Đối diện với mắng nhiếc bất lực của Tư Đồ Hạo Đông.
Trương Thiên nhún vai cười nhẹ: “Sao có thể coi là tao ngầm hại mày? Nếu như mày không làm như vậy, tao làm sao có thể nhìn thấy hành vi phạm tội của mày, đây gọi là ác giả ác báo, ông trời có mắt.”
“Nhưng Tư Đồ Hạo Đông này, nếu cảm thấy tao đang ngầm hạ mày, vậy thì cứ coi là vậy đi.

Trương Thiên tao ngầm hại mày thì sao? Tao không để ý danh tiếng…”
Tư Đồ Hạo Đông tức giận đến mức đỏ mặt tía tai: “Trương Thiên, tao đã cảnh cáo mày chuyện không được động vào tao và Châu Nhu Nhu.

Mày thực sự cho rằng Tư Đồ Hạo Đông tao không có cách sao?”
“Tư Đồ Hạo Đông tao lời đã rơi xuống, nếu mày thật sự làm như vậy thì thù giữa chúng ta đã xong rồi!”
Anh ta biết rõ rằng nếu chuyện này bị lật tẩy, anh và Châu Nhu Nhu sẽ không còn cơ hội, hơn nữa anh ta vẫn sẽ mất mặt với nhà họ Tư Đồ.
Nhưng đáng tiếc là…
Nhưng Trương Thiên sẽ không quan tâm anh ta.
Trương Thiên nhàn nhạt như không có chuyện gì, trên mặt thậm chí còn cười khẽ: “Vậy thì tao nói cho mày biết, nhưng đoạn video này nhất định sẽ cho ông già nhà họ Châu nhìn thấy!”
“Mày muốn gây thù chuốc oán với Trương Thiên tao, vậy thì cứ làm đi…”
Vì chuyện của Châu Nhu Nhu, Trương Thiên cố ý sắp xếp như vậy, mục đích chính là để nhà họ Châu cắt đứt mối nhân duyên này, không có lý do không hoàn thành.

Cả người Tư Đồ Hạo Đông bị chọc tức giống như chó điên, cắn răng nghiến lợi, thậm chí toàn bộ lông đều dựng thẳng lên, dáng vẻ như muốn ăn thịt người, hét lớn: “Trương Thiên…”
Xung quanh đều bị chấn động vì âm thanh này.
Trong lòng Châu Nhu Nhu rất loạn, Trương Thiên làm như vậy quả thực khiến ông nội mình sẽ không ép mình kết hôn với Tư Đồ Hạo Đông, nhưng Trương Thiên cũng vì thế mà đắc tội với nhà họ Tư Đồ.
Nhà họ Tư Đồ là người trong doanh trại, thế lực không hề nhỏ, Trương Thiên có thể sẽ bị trả thù như ngày hôm nay…
Châu Nhu Nhu không muốn liên lụy đến Trương Thiên, nhíu mày thầm nói: “”Đại ca Trương Thiên, dù sao cũng không thể gây thù chuốc oán!
Khí thế Tư Đồ Hạo Đông ở bên ngoài có lẽ sẽ dọa không ít người, nhưng ở chỗ Trương Thiên không có ích gì…
Trương Thiên lắc đầu nhìn Châu Nhu Nhu, nói: “Không sao, không cần lo lắng, gây thù chuốc oán với tao thì người thiệt là Tư Đồ Hạo Đông mày chứ không phải tao!”
Tư Đồ Hạo Đông lạnh giọng nói: “Trương Thiên, khẩu khí mày lớn thật đấy…”
Cả người anh ta bị chọc tức không nhẹ, hiện giờ điều anh ta muốn nhất chính là gϊếŧ chết Trương Thiêm, xóa video kia trong điện thoại!
Nhưng có Châu Nhu Nhu ở đây, Tư Đồ Hạo Đông không thể gϊếŧ Trương Thiên ở ngay trước mắt cô.

Bởi vì anh ta không thể gϊếŧ cả Châu Nhu Nhu, nếu không thì Châu Thành Văn nhất định sẽ điều tra chuyện này rõ ràng.
Ầm!
Toàn thân Tư Đồ Hạo Đông phát ra một trận cương khí, anh ta không thể chịu đựng nổi Trương Thiên dựa vào video uy hiếp mình, anh ta muốn cướp điện thoại.
Vèo…
Tư Đồ Hạo Đông đã ra tay, dùng kỹ thuật võ nắm đấm, nắm đấm của anh kèm âm thành bùng nổ xé rách không khí, xé gió lao tới.
Trương Thiên không có ngờ rằng, Tư Đồ Hạo Đông này lại ngốc như vậy, còn muốn ra tay một mình sao?
“Mày thật sự không coi trọng tao sao? Dựa vào sức mạnh của mày thì không thắng nổi tao đâu!” Trương Thiên lạnh giọng nhắc nhở một câu.
Nếu đối phương đã ra một nắm đấm thật, Trương Thiên cũng phản kháng lại, phóng ra Độ Long Quyền.
Mặc dù không phải sức mạnh bộc phát của Kim Đan kì, nhưng Độ Long Quyền không dễ để Tư Đồ Hạo Động có thể ra chiêu tiếp.
Bịch!
Uy lực của hai quả đấm đồng thời nổ tung, một luồng khí tức mạnh mẽ xoay người biến mất.
Tư Đồ Hạo Đông bị một quyền của Trương Thiên đánh cho lùi lại bốn năm bước, có chút nhếch nhác!
Trương Thiên thì đứng nguyên tại chỗ không hề di chuyển, còn đưa ta đỡ lấy Châu Nhu Nhu, lo lắng cô bị cương lực làm hại…
Lúc này sắc mặt Tư Đồ Hạo Đông trắng bệch, ánh mắt anh ta tối tăm nhìn chằm chằm Trương Thiên, anh ta cảm nhận được thực lực Trương Thiên, nhưng dựa vào bản thân thì có thể không thể đánh chết Trương Thiên.
Trong lòng anh ta không ngừng nghĩ lại: “Mẹ nó, không phải mày đã bị đánh tàn phế thành người thực vật ư? Sao sức mạnh vẫn lợi hại như vậy?”
Tư Đồ Hạo Đông không phục nhiều hơn, lúc này còn muốn rút súng hét lên với người đàn ông lông mày rậm kia: “Cùng lên đi, đưa điện thoại đây.”
Người đàn ông lông mày rậm gật đầu: “Vâng, lão đại!”
Châu Nhu Nhu lạnh giọng hét lên: “Tư Đồ Hạo Đông, mày còn muốn làm gì nữa? Lẽ nào ở trước mặt tao còn dám làm loạn với đại ca Trương Thiên…”
Người bình thường nhìn thấy súng, đương nhiên là sợ hãi.


Giống như Châu Nhu Nhu cũng không thể bình tĩnh, cô lo lắng Tư Đồ Hạo Đông sẽ làm Trương Thiên bị thương.
Trương Thiên bước lên hai bước, ngăn Châu Nhu Nhu lại.
Lúc này, sắc mặt Trương Thiên đã thu lại loại trò trẻ con vừa rồi, quyền thế lạnh lùng và uy nghiêm, lạnh giọng nói với Tư Đồ Hạo Đông đối diện: “Đủ rồi!”
“Hai người thật sự cho rằng dựa vào hai người thì có thể đối phó được với tao à?”
Vừa nãy khi đối phó với Tư Đồ Hạo Đông, căn bản Trương Thiên không dùng hết sức, anh không muốn chuyện của Châu Nhu Nhu thành vấn đề lớn, cũng không muốn làm Tư Đồ Hạo Đông bị thương tránh cho họ nhà Tư Đồ lại tìm đến nhà họ Châu phiền phức, dù sao thì đều là nhân vật máu mặt ở kinh đô.
Trương Thiên chỉ hy vọng dùng video này để Tư Đồ Hạo Đông biết khó mà lui, cũng khiến đám Châu Thành Văn cảm thấy không thể chịu đựng nổi vì đổ vỡ của liên hôn…
Nhưng mặc dù tất cả điều này là kết quả tốt nhất, nhưng Tư Đồ Hạo Đông nếu thật sư muốn dây dưa không buồn, vậy thì Trương Thiên cũng loại bỏ, dùng phương thức bao lực khác dể giải quyết!
Soạt!
Trương Thiên gầm lên một câu khiến Tư Đồ Hạo Đông và A Lượng đều giật mình.
Sau đó anh dùng giọng điệu ra lệnh, nói: “Tư Đồ Hạo Đông, nếu mày dám ra tay ở đây, tao sẽ cho mày cảm nhận một chút đau khổ như hai người!”
Hai người đàn ông lông mày rậm và người đàn ông miệng rộng trong lòng lo lắng không yên.
Bọn họ cảm thấy Trương Thiên gần như có sức mạnh đó.
Người đàn ông lông mày rậm thấp giọng hỏi Tư Đồ Hạo Đông một câu: “Lão đại, tên này hình như hơi mạnh!”
Có phải Tư Đồ Hạo Đông cũng biết rằng sức mạnh của Trương Thiên là trên cả mình?
Nhưng trong lòng không phục!
Trương Thiên rất mạnh, nhưng Tư Đồ Hạo Đông cảm thấy mình dùng hết sức vẫn có thể thắng được…
Tư Đồ Hạo Đông: “Tư Đồ Hạo Đông tao ghét nhất chính là có người uy hiếp mình, cùng lắm thì tao và mày mất cả chì lẫn chài!
Trương Thiên cười lạnh nói: “Cho dù mày ghét hay không thì mày cũng phải nghe theo những gì tao làm!”
“Đầu tiền, về sau không được liên hệ với Châu Nhu Nhu nữa.

Thứ hai, sau khi trở về nói với nhà họ Tư Đồ là mày không thích Châu Nhu Nhu nữa, đơn phương không qua lại nữa!”
“Chỉ cần làm hai việc này, chuyện hôm nay tao có thể không tính nữa!”
Cái gì?
Còn muốn đề xuất không liên hôn với nhà họ Tư Đồ tao…
Lông mày Tư Đồ Hạo Đông nhíu lại thật sâu: “Mày tưởng rằng nắm đấm có thể đánh bại bọn tao là lợi hại à, mày hiện giờ chẳng qua là cái thằng cha không có quyền thế, giống như bảo vệ thôi, dựa vào cái gì mà tao phải nghe mày?”
Trương Thiên cười nói: “Dựa vào đây là chuyện Trương Thiên tao quyết định!”
Tư Đồ Hạo Nhiên cười: “Dựa vào mày? Ha ha, chuyện cười!”
“Thật sự là mặt mũi lớn đấy…”
“Mày lại dám lên mặt trước mặt nhà họ Tư Đồ tao à? Trương Thiên, mày biết quyền thế của Tư Đồ Hạo Đông tao không? Mày dựa vào cái gì mà rêu rao trước mặt tao?”
“Tao sẽ cho mày biết thế nào gọi là quyền thế, chính là ra tay làm mày bị thương gϊếŧ chết mày, mày đã phạm trọng tội, mà Tư Đồ Hạo Đông tao làm mày bị thương gϊếŧ chết mày thì chẳng có gì sợ sệt!”
“Vì vậy căn bản tao không coi trong lời nói của mày đâu.


Rõ ràng Châu Nhu Nhu và mày cắm sừng tao, cho dù chuyện có vỡ lẽ thì cũng là nỗi nhục của nhà họ Châu!”
Ở các nhà giàu có quyền thế thì một nỗi nhục như vậy rất ảnh hưởng đến danh tiếng.
Coi như là Tư Đồ Hao Đông không có được Châu Nhu Nhu thì cũng phải làm xấu đi thanh danh của cô và danh tiếng nhà họ Châu.
Châu Nhu Nhu cảm thấy chuyện này hổ thẹn là điều đương nhiên, hơn nữa bản thân còn đang mang thai…
Nhưng mấy lời này lại không hề uy hiếp được Trương Thiên.
Ngược lại Trương Thiên khóe miệng cong lên, gắt gao nói: “Mày chính là ỷ thế hiếp đáp người khác?”
“Vậy thì sao? Điều tao nói là thật!” Tư Đồ Hạo Đông kiêu ngạo: “Đừng nói ở trước mặt gia tộc nhà Tư Đồ, mày ở trước mặt Tư Đồ Hạo Đông tao thôi cũng thấp hơn một bậc!”
Vẻ mặt kiêu ngạo này giống hệt cảnh thuộc hạ kia ỷ thế hiếp đáp người khác trước cửa nhà họ Châu.
Đúng là lão đại thế nào thì có người thế đó!
Trương Thiên hít một hơi, lắc đầu cười lạnh, nói: “Tư Đồ Hạo Đông mày muốn chơi trò quyền lực với tao à? Đừng tự mãn nghĩ rằng vị trí hiện tại của mình có một số đặc quyền, đó không phải cho mày dùng để áp bức người ta!”
“Nếu như mày còn tiếp tục náo loạn, mày có tin ngay cả cấp bậc danh hào hiện giờ ở trong doanh trại của Tư Đồ Hạo Phong mày đều không giữ nổi không?”
“Nếu đã muốn so quyền lực với tao, vậy thì Trương Thiên tao so với mày, xem xem ở trước mặt tao Tư Đồ Hạo Đông mày rốt cuộc có uy danh lớn thế nào!”
Trương Thiên cương trực công chính, không nịnh bợ, vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị.
Châu Nhu Nhu nhíu mày, trong lòng thầm nói: “Đại ca Trương Thiên không phải chính là thần y sao?”
Người đàn ông lông mày rậm và người đàn ông miệng rộng cũng nhíu mày nhìn Trương Thiên?”
“Hắn rốt cuộc có lai lịch thế nào?”
“Hắn có sức mạnh lợi hại như vậy, chắc không phải người thường đâu, chẳng lẽ thật sự có thân phận gì đó?”
“Không biết, nhưng lão đại của chúng ta là người của nhà Tư Đồ, ông cụ Tư Đồ Kiếm là nhân viên cấp tướng, vậy thì xuất thân đã rất đẳng cấp rồi.”
“Cho dù hắn ta lợi hại cũng sẽ không vượt qua xuất thân của nhà họ Tư Đồ đâu nhỉ?”
Từ Đồ Hạo Đông cười lạnh: “Trương Thiên mày thì có quyền lực gì? Chẳng lẽ còn muốn dùng danh hiệu trước đó trấn áp tao? Tao nói cho mày biết, cái thứ hư danh đó không phải quyền lực…”
Trương Thiên cười lạnh một tiếng, đứng đối diện Tư Đồ Hạo Đông, nghiêm giọng nói: “Không phải mày nói mình trong doanh trại rất giỏi, so với thế hệ trẻ trong doanh trại thì không ai vượt qua mày sao?”
“Vậy thì mày điều tra tên người này cho tao, biệt hiệu Tam Quân: Thần – 18, tên: Trương Thiên!”
“Mày nhìn xem, Trương Thiên tao rốt cuộc dựa vào đâu?”.