“Anh Giang, sao anh biết tôi họ Tần?” Cô gái không giấu giếm nữa. Nếu mình đã xuất hiện trước mặt anh rồi, nên không cần phải che giấu thân phận nữa.  

“Bởi vì bộ đồ trên người cô. Nếu tôi đoán không lầm, chắc hẳn chiếc váy này của cô là do Kane Troy thiết kế. Hiện trong nước cũng chỉ có một nhà đang hợp tác với nhà thiết kế thời trang quốc tế này, đó là nhà họ Tần.”  

“Do đó, anh hiểu rất rõ về nhà họ Tần của tôi?”  

“Cũng không hẳn, mà tôi chỉ biết có chuyện như vậy.” Giang Tiểu Thần giải thích không phải là nhà họ Tần, mà là Kane Troy.  

Hôm nay áo T-shirt màu trắng và quần đùi hoa xanh mà anh mặc hồi nãy là do tên kia thiết kế. Để tỏ ý hữu nghị nên khi lấy đồ đi anh đã cho Troy hai tệ, mặc vào cảm giác vẫn rất đẹp.  

Lúc nãy thay đồ đã quên mang theo, bây giờ vẫn đang ở trên xe của Tô Nhược Sơ.  

“Nếu anh Giang đã biết tôi là người nhà họ Tần, vậy thì tôi không cần phải che giấu nữa. Tôi tên là Tần Nguyệt Như.” Cô gái mỉm cười với Giang Tiểu Thần.  

Nhận ra người đàn ông này đang nhìn cảnh xuân trước ngực mình. Cô ta cố ý ưỡn về phía trước, khiến thứ căng tròn kia suýt bật ra ngoài, thật sự bỏng cả mắt.  

“Đẹp không?”  

“Hả? Cái này...” Giang Tiểu Thần nhanh chóng thu hồi tầm mắt: “Cô... cô Tần, tôi thấy cơ thể cô không có điểm gì khác thường, không giống như người bị bệnh.”  

“Hửm?”  

“À à, cô Tần Nguyệt Như. Nguyệt Như, Nguyệt Như, đẹp như ánh trăng, tên hay, tên hay.”  

Tần Nguyệt Như không hề có ý tức giận, trái lại còn nở nụ cười khi nhìn thấy Giang Tiểu Thần đang căng thẳng.  

“Anh Giang, anh nói tôi không có bệnh. Nhưng tôi nhớ, lúc nãy ở bên ngoài, anh không nói như vậy.”  

“Vậy phải hỏi bản thân cô Tần đây rồi. Cô vô duyên vô cớ buộc sợi chỉ đỏ vào ghế sofa, chẳng phải là đang trêu đùa tôi sao?”  

Tần Nguyệt Như cười đáp: “Anh Giang đừng hiểu lầm. Thật ra tôi chỉ muốn thăm dò phản ứng của anh mà thôi. Vô số bác sĩ đã khám căn bệnh quái ác này của tôi nhưng chẳng hề có tác dụng, nhưng ai cũng muốn đến để chiêm ngưỡng gương mặt xinh đẹp và vì số tiền lớn. Nếu chưa biết rõ đối phương là ai, mà ai tôi cũng phải gặp, chẳng phải sẽ mệt chết cô đây à?”  

“Cũng đúng, có điều cách kiểm tra này của thật sự kỳ quái. Nếu là một người có y thuật cao siêu nhưng không vận não được, chẳng phải căn bệnh này của cô không thể nào chữa khỏi à?”  

“Đúng vậy, đến bây giờ vẫn chưa có ai vượt qua bài kiểm tra này của tôi. Anh Giang là người đầu tiên đấy.”  

Tần Nguyệt Như biết rõ tình trạng cơ thể mình. Kể từ khi cô ta có ý thức về phương diện kia thì bắt đầu xuất hiện căn bệnh quái ác này. Người nhà họ Tần đã giúp cô ta tìm kiếm vô số bác sĩ nổi tiếng. Nếu có thể chữa khỏi đã sớm khỏi rồi, cần gì phải đợi đến ngày hôm nay.  

Cô ta gần như đã từ bỏ việc chữa trị. Sở dĩ bây giờ vẫn đang tìm kiếm bác sĩ, chẳng qua là ý của người nhà. Cô ta sớm đã mất kiên nhẫn, nhưng lại không muốn cho người nhà biết suy nghĩ trong lòng. Do đó thỉnh thoảng bác sĩ đến cô ta muốn phối hợp sẽ phối hợp, còn không chịu phối hợp sẽ đuổi người ta đi.  

Chỉ có Giang Tiểu Thần vừa mới bắt mạch đã vứt sợi chỉ đỏ đòi rời đi. Đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải, không khỏi thu hút sự chú ý của cô ta.  

Làm như vậy không phải vì trong lòng cô ta trẻ con. Cô ta đã là người phụ nữ hai mươi bảy tuổi rồi, tâm lý đã trưởng thành từ lâu, chẳng qua là cảm thấy không có thuốc chữa nên từ bỏ thôi.  

“Là bác sĩ đầu tiên được chiêm ngưỡng gương mặt thật của cô Tần, đây là niềm vinh hạnh của tôi. Có điều quay trở lại chuyện chính, dù cô Tần có muốn chữa khỏi cho bản thân hay không thì tôi cũng sẽ đưa ra vài lời đề nghị cho cô.”  

Giang Tiểu Thần thu hồi tầm mắt, quan sát gương mặt trưởng thành của Tần Nguyệt Như.  

Tần Nguyệt Như một tay chống cằm, hứng thú nhìn anh: “Con người anh thật kỳ quái. Lúc thì nói tôi không có bệnh, lúc thì tôi có bệnh. Rốt cuộc tôi có nên tin hay không?”  

“Có bệnh hay không, dựa vào tình trạng này của cô Tần thì chỉ có thể nói tương đối. Cơ thể cô không có bệnh giống như người bình thường, nhưng về phương diện nào đó lại mạnh hơn người bình thường giống như có bệnh.”  

“Khó hiểu quá đi.”  

“Cô Tần không cần phải hiểu. Tôi hỏi cô, cô chỉ cần thành thật trả lời là được.”  

Sắc mặt Giang Tiểu Thần đã trở nên bình tĩnh như biến thành con người khác so với lúc bắt đầu khám bệnh.  

Đã có vô số bác sĩ khám qua, nên Tần Nguyệt Như không ôm hy vọng gì nhiều. Nhưng thấy điểm khác biệt trên người Giang Tiểu Thần, cô ta vẫn gật đầu đồng ý.  

“Cô có thể nói tình hình cụ thể cho tôi biết không? Khi nào thì bắt đầu xuất hiện, khi nào thì mãnh liệt, cô hãy nói hết những gì cô biết cho tôi nghe. Tôi là bác sĩ, nên cô Tần không cần phải cảm thấy ngượng ngùng.”  

Tần Nguyệt Như nhìn chằm chằm đường nét rõ ràng của Giang Tiểu Thần, khóe miệng đỏ mọng khẽ cong lên, hờ hững nói: “Bắt đầu từ lúc mười tuổi, đến bây giờ đã được mười bảy năm. Cảm giác ban đầu rất bình thường, nhưng tuổi càng lớn, nhất là sau mười tám tuổi, hầu như năm nào cũng xuất hiện hai ba lần. Hai năm trở lại đây số lần còn nhiều hơn trước, bình quân hai tháng một lần, không hề có dấu hiệu báo trước, mà lúc nào cũng có thể xuất hiện...”  

Ánh mắt Giang Tiểu Thần nghiêm nghị: “Cô Tần duỗi tay ra, để tôi bắt mạch cho cô.”  

Tần Nguyệt Như chẳng hề do dự, tiếp tục mỉm cười duỗi tay trái về phía Giang Tiểu Thần. Tay cô ta vừa trắng vừa mảnh mai, có thể thấy cô gái này chăm sóc rất tốt, bên trên còn có mùi hương thoang thoảng.  

Cảm nhận vài phút xong, Giang Tiểu Thần lại bảo Tần Nguyệt Như duỗi tay phải, nghiêm túc hỏi tiếp: “Lần gần đây nhất là khi nào?”  

“Sáng nay.”  

“Vụt!”  

Giang Tiểu Thần bỗng thu tay về. Nghĩ đến dáng vẻ sáng nay của Tần Nguyệt Như, lúc nãy mình đã nắm lấy đôi tay ngọc ngà của cô ta, trong lòng bỗng dâng trào khí huyết.  

Động tác nhanh chóng rụt tay về của anh đã chọc Tần Nguyệt Như bật cười: “Ha ha ha, tôi nói này anh Giang, anh đang sợ tôi không rửa tay à?”  

“Ha ha, cô Tần, tôi rất nghiêm túc đấy. Cô đừng có mà nói đùa. Lúc nãy chỉ là hành động theo bản năng mà thôi. Nếu cô không ngại, tôi có thể nắm tay cô cả đời.”  

“Anh không dám.”  

“Chưa chắc đâu.”  

Giang Tiểu Thần bỗng vươn tay ra lần nữa, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tần Nguyệt Như.  

“Tình huống này của cô không phải là bệnh, mà không bệnh thì không cần thuốc chữa. Thật ra tình huống này của cô, ngoại trừ việc ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày thì chẳng hề có ảnh hưởng gì khác. Cô có thể cân nhắc, nếu muốn tôi giải trừ thì tôi có thể giúp cô.”  

Đây là lần đầu tiên Tần Nguyệt Như nghe thấy có bác sĩ nói ở trước mặt cô rằng có thể “chữa khỏi” căn bệnh này. Cô ta cũng muốn xem thử Giang Tiểu Thần này sẽ làm thế nào.  

“Anh muốn giúp thế nào?”  

“Mát xa.”  

“Anh muốn sờ mó tôi thì cứ việc nói thẳng...” Tần Nguyệt Như hờn dỗi nói một câu, ánh mắt khóa chặt bàn tay đang nắm lấy tay mình của Giang Tiểu Thần. Lá gan của tên này cũng to đấy, nói gì làm đó, chẳng hề khách sáo.  

“Cô Tần đẹp như tiên giáng trần, đâu chỉ có một mình tôi muốn sờ mó cô. Tôi cũng có thể nói cho cô biết, quả thật tôi có nghĩ thế. Nhưng bây giờ thân phận của tôi là một bác sĩ, nên tôi có nguyên tắc.”  

“Nguyên tắc của anh là không có nguyên tắc.” Tần Nguyệt Như lộ ra lúm đồng tiền mê hoặc, tiếp tục nhìn về phía bàn tay đang nắm lấy mình của Giang Tiểu Thần: “Anh cứ nắm như thế thì làm sao mà tôi nằm xuống được, anh có thể thu tay của anh về chưa?”  

“Ha ha ha! Tất nhiên, tất nhiên. Chẳng phải là do ban nãy cô đã k1ch thích tôi, nên tôi mới làm thế sao? Con người tôi không chịu đựng nổi k1ch thích.”  

Tần Nguyệt Như thật sự không ngờ rằng, Giang Tiểu Thần không chỉ to gan, mà còn rất háo sắc.  

Có điều điểm này lại khiến cô ta hưng phấn. So với mấy kẻ cố ý giả vờ làm ngụy quân tử kia thì người đàn ông thẳng thắn như thế này mới khiến cô ta hứng thú nhất.