Cái gì? Đến giành vinh dự cho doanh trại Thần Long?
Chẳng phải nói rằng hôm nay có một hội nghị quan trọng, hơn nữa còn là đối phó tổ chức Thái Dương Chi Quang?
Bảo sao hôm nay vẫn kéo đến luyện tập!
Khuôn mặt ông già Viên hơi áy náy, không hề nhìn thẳng Trương Thiên mà lại im lặng không nói gì.

Còn Lạc Hồng và Lưu Mâu lại đặc biệt nhiệt tình, bước lại đó rồi nói: “Có phải không lão đại, anh trở về để tha gia cuộc thi của doanh trại Thần Long chúng ta!”
Lạc Hồng lộ ra vẻ mặt yêu mị: “Xem ra anh vẫn quan tâm đến doanh trại Thần Long!”
Viên Quỳ ở bên cạnh ho một hồi, cậu ta biết chuyện bên trong…
Trương Thiên gì mà tự nguyện trở về, ông già Viên không hề nói cho anh biết sự thật, nên mới dụ dỗ anh về được!
Sắc mặt Trương Thiên từ từ trở nên nghiêm túc, tỏa ra một luồng ám khí vô hình.

Lưu Mâu và Lạc Hồng đứng ngay bên cạnh, hiển nhiên chú ý đến sự thay đổi của Trương Thiên, bọn họ vội vàng hỏi: “Đội trưởng, anh sao thế?”
“Anh Thiên, ai chọc giận anh rồi sao?”
Trương Thiên không thèm để ý đến bọn họ mà hét lên như oán trách: “Ông già Viên, đây là nguyên nhân ông lừa con về đây?”
“Ông…”
“Cứ tưởng là vì chuyện lớn gì của Hạ Viêm, không ngờ rằng lại là vì cuộc thi!”
Trương Thiên hoàn toàn không có hứng thú với mấy cuộc thi trong doanh trại, Hạ Viêm đều là người của mình, chuyện này cùng lắm chỉ là diễn tập trong trại, căn bản không có gì là vinh dự cả…
Quyết định của ông già Viên chưa từng bị ai nghi ngờ, ông ta ngồi lên vị trí này, làm việc gì cũng đều có cân nhắc.

Ông ta vẫn kiên định với cách làm của mình; “Đúng vậy, là ông kéo con về để thi đấu…”
Mọi người thấy tình cảnh này thì có gì đó không đúng, giống như hai vị đại lão đang làm giá!
Đám người Lạc Hồng và Lưu Mâu vội vàng ngăn cản lửa giận của Trương Thiên: “Lão đại, đừng tức giận mà, ông tổng Viên làm vậy nhất định là vì có nguyên nhân của ông ấy.



Lạc Hồng cũng khuyên bảo: “Đội trưởng, có lẽ doanh trại Thần Long thật sự cần anh, bây giờ doanh trại Thần Long quả thật cần một chút vinh dự…”
Trương Thiên lạnh lùng nói: “Doanh trại Thần Long mà cần vinh dự cái gì? Vinh dự trước đây kiếm được không đủ sao? Huống hồ gì có ông già Viên đây cố thủ, doanh trại Thần Long sao có thể bị người khác nghi ngờ?”
“Thứ doanh trại Thần Long không bao giờ thiếu chính là chút hư vinh này!”
Trương Thiên không có nói sai, doanh trại Thần Long trước đây đầy rẫy chiến tích, không ai có can đảm đi nghi ngờ.

Bây giờ sắc mặt của đám người Lưu Mâu và Lạc Hồng đều không hề tốt tí nào, gương mặt không có chút ánh sáng, cũng không cảm thấy kiêu ngạo!
Dường như không đủ tự tin để nói ra những lời Trương Thiên.

Viên Quỳ ở bên cạnh nói nhỏ: “Anh, bây giờ không giống ngày xưa, bây giờ địa vị của doanh trại Thần Long hơi dao động, luôn bị người khác nghi ngờ!”
“Vì vậy ông nội gọi anh về cũng là có nguyên nhân!”
Lạc Hồng cúi đầu nói: “Anh Thiên, bây giờ doanh trại Thần Long không phải là mũi nhọn đứng đầu, khí thế của chúng ta đều bị người khác chèn ép.

Em nghĩ đó là nguyên nhân mà ông tổng Viên gọi anh quay về, một lần nữa đưa doanh trại Thần Long chúng ta quay về vị trí số một.


Lưu Mâu cũng gật đầu: “Đội trưởng, em cũng muốn chấn chỉnh lại khí thế oai phong của doanh trại Thần Long!”
Trương Thiên thờ ơ nói: “Loại vinh dự này có ích gì? Mặc dù anh thân là người của doanh trại Thần Long, thế nhưng anh đạt được một ít danh dự là có thể đại diện cho cả doanh trại Thần Long sao?”
“Vinh dự của doanh trại Thần Long cần mọi người phải làm ra việc thật, không phải là đối đầu trong trại!”
Viên Quỳ: “Ngạch… Lão đại, em cũng hiểu những gì anh muốn nó chỉ là…”
Lạc Hồng: “Chỉ là chúng em có chút không phục!”
Lưu Mâu: “Đội trưởng, anh không hiểu rõ sự uất ức này, bị nói những lời nghi ngờ thật sự rất khó chịu…”
Trương Thiên lạnh lùng nói: “Dù sao anh cũng không tham gia cuộc thi này, anh là bị ông già này lừa đến đây.


Ông già Viên dán mắt lên người Trương Thiên, sắc mặt như đi tàu lượn siêu tốc, bây giờ ông lại dùng ánh mắt như nhìn đứa con trai không có tương lai mà nói: “Đó là ông lừa con sao? Ông chỉ đang giúp con…”
“Không rảnh nói cho con, con tự nhìn tình hình đi sẽ hiểu!”
“Không muốn diễn tập thì không diễn tập, doanh trại Thần Long ta nhiều người như thế, không cần con ở đây ăn vạ như vậy…”
Những người khác cũng không nói thêm gì.

Viên Quỳ cũng muốn khuyên bảo Trương Thiên, thế nhưng Trương Thiên nghe không lọt tai.

Trương Thiên sầm giọng hỏi: “Vậy chuyện Thái Dương Chi Quang mà ông nói thì sao? Có phải thật hay không!”
Nếu không phải, Trương Thiên có thể lập tức rời khỏi đây rồi!
Nếu như Hạ Viêm không tiêu diệt Dương Tiêu, mình muốn trở lại nghĩ cách tiêu diệt hắn ta…
Ông già Viên hừ một tiếng: “Đó là chuyện của ngày mai, ông bảo con về sớm một ngày chính là cho việc diễn tập này!”
Trương Thiên lập tức hiểu, cuộc hội nghị giữa các đại lão sao có thể tổ chức ngoài đây?
Ông già Viên lừa mình là vì cuộc thi đấu trong trại này…
Nhưng mà Trương Thiên hoàn toàn không có chút hứng thú nào cả!
Trương Thiên không hề tình nguyện mà nói: “Vậy ngày mai con lại xuất hiện, bây giờ con và ông Bình đi về với bà nội!”
Ông già Viên hận sắt không rèn được thép mà mắng: “Con dám?”
Ông ta chỉ tay về phía ông Bình: “A Bình, cậu đi về thẳng, không được đi theo nó…”
“Viên Quỳ con bắt nó ở đây cho ông, để nó xem cuộc thi ngày hôm nay!”
Sau đó ông già Viên tự nói với bản thân: “Tưởng ông đây vì bản thân mình sao?”
Viên Quỳ đáp lời: “Vâng, lão tổng!”
Trương Thiên sầm giọng: “Ông tưởng ngăn được con sao…”
Ông già Viên không để ý đến Trương Thiên nữa, bảo A Bình quay về thẳng, còn ông thì lạnh mặt, đứng trên sân khấu.

Viên Quỳ kéo lấy Trương Thiên: “Lão đại, tới cũng đã tới rồi, sao anh có thể quay về chứ? Ông già là tâm tư kín đáo thôi!”
Lạc Hồng và Lưu Mâu cũng nói: “Đội trưởng, anh thật sự xem tình hình đi, anh không biết bây giờ doanh trại Thần Long bị doanh trại Huyết Lang chèn ép bao nhiêu!”

“Anh Thiên, bọn họ không chỉ chèn ép doanh trại Thần Long, hơn nữa ông tổng cũng bị ảnh hưởng!”
Trương Thiên trầm ngâm: “Doanh trại Huyết Lang? Có thể chèn ép được doanh trại Thần Long sao!”
Mấy người Viên Quỳ kéo Trương Thiên sang một bên, không thể để anh tiếp tục cãi nhau với ông già Viên nữa!
Viên Quỳ thở dài rồi nói: “Ai… Anh, anh hiểu lầm ông già rồi.


“Thật ra cuộc diễn tập là do ông già đặc biệt tổ chức cho anh, thậm chí không liên quan gì nhiều đến vinh dự của doanh trại Thần Long…”
Ánh mắt Trương Thiên hơi nghi ngờ một chút.

Lạc Hồng và Lưu Mâu cũng không hiểu: “Đặc biệt tổ chức cuộc thi cho đội trưởng sao?”
Viên Quỳ gật đầu rồi nói: “Trên mặt là diễn tập cho doanh trại Thần Long, nhưng thật ra là muốn khôi phục danh dự cho anh đó!”
“Bây giờ có rất nhiều người nói rằng anh chỉ là chiến tướng lỗi thời…”
Không đợi Trương Thiên tức giận, Lưu Mâu đã đáp lại: “Cái gì? Đội trưởng là chiến tướng cấp năm sao, cần bọn họ nghi ngờ sao, ai… Lưu Mâu bậc nhất này không phục!”
Lạc Hồng cũng tàn nhẫn nói: “Anh Thiên trả giá nhiều như thế mà vẫn có người dám nghi ngờ, đúng là lớn mật!”
Viên Quỳ an ủi: “Đây không phải nghi ngờ về cống hiến của lão đại, mà là nói về thực lực…”
“Mọi người đều biết lão đại nghỉ ngơi hai năm, huống hồ bây giờ lửa của doanh trại Huyết Lang lại cháy rực rỡ như thế thế, vì lẽ đó tôn doanh trại Huyết Lang làm mũi nhọn đứng đầu cũng khá hợp lý!”
“nhưng mà ông già nhất định không muốn, không muốn nhìn thấy doanh trại Thần Long héo tàn, càng không muốn nhìn thấy danh dự của lão đại… bị người khác nghi ngờ.

Em nghĩ ông già nhất định vì chuyện này nên mới tạm thời tổ chức buổi diễn tập này.


Lưu Mâu nhìn Trương Thiên một cái: “Đội trưởng, vậy… vậy anh nhất định phải tham gia đó!”
Lạc Hồng cắn răng nói: “Anh Thiên, vinh dự một đời của anh không thể để bất kỳ ai nghi ngờ.


Trương Thiên chưa bao giờ cảm thấy mình vinh quang hay hãnh diện, trong lòng anh chỉ đều là tội lỗi…
Nhưng cho dù vậy, vinh dự này đều là do những chiến hữu quên mình mà đạt được, không thể để cho người khác bôi nhọ nó.

Trương Thiên nhìn bóng lưng ông già Viên, kết hợp với những tin tức nghe được từ Chu Chính Hạo, có lẽ anh đã hiểu dụng ý của ông già.

Ông già Viên biết mình sắp phải rút lui, có lẽ ông ta cảm thấy trước khi rút lui, ông ta phải chấn hưng lại doanh trại Thần Long, nâng đỡ Trương Thiên đi lên!
Trương Thiên nhún vai với Viên Quỳ: “Buông tay ra đi, anh ở lại xem không được sao?”
Sau khi ông già Viên ra lệnh, Viên Quỳ thật sự khóa chặt Trương Thiên lại!
Viên Quỳ mỉm cười, từ từ thả lỏng tay ra: “Đây không phải là sợ lão đại đi sao?”
“Anh mà muốn đi thì em với ông già Viên cản được sao?” Trương Thiên lạnh lùng nói…"
“Ngạch…”
Lưu Mâu vỗ ngực nói: “Đội trưởng, ở đây còn có em và Lạc Hồng nha, thực ực của tụi em cũng tăng lên không ít đấy.


Lạc Hồng mỉm cười.

Bọn họ hoàn toàn không biết Trương Thiên tiến bộ thế nào, cho rằng thực lực hai năm qua của Trương Thiên cũng không đột phá bao nhiêu, mà họ mới là người tiến bộ.

Không ngờ rằng cảnh giới của Trương Thiên đã bỏ xa trước đây rất nhiều…
Ngay sau đó, trên bầu trời của doanh trại Thần Long xuất hiện tiếng máy bay gầm rú, từ xa có ba chiếc máy bay đang đi đến.

Trong khung cảnh đầu đường bên kia của sân khấu cũng bắt đầu vang tiếng xe.

Có người đến, hơn nữa còn cắm cờ đại diện cho doanh trại Huyết Lang.


Viên Quỳ híp mắt lại rồi nói: “Lão đại, đây là người của doanh trại Huyết Lang!”
Trương Thiên phóng tầm mắt ra xa xa, anh rất bình tĩnh.

Thình thịch đột…
Mặt khác, một đội xe lại xuất hiện.

Lạc Hồng chỉ tay về phía đội xe đó rồi nói: “Đó là đoàn xe của Hỏa Diễm.


“Còn có doanh trại Hồng Thất!” Lưu Mâu trầm giọng giải thích.

Biểu cảm của ba người bọn họ vô cùng nghiêm nghị: “Tất cả đã đến rồi…”
Trương Thiên thở dài một hơi, sau đó đưa tay vỗ vào sau đầu của Lưu Mâu và Viên Quỳ.

Bốp!
Viên Quỳ và Lưu Mâu sờ đầu rồi hỏi: “Lão đại, anh làm gì vậy?”
Trương Thiên nhìn chằm chằm bọn họ: “Ông đây chỉ ngủ có hai năm, cũng không phải là mất trí nhớ, anh không nhận ra người của những đội xe kia sao?”
Tốt xấu gì Trương Thiên cũng là một người ở lại doanh trại Thần Long lâu như vậy, tuy rằng không tiếp xúc với mấy đội ngũ trong doanh trại nhiều, thế nhưng vẫn có thể nhận ra.

“Ngạch…” Viên Quỳ và Lưu Mâu oan uổng.

Lạc Hồng nở nụ cười lẳng lơ.

Sau đó, một người đàn ông đến bên cạnh ông già Viên, đây chính là đội viên lúc trước - ông Trùng.

Ông Trùng gọi Viên Quỳ và Trương Thiên: “Đội trưởng, lão đại, ông tổng nói chúng ta bắt đầu tiếp khách!”
Viên Quỳ bây giờ là giáo đầu của doanh trại Thần Long, còn là đội trưởng chiến đội Long Hồn, phải biết chú ý tiếp khách, thế nhưng ông Trùng lại gọi thê Trương Thiên…
Viên Quỳ quay đầu nhìn Trương Thiên, có Trương Thiên ở đây thì anh sao có thể làm lão đại, cho dù là hàm vị cũng không bằng một nửa Trương Thiên.

Trương Thiên nói: “Anh đi theo xem sao.


Đám người Viên Quỳ từ từ tới gần ông già Viên, đón tiếp khách mới đến.

Cầm đầu là người của doanh trại Huyết Lang, từ trên xe bước xuống là một người đàn ông gương mặt chữ điền, mắt một mí, tuổi khoảng chừng năm mươi.

Ông ta chính là trung úy Tư Đồ Kiếm đang được yêu thích nhất, còn người đàn ông còn lại, Trương Thiên cũng nhận ra, chính là Tư Đồ Hạo Đông hôm qua mới chạm mặt.

.