Sau một hồi thảo luận, hội trường lại trở nên yên tĩnh.



"Có ông chủ nào ở đây có tầm nhìn xa không?" Lăng Uy một lần nữa nheo mắt hỏi các thương nhân ngồi ở đây.



Vẫn không một người nào giơ tay hay lên tiếng cả.



Một cuộc giao dịch lỗ vốn, chẳng ai muốn làm, có ngu mới làm!

Huống hồ dự án này còn không được cấp kinh phí, thì dự án này phải làm thế nào?

Các ông chủ ngồi đây đều là người thông minh, không ai muốn nhận cả.



Lăng Uy nhẹ gật đầu, hai mắt bỗng sáng rực, nhếch miệng nhìn về phía một người, nhàn nhạt nói, "Mã tổng, Lăng Uy tôi nghe nói, ông gần đây muốn phát triển một dự án giải trí, khoản đầu tư này tôi thấy anh là người phù hợp nhất.

"

"Dự án tốt như này liền giao cho anh phát triển đi.

"

Người đàn ông gọi là Mã tổng, bị doạ giật mình một cái.



Ông ta thân hình gầy gò, gò má nhô cao, dáng vẻ không ưa nhìn, lúc này đang buồn rầu ảo não nhìn về phía Lăng Uy.



CMN chứ tôi chỉ là một công ty thiết kế trang web, lúc nào thì nói muốn phát triển dự án giải trí vậy chứ?

Ông ta biết Lăng Uy tại sao lại chọn ông ta!

Nhất định là lúc trước nền tảng phát sóng trực tiếp Ngư Đấu bị tấn công, nhà họ Lăng liên hệ muốn bọn họ trợ giúp, nhưng virus kia thật sự quá mạnh, bọn họ không thể làm được gì.

Cho nên Lăng Uy mới ghi hận trong lòng.



Đốt tiền đầu tư vào một dự án không có khả năng thu hồi vốn, đây chính là một sự trừng phạt.



Nếu như tiếp nhận, công ty mạng của mình cũng chẳng làm được nữa, đoán không chừng còn phải mất thêm tiền để hoàn thành công trình xây dựng khu vui chơi giải trí trên mặt nước kia cũng nên.




Nội tâm Mã tổng có hàng vạn suy nghĩ muốn cự tuyệt, thế nhưng lại không dám mở miệng.



Bởi vì người chủ trì Lăng Uy đứng trên bục giảng lúc này bộ dạng hệt như muốn giết người, hung ác nhìn chằm chằm ông ta.

Đây cũng coi như là chỉ mặt điểm danh yêu cầu Mã tổng làm.

Nếu như Mã tổng không nhận, thì chính là không nể mặt Lăng Uy, Lăng Uy sẽ không bỏ qua cho ông ta, sợ là hôm nay sẽ không còn mạng mà trở về nhà mất!

Mã tổng chỉ có thể khóc đứng lên nói.



"Cảm ơn hội phó Lăng.

Dự án tốt như vậy, tôi nhất định sẽ dốc hết sức lực cố gắng làm thật tốt.

"

Ông ta lau nước mắt, lại quay sang Hạ Bá Dương và Triệu Chí Cao nói: "Cảm ơn hai vị đại lão, tôi hứa với hai vị, nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ, không phụ sự kì vọng của mọi người.

"

"Rất tốt!" Triệu Chí Cao bọn họ cười gật đật nói.



Lăng Uy một mặt âm hiểm, đây chính là kết cục của việc đắc tội với ông ta.



"Chúc mừng Mã tổng đã giành được một dự án và mang tới một tương lai tươi sáng lạn hơn cho sự phát triển của công ty.

"

Rào rào rào!

Một tràng pháo tay rền rã vang lên.



Các ông chủ ngồi ở đây kích động vỗ tay thật to, bởi vì cái "dự án tốt" này may mắn không phải là rơi xuống trên người mình!

Chỉ có Mã tổng là đau khổ khóc lóc thôi!

Trương Thiên cũng nhìn thấy một màn này, im lặng không nói gì.



Cách làm này của Lăng Uy, có khác nào ép mua ép bán đâu!

Bảo sao mọi người đều chẳng ai muốn nhảy vào vũng nước sâu hội thương nhân Khánh Giang này.



Một dự án đã xong, tiếp theo đến dự án thứ hai.



Lăng Uy chiếu dự án thứ hai lên màn hình lớn.

Hình ảnh hiện lên là một bản vẽ máy tính bến cảng.



Ông ta bắt đầu giải thích, "Dự án đầu tư thứ hai chính là xây dựng một bến cảng mới ở Khánh Giang.

Vì bến cảng ban đầu quá nhỏ và đông đúc, cho nên sẽ tiến hành xây dựng một bến cảng mới ở khu đất ven sông.

"

"Phía trên sẽ cấp phát một phần kinh phí xây dựng, sau khi hoàn thành sẽ thu phí quản lý dân dụng.

"

Số tiền hỗ trợ là bao nhiêu không có được công khai, nhưng những người nội bộ bên trong đều biết, kinh phí được phê duyệt là 1 tỷ NDT, sau này thu phí quản lý dân dụng, đồng nghĩa với việc tiền đầu tư xây dựng sẽ được hoàn lại, hơn nữa sau này còn thuộc sở hữu của mình.



