Edit: Tâm

Beta: Ano

Nhìn bóng dáng của Bạch Cẩm Trúc biến mất ở cổng lên máy bay, tảng đá trong lòng Thời Diên vào giờ phút này dường như đã hoàn toàn biến mất.

Bên ngoài những ô cửa sổ kiểu Pháp khổng lồ của sân bay, chiếc máy bay lăn bánh trên đường băng, gầm rú hướng lên bầu trời.

Những gì Bạch Cẩm Trúc nói với cô ngay trước khi rời đi, vang vọng bên tai cô.

Là Bùi Kỵ.

Nơi cô không thể nhìn thấy, anh đã giải quyết quá nhiều lo lắng của cô.

Những cảm xúc ập đến với cô, như dệt thành một tấm lưới dày đặc, bọc trái tim cô trong đó, sưng lên vì đau.

Cô bỗng muốn gặp anh vô cùng.

Ngay lập tức.

Thời Diên cố gắng hết sức để kìm nén hơi ẩm trong mắt, lấy điện thoại di động từ trong túi ra và bấm số của anh.

Điện thoại kêu bíp vài tiếng rồi nhanh chóng được nhấc máy.

Âm thanh ở đầu bên kia có chút ồn ào, không giống ở công ty, có chút quen tai.

Trong lòng Thời Diên đột nhiên dâng lên một trực giác, cô vội vàng hỏi: “Bây giờ anh đang ở đâu?”

Đúng lúc này, thông báo ở sân bay vang lên, tựa hồ là từ trên đỉnh đầu truyền đến, hoặc là từ điện thoại di động.

Giọng nói trầm ấm xen lẫn với âm thanh hỗn tạp của điện vang lên bên tai.

Anh nói: “Quay đầu lại đi.”

Thời Diên giật mình, quay đầu lại nhìn.

Cách đó không xa, một người đàn ông mặc áo khoác đen, thần thái lạnh lùng, dáng người cao thẳng, đặc biệt dễ thấy trong đám người đông đúc.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, mọi thứ xung quanh họ dường như mất đi màu sắc.

Cầm điện thoại di động, anh từng bước đi về phía cô giữa đám đông.

Vào lúc này, Thời Diên đột nhiên rất chắc chắn về một điều.

Đó là, cô sẽ không bao giờ gặp ai tốt hơn anh.

Ngay khi Thời Diên đang thất thần, Bùi Kỵ bước đến gần cô và đứng yên, đôi mắt đen lặng lẽ dán chặt vào cô.

Thấy cô sững sờ không nói nên lời, anh nhướng mày, giọng điệu giễu cợt nói: “Em ngốc à?”

Thời Diên cuối cùng cũng định thần lại, nhìn anh, chậm rãi nói: “Sao anh…”

Bên cạnh có tần mắt thường xuyên nhìn sang, Bùi Kỵ bình tĩnh nắm lấy tay cô, dẫn cô ra ngoài.

“Chúng ta ra ngoài trước rồi nói.”

Vừa đi, Thời Diên đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Cô ho nhẹ một tiếng, hỏi anh: “Bùi Kỵ, tối hôm qua anh có nói..” 

Ánh mắt Bùi Kỵ cứng đờ không thể nhận ra, rất nhanh liền trở lại bình thường.

“Cái gì?”

Thấy anh vẫn bình tĩnh điềm đạm, Thời Diên đột nhiên có chút không xác định được câu nói tối hôm qua cô nghe được: “Tựa như tiên trên trời.”

Một câu sến như vậy. Cô quá xấu hổ để nói ra.

Cô do dự hỏi: “Chính là… khen em đúng không?”

Anh không thay đổi sắc mặt: “Không.”

Nhưng Thời Diên vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp: “…Ồ.”

Sau khi đưa cô rời khỏi sân bay bằng cửa sau, Bùi Kỵ mở cửa ghế sau và nói: “Anh sẽ bảo tài xế đưa em về nhà.” 

Thời Diên ngạc nhiên nhìn anh, “Anh không đi cùng em sao?

” Xíu nữa sẽ lên máy bay đi công tác.”

Ánh mắt anh chăm chú nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, chợt cong khóe môi lên.

“Không nỡ để anh đi hửm?”

Thời Diên mím môi, hoảng loạn nhìn đi chỗ khác, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Khi nào thì trở về? Ngày mốt có thể trở lại không?”

Đã đồng ý cùng nhau ăn sinh nhật với anh.

Bùi Kỵ nghĩ về thời gian, “Có thể.” 

Không thể cũng phải có thể.

Khi đó Thời Diên mới thở phào nhẹ nhõm,  vô thức buột miệng: “Vậy thì anh quay lại sớm hơn…” 

Lời này vừa nói ra, cô lại không tự chủ được mà đỏ mặt. 

Như thế rất giống cô đang không nỡ để anh đi.

Thời Diên cắn môi, trong lòng mắng thầm, vừa định mở miệng giải thích để cứu cục diện, một nụ hôn nhẹ như lông vũ rơi xuống trán cô.

Một giọng nói trầm và dễ chịu vang lên trên đầu cô, theo ý cười nhè nhẹ.

“Tuân lệnh, Bùi phu nhân.”

*

Sau khi Bạch Cẩm Trúc đích thân nói rõ, cái gọi là thầy trò bất hòa, những lời nhận xét lộn xộn đều là tự chuốc lấy thất bại.

Có lẽ chính Bùi Kỵ đã yêu cầu mọi người xóa các tìm kiếm thịnh hành,  chẳng mấy chốc, