Không có người nào hiểu rõ về căn bệnh lạ của Tô Dân Sinh hơn Tiêu Chính Nam, ông ấy là một chuyên gia trong ngành, ông ấy đã nhìn thấu căn bệnh của Tô Dân Sinh từ lâu.  

Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, Tô Dân Sinh sẽ vĩnh viễn không thể nào đứng dậy được, nhưng tại sao tên này chỉ châm cứu mấy cái là có thể chữa khỏi.  

Không đâu, tuyệt đối không có khả năng, ông ấy hành nghề y bao nhiêu năm, mặc dù mấy năm nay rất ít khi khám bệnh cho người khác nhưng năng lực chắc chắn không có vấn đề.  

Tiêu Chính Nam không tin Tô Dân Sinh khỏi bệnh như vậy, lập tức bước tới khuyên nhủ: “Ông Tô, bệnh của ông chưa ổn định, đừng đi lại ảnh hưởng đến thân thể.”  

“Tại sao ông Tiêu lại nói vậy?”  

Tiêu Chính Nam giải thích: “Có lẽ đây là một loại trạng thái giả khỏi bệnh, cũng tức là ông chỉ có thể tạm thời đứng dậy, thật ra bệnh vẫn chưa khỏi. Nào, để tôi bắt mạch cho ông.”  

Tô Dân Sinh nhìn Giang Tiểu Thần, cũng cảm thấy rất lạ trong lúc kích động, tại sao tìm thần y khắp nơi mà không chữa được bệnh, Giang Tiểu Thần chỉ châm cứu vài phút đã có thể chữa khỏi, chẳng lẽ thật sự giống như lời Tiêu Chính Nam nói sao?  

Thành thật mà nói, Tô Dân Sinh không muốn nghi ngờ Giang Tiểu Thần, nhưng hiện giờ tâm trạng cũng rất hỗn loạn, không kìm được đưa tay đến trước mặt Tiêu Chính Nam.  

Bắt mạch lần một, mạch tượng bình thường nhưng ông ấy không tin, lại bắt mạch lần hai cũng thấy bình thường, cứ lặp đi lặp lại cho đến khi thật sự chắc chắn rằng bệnh của Tô Dân Sinh đã khỏi hẳn, lúc này ông ấy mới ngạc nhiên kêu lên.  

“Thật sự khỏi rồi!”  

“Thần kỳ quá, thật sự thần kỳ quá, tôi đã hành nghề y nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được tình hình này, ông Tô, bệnh của ông thật sự đã khỏi rồi!”  

Ngay cả Tiêu Chính Nam cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, gần như là hét lên khi nói những lời này.  

Tô Dân Sinh vui mừng, không còn nghi ngờ gì với Giang Tiểu Thần nữa: “Ha ha ha ha, tôi đã nói mà, đại sư Tiểu Thần không phải người bình thường, quả nhiên là đã khỏi rồi!”  

Những người có mặt ở đây đều hiểu rõ bệnh tình của Tô Dân Sinh, sau khi Tiêu Chính Nam xác nhận rằng Tô Dân Sinh đã khỏi, mọi người đều xúc động.  

Nhất là Tô Nhược Sơ, cô vừa kích động vừa phóng ánh mắt oán hận nhìn Giang Tiểu Thần.  

Cô không muốn thừa nhận năng lực của Giang Tiểu Thần, nhưng trong lòng rất mong muốn kết quả này, khi thật sự nhìn thấy Giang Tiểu Thần chữa khỏi cho ông nội của mình, không hiểu sao trong lòng cô lại không khỏi chua xót.  

Ngay cả căn bệnh mà Tiêu Chính Nam không chữa được mà anh cũng chữa được, anh còn giỏi hơn của Tiêu Chính Nam sao? Nhưng trông anh xấp xỉ tuổi cô mà? Mới còn trẻ mà đã xuất sắc như vậy sao?  

Nhìn Giang Tiểu Thần, ánh mắt của Tô Nhược Sơ hơi thay đổi.  

Nhưng khi nhìn thấy mấy hộp bao cao su lộ ra trong túi vải của Giang Tiểu Thần, ánh mắt tán thưởng lập tức trở nên u ám.  

“Thần y, vừa nãy là tôi ngu muội.” Nhìn thấy Giang Tiểu Thần tài giỏi như vậy, Tiêu Chính Nam đột nhiên tôn kính Giang Tiểu Thần hơn, cảm thấy vô cùng hối hận với những lời của mình vừa nãy.  

Con người dù đứng ở độ cao nào thì cũng phải biết rằng núi cao còn có núi cao hơn.  

“Không sao.” Giang Tiểu Thần khoát tay, đeo túi vải, anh đã đoán được sự thay đổi của những người này từ lâu nên hoàn toàn không để bụng.  

“Ông Tô, nhiệm vụ sư phụ giao cho tôi đã hoàn thành, tôi nghĩ tôi cũng nên đi rồi.”  

“Cứ đi như vậy sao?” Nghe thấy Giang Tiểu Thần nói muốn đi, Tô Dân Sinh lập tức bước tới.  

“Sao thế? Ông Tô còn có chuyện gì sao?”  

Ông cụ chỉ giao nhiệm vụ chữa bệnh cho Tô Dân Sinh cho Giang Tiểu Thần, sự việc đã hoàn thành, anh không còn lý do tiếp tục ở lại đây, nhưng vì phép lịch sự, anh vẫn hỏi Tô Dân Sinh một câu.  

Tô Dân Sinh gật đầu, xoay người lại nhìn Tiêu Chính Nam cười nói: “Ông Tiêu, chuyện hôm nay tôi xin cảm ơn ông, sau này chắc chắn sẽ báo đáp.”  

Tiêu Chính Nam vô cùng xấu hổ: “Tôi cũng không thể giúp được gì, nếu ông Tô đã khỏi hẳn, vậy chúng tôi cũng rời đi trước.”  

“Ừ, Kiến Quốc, tiễn ông Tiêu.”  

“Vâng.”  

Sau khi nhóm người Tiêu Chính Nam rời đi, Tô Dân Sinh nhìn hai người Giang Tiểu Thần và Tô Nhược Sơ.  

“Tiểu Thần, Nhược Sơ, có những chuyện nên đến thì sẽ đến, nên ông cũng không giấu hai cháu nữa, ở đây không có người ngoài, ông nói thẳng luôn, thật ra hai mươi hai năm trước ông và đại sư Thái Thượng đã đính ước từ bé cho hai cháu!”  

“Cái gì?”  

Giang Tiểu Thần và Tô Nhược Sơ tưởng rằng Tô Dân Sinh muốn nói gì đó, lúc nghe thấy đính ước từ bé, hai người họ gần như đều thốt lên cùng lúc.  

“Ông Tô, ông đừng nói đùa như vậy, sư phụ của tôi không hề nói cho tôi biết chuyện này. Tại sao tôi lại đột nhiên có một người vợ chứ, hơn nữa, tôi sẽ không cưới người phụ nữ này đâu.”  

“Anh là cái thá gì chứ, ai muốn lấy anh chứ!” Anh vừa dứt lời thì Tô Nhược Sơ lập tức đốp lại: “Ông ơi, trước đây ông cũng không hề nói với cháu chuyện này, có phải ông đột nhiên quyết định không?”  

“Không phải, lúc đó hai cháu còn nhỏ, không biết chuyện này, sau đó đại sư Thái Thượng đưa Tiểu Thần đi hai mươi năm, ông tưởng rằng họ không quay lại nữa nên chưa nói với cháu.”  

Không nhắc đến chuyện này là vì cho rằng nhà họ Tô không thể trèo cao bu bám vào đại sư Thái Thượng, hơn nữa chuyện này liên quan đến Tô Nhược Sơ và nhà họ Tô. Nếu đại sư Thái Thượng không dẫn Tiểu Thần trở về, ít nhất thì Tô Nhược Sơ vẫn có thể giữ danh dự và có thể lấy chồng.  

“Khụ khụ, thời đại đã khác, chuyện hôn nhân đại sự cũng không thể do những ông già như tôi quyết định, nhưng Tiểu Thần à, cậu biết đấy, đây là ý của sư phụ cậu, cho dù cậu không muốn kết hôn thì cũng phải kết hôn!”  

“Điều này ấy mà… Tôi còn phải hỏi sư phụ của tôi, tự nhiên có thêm một người vợ, nếu bị lừa thì phải làm sao?” Giang Tiểu Thần rất thành thật nhanh mồm nhanh miệng, muốn nói gì thì nói cái đó, sau đó lập tức lấy điện thoại ra gọi cho sư phụ.  

Tô Nhược Sơ tức giận cắn chặt môi: “Ông ơi, ông không hỏi xem cháu có đồng ý không sao? Tại sao chỉ cần anh ta bằng lòng cưới cháu thì cháu nhất định phải gả ạ?”  

“Con bé ngốc nghếch, nói linh tinh cái gì vậy hả, có thể gả cho Tiểu Thần là vinh dự của cháu đấy.”  

“Cháu sẽ không lấy anh ta đâu!”  

Tô Nhược Sơ không phục, một chút cũng không phục, đúng là Giang Tiểu Thần đã chữa khỏi cho ông nội của cô nhưng cô không có lý do gì để gả cho tên này.  

“Nhược Sơ, đây cũng không phải là ý của một mình ông nội, năm đó bà nội của cháu cũng đồng ý mối hôn sự này, tiếc rằng bà nội của cháu đã…”  

“Là ý của bà nội sao?”  

“Đúng vậy?”  

…  

“Ông nói gì?”   

Đột nhiên, Giang Tiểu Thần ở bên cạnh gọi điện thoại chợt kêu lên.  

“Ông già chết tiệt!!! Ông nói rõ ràng cho tôi, có phải không muốn cho tôi trở về cho nên mới nói rằng tôi có hôn ước từ bé đúng không? Nếu thật sự như vậy thì không cần đâu, tôi sẽ không trở về ảnh hưởng đến việc ông liếc mắt đưa tình với phụ nữ già nữa!”  

“Chết tiệt! Thằng nhóc con cưới cũng phải cưới, không muốn cưới cũng phải cưới, đừng có gọi điện thoại làm phiền sư phụ, sư phụ đang giải cứu chúng sinh… Khoan đã, Thúy Lam, bà vừa đánh Bạch Bản* phải không? Ù rồi!”  

*Quân cờ trong mạt chược.  

“Tút!”  

Chết tiệt!  

Ông già chết tiệt, đánh mạt chược thì cứ nói là đánh mạt chược, còn nói giải cứu chúng sinh gì chứ, chẳng thật thà chút nào cả, đúng là đã sắp xếp hôn nhân cho anh thật.  

Giang Tiểu Thần rất bất lực, nhưng anh đành phải chấp nhận sự thật. Sau khi cất điện thoại xong, anh khó chịu nhìn Tô Nhược Sơ, nói: “Cô Tô, có vẻ như ông trời vẫn luôn thiên vị cô, gả cho tôi coi như cô gặp may đấy.”  

“Hừ!” Tô Nhược Sơ cau chặt mày, khịt mũi rồi xoay lưng về phía Giang Tiểu Thần: “Ngày mai mười rưỡi gặp mặt ở cục dân chính.”  

“Cục dân chính?”  

“Sao vậy? Không tranh cãi với tôi nữa sao? Vừa nãy không phải dù có chết cũng không chịu lấy tôi sao? Sao vừa chớp mắt đã quyết định thời gian đến cục dân chính vậy?”  

“Này! Tô Nhược Sơ, dù sao thì cô cũng phải từ chối chứ, cô như vậy khiến tôi mất mặt lắm.”  

Giang Tiểu Thần muốn đuổi theo hỏi tình hình nhưng Tô Nhược Sơ đã ra khỏi sân sau từ lâu.  

Hừ, đúng là phụ nữ!  

Thôi vậy.  

Giang Tiểu Thần lắc đầu, chuyện này đã được quyết định, không muốn cũng phải cưới, nếu thật sự không thích hợp thì sau này còn có thể ly hôn.  

Nhưng biểu hiện của Tô Nhược Sơ không có gì đáng ngạc nhiên cả. Từ trước đến nay phụ nữ luôn là một loại sinh vật kỳ lạ, mỗi một chỗ đều tràn đầy bí ẩn, cần phải đi sâu thăm dò từng bước một.  

Nhớ một lần Giang Tiểu Thần đã xem một chương trình như vậy khi vừa xem TV vừa nhai khoai lang.  

Tổ chương trình đã mời Hoắc Kim làm khách mời cho một chương trình truyền hình thực tế, khi người dẫn chương trình hỏi Hoắc Kim rằng câu đố khó nhất thế giới là gì, Hoắc Kim đã ngồi trên xe lăn và nói hai từ một cách nghiêm túc với tất cả khán giả.    

“Phụ nữ!”