Cuối cùng Lăng Uy còn cố ý nói thêm một câu, "Nhà họ Lăng của chúng tôi thích nhất là đảm nhận việc xây dựng công trình, không biết dự án này có ông chủ nào muốn cùng làm với tôi không?"

Vốn dĩ đã là một dự án siêu lợi nhuận, ai cũng muốn giơ tay đầu tư.



Nhưng Lăng Uy đã nói rằng bản thân muốn tiếp nhận, còn có ai dám lên tiếng nữa?

Không dám nhận! Không dám nhận!

Không một ai dám nhấc tay!

Cuối cùng, Lăng Uy chốt hạ một câu, "Nếu đã như vậy thì dự án này sẽ do nhà họ Lăng chúng tôi tiếp nhận!"

"Nhà họ Lăng chúng tôi có tài chính dồi dào, nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của mọi người.

"

Ông ta liếc nhìn Triệu Chí Cao, khẽ gật đầu.



Triệu Chí Cao vỗ tay nói: "Ông chủ Lăng làm dự án, chúng tôi cũng yên tâm, vậy dự án xây dựng bến cảng này giao cho ông chủ Lăng.

"

Nhà họ Lăng xem như đã giành được một dự án cực kì tốt.




Chín cái dự án tiếp theo, nếu như là dự án tốt thì đều là Lăng Uy tự mình nhận lấy, nếu không thì cũng rơi vào trong tay vây cánh của ông ta, còn những dự án xấu thì đều bị đẩy cho các xí nghiệp khác.

Các xí nghiệp ngậm ngùi tiếp nhận dưới sự uy hiếp của Lăng Uy.



Có thể nói là chẳng có chút công bằng bình đẳng nào cả.

.

.



Sau khi kết thúc việc giao các dự án đầu tư, phần tiếp theo là đàm luận về các khu vực lạc hậu, kém phát triển hiện nay.



Điều này cũng dễ hiểu thôi, mấy cái trên có nghĩa là cùng nhau hợp tác phát triển.



Lăng Uy chiếu tài liệu, trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh một vùng ven biển.



Ngay lập tức tổng giám đốc công ty Hải thị ngồi bên dưới đen mặt đứng lên, trong lòng không ngừng nghĩ thầm, "Đây chẳng phải là vùng ven biển của mình hay sao? Nhà họ Lăng muốn làm gì?"

Lúc ông ta ngẩng đầu lên, thì cũng thấy Lăng Uy đang âm hiểm nhìn chằm chằm mình.



Xong!

Ông ta biết mình sắp xảy ra chuyện rồi!

Lăng Uy mỉm cười nói, “Công ty hải sản Bác hầu Hải thị, chủ tịch Lương, xin chào!”

“Vâng.

” Cái người gọi là chủ tịch Lương kia trong lòng run rẩy đáp.



“Thể theo yêu cầu của các lãnh đạo bên trên, bây giờ chúng ta phải cắt giảm thị phần nuôi trồng thủy sản ven biển, giảm ô nhiễm môi trường, phát triển một thành phố mới, xanh, sạch, đẹp.

” Lăng Uy không giận mà uy*, nói tiếp, “Cho nên chúng ta phải xây dựng dự án du lịch và giải trí ven biển.



(không giận mà uy: ý chỉ những người có năng lực, phong thái chững chạc.

)

“Theo như cuộc khảo sát của chúng tôi, vùng đất ven biển này của ông rất thích hợp để xây dựng và phát triển khu du lịch.

Vì vậy…”

Chủ tịch Lương lập tức ngắt lời của Lăng Uy,

“Tôi hiểu rồi.

Hội phó Lăng.



“Khi trở về tôi sẽ ngay lập tức chuyển đổi lĩnh vực kinh doanh trên mảnh đất này, sau đó sẽ xây dựng một khu du lịch nghỉ dưỡng, để phù hợp với khẩu hiệu thành phố mới xanh, sạch, đẹp!”

Trong mắt người khác, chủ tịch Lương đồng ý ngay lập tức, đây là biết làm việc.



Thế nhưng, sở dĩ Chủ tịch Lương lại phản ứng nhanh như vậy, không phải là vì ông ta muốn xây dựng phát triển khu du lịch, kinh doanh trong ngành thủy sản đang yên đang lành, sao có thể nói chuyển là chuyển được?

Nhưng nếu như không đồng ý, chỉ sợ rằng lát nữa, Lăng Uy sẽ nuốt chửng vùng đất này mất.



Nhưng chủ tịch Lương càng lo lắng chuyện gì, thì lại xảy ra chuyện đó.



Lăng Uy bật cười một tiếng, mở miệng nói, “Đừng nóng vội, chủ tịch Lương.

Tôi vẫn còn chưa nói hết mà.

Ý của tôi không phải là muốn để ông xây dựng phát triển khu du lịch.

Công ty của ông kinh doanh hải sản, về lĩnh vực này hiểu được sao?”

“Ông lấy mảnh đất đó ra, tôi đầu tư kinh nghiệm và sức người và việc xây dựng phát triển khu du lịch này, mỗi người sở hữu 50% cổ phần.

Ông cảm thấy được chứ?”

Ngữ khí nghiền ngẫm, mang theo phần uy hiếp hỏi chủ tịch Lương.



Nói một cách dễ nghe, là tôi và anh cùng đóng góp, rồi chia đều cho nhau.



Thế nhưng bản chất là muốn mảnh đất của chủ tịch Lương mà thôi.

Mời người làm chung thì thấy nhiều rồi, nhưng làm gì thấy có ai đòi phân chia cổ phần chứng khoán, Lăng Uy rõ ràng là cướp trắng trợn mà!

Chủ tịch Lương cũng chẳng còn cách nào khác, hiện thực sao mà tàn khốc quá.




Ông ta chỉ là chủ của một công ty hải sản, không dám đắc tội với nhà họ Lăng, chỉ dám cười khan nói, “Được như thế thì còn gì tốt bằng…”

“Được, hợp tác cùng phát triển! Cảm ơn chủ tịch Lương.

” Lăng Uy nói thêm một câu, “Tôi sẽ mau chóng cử người đến bàn bạc với ông về chuyện xây dựng phát triển dự án.



Haizz!

Một ông chủ nữa lại bị hủy hoại!

Đám người Tưởng Minh Đức nói, vào hội thương nhân Khánh Giang mà không có quan hệ rộng, chắc chắn sẽ bị mọi người ở trong đó ăn tươi nuốt sống sạch sẽ.



Chủ tịch Lương này cũng là một ví dụ!

Đã bị ăn, còn phải nói ‘rất tốt’ chứ!

Bảo sao ba lão quỷ kia không dám đến, quả nhiên là ba người gian xảo.



Trương Thiên cảm thấy có chút không xem nổi nữa, nhưng mà anh vẫn còn đang phải chờ thời cơ.



Cuối cùng, Lăng Uy nhắc đến một công ty.



Ông ta nhìn về phía một người phụ nữ mặc một bộ đồ tinh xảo, cực kì quyến rũ và gợi cảm, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy muốn ‘mua sắc’.



Lăng Uy nhìn người phụ nữ kia nói: “Tổng giám đốc Nhan, tôi nghe nói thành phố Lương Sơn của các cô dạo gần đây kinh tế suy thoái, rất nhiều lá chè đều không thể bán ra ngoài được? Bị đình trệ rất lãng phí?”

“Đúng vậy, hội phó Lưu?” Tổng giám đốc Nhan nức nở nói, giả vờ đáng thương, ‘bán thảm’ (chơi chữ, ý là giả vờ thảm hại), nhẹ nhàng nói, “Ngành công nghiệp của Lương Sơn ban đầu cũng không tốt, lại không có quỹ phát triển, những người nông dân trồng chè đều vô cùng cực khổ, bây giờ lại không bán được chè, hy vọng các vị đại lão ở đây có thể giúp đỡ chúng tôi giải quyết vấn đề.



CMN!

Cái này rõ ràng là xin tiền mọi người mà!

Cô đáng thương như vậy, vừa mở miệng đã khóc lóc, sao vẫn còn tâm trạng ăn mặc như này?

Ăn mày cao cấp à?

Người sáng suốt vừa nghe liền biết, người phụ nữ này có ý gì.



Lăng Uy giả vờ trầm trọng gật đầu, đáng thương nói, “Cái này đúng thật là thê thảm!”

“Nhưng nếu đã là hội viện trong hội thương nhân, mọi người cũng không thể bỏ mặc được đúng không?”

Lời này vừa nói ra, cũng chỉ có hai người ở Cục phát triển là Triệu Chí Cao và Hạ lão gia gật đầu, những người còn lại ai thèm quan tâm chứ?

Các ông chủ ngồi đây không một ai lên tiếng.



Lăng Uy dường như sớm đã chọn được ứng cử viên phù hợp, ông ta nhìn về phía Liễu Cao Viên, âm hiểm mở miệng nói,

“Liễu Cao Viên, ông cũng xem như là hội trưởng hội thương nhân, chuyên này ông cũng ít nhiều phải quan tâm chứ?”

“Nếu không cái công ty này của tổng giám đốc Nhan sắp phải phá sản rồi, nền kinh tế của thành phố Lương Sơn mãi không có bước tiến, thì sẽ trở thành cái ‘chân sau’ kéo nền kinh tế của Khánh Giang xuống theo mất.



“Quỹ tài chính đầu tư mạo hiểm của công ty Liễu thị của ông chắc có thể giúp đỡ một chút tình hình lúc này đấy?”

Sắc mặt Liễu Cao Viên cực kì khó coi, đôi mắt sáng quắc sắc bén nhìn chằm chằm vào Lăng Uy, không ngờ ông ta vẫn muốn nhắm đến quỹ tài chính của Liễu thị.



Trương Thiên cũng nheo mắt nhìn hai người bọn họ, khóe miệng hơi nhếch lên, dường như đang chờ đợi thời cơ sắp đến.






.