắt thật to, trong lòng tràn ngập tức giận, cả người lung lay như sắp ngã tới nơi.

Giang Minh Dịch vội đỡ lấy mẹ Giang: "Mẹ đừng nóng giận mà."

Mạc Ninh Viễn nhắm mắt lại, trái tim như bị hàng ngàn sợi dây quấn lấy, cho dù có cắt cũng không đứt được, tâm lý cũng trở nên hoảng loạn.

Mạc Ninh Viễn đứng ở cửa, không biết có nên gõ cửa đi vào hay không, nếu bà Giang mà nhìn thấy mình thì sợ là còn thấy tức thêm.

Mạc Ninh Viễn vẫn còn đang do dự, thì cửa đã bị mở ra một cái "Rầm", bà Giang nổi giận đứng sau cửa, vừa nhìn thấy Mạc Ninh Viễn mà thù hận trong mắt đã tăng nhiều hơn gấp mấy lần, Mạc Ninh Viễn có cảm giác cổ họng mình như bị nghẹn lại, không nói nổi một câu nào.

Mẹ Giang hung tợn lườm Mạc Ninh Viễn, sau đó chửi một câu "Yêu nghiệt.", rồi nghênh ngang bỏ đi.

Giang Minh Dịch áy náy nhìn Mạc Ninh Viễn: "Sao em lại tới đây thế Ninh Viễn? Tính của mẹ anh là vậy, em đừng giận nhé?"

Mạc Ninh Viễn nhún vai cười: "Giận gì? Sao tôi phải giận? Yêu nghiệt sao?! Người bình thường còn không được làm yêu nghiệt, có thể được gọi là yêu nghiệt như vậy, thì ít ra chứng minh tôi còn sức hấp dẫn đó nha." Mạc Ninh Viễn tự sờ sờ gương mặt mình, rồi còn liếc mắt đưa tình với Giang Minh Dịch.

Giang Minh Dịch nở nụ cười: "Đương nhiên là em có sức hấp dẫn rồi, hơn nữa lại cực kỳ hấp dẫn."

Mạc Ninh Viễn cười giễu: "Tôi hấp dẫn đến vậy mà còn bị người ta đá, đã thế còn bị đá không chớp mắt nữa chứ."

"Đó là do người ta thấy không xứng với em." Giang Minh Dịch an ủi.

Mạc Ninh Viễn khoanh tay, nheo mắt nhìn Giang Minh Dịch: "Là vậy à? Hay là do có người giở trò?!" Cho là bên mẹ gặp chuyện, nhưng bên Hoàng gia cũng đâu thể nhận được tin tức nhanh đến vậy được. Trừ khi là có người bày trò sau lưng.

Giang Minh Dịch cười cười: "Dù gì em cũng đâu thích phụ nữ đâu, mà cứ cố chấp ép mình với phụ nữ làm gì?"

Mạc Ninh Viễn gật đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Anh thật quan tâm tôi ghê."

"Anh thích em, nên phải quan tâm em rồi." Giang Minh Dịch nói.

Mạc Ninh Viễn nhún vai, nhìn đống văn kiện chất cao như núi của Giang Minh Dịch: "Chắc là anh bận lắm, thôi tôi không làm phiền anh nữa."

"Trưa nay mình ăn cơm với nhau đi." Giang Minh Dịch nắm tay Mạc Ninh Viễn nói.

Mạc Ninh Viễn chỉ chỉ ngọn núi văn kiện phía sau Giang Minh Dịch: "Anh có chắc là còn thời gian đi ăn không?"

Giang Minh Dịch cười khổ: "Hoàng Đế dù bận đến mấy cũng không để quân đói nữa, bởi vậy cũng vẫn phải ăn cơm thôi."

Mạc Ninh Viễn gật đầu, nói: "Vậy cũng được."

Giang Minh Dịch lái xe đến một nhà hàng món Hoa, Mạc Ninh Viễn nhướng mày: "Tôi nhớ anh thích ăn món Tây mà, đặc biệt là món bít tết chín 8 phần nữa." Đó giờ mình không thích ăn món Tây, nhưng bị Giang Minh Dịch kéo theo, cho dù có không thích, thì cũng gượng gạo nói mình ổn.

Giang Minh Dịch mỉm cười nhìn Mạc Ninh Viễn, cưng chiều nói: "Nhưng em thích ăn món Hoa mà! Vả lại ăn bít tết không chín như đang nuốt sống giun sán ấy, đã vậy còn dễ bị nhiễm sán nữa, nên là vì sức khỏe, anh nghĩ mình nên đi ăn món Hoa sẽ tốt hơn."

Hắn còn nhớ sau khi Mạc Ninh Viễn bỏ đi, bọn họ có đi ăn với nhau thêm một lần, nửa bàn món Hoa, nửa bàn món Tây, ở giữa như bị ngăn cách bởi một ranh giới vô hình vậy, khoảnh khắc đó như nói rằng mình và Mạc Ninh Viễn đã không còn là gì của nhau nữa rồi.

Mạc Ninh Viễn nghiêng đầu nhìn Giang Minh Dịch, bản thân mình từng chiều theo ý Giang Minh Dịch, nhưng bây giờ Giang Minh Dịch lại chiều theo mình, thật sự có thể nào, cho mình thêm một cơ hội đánh cược lần nữa không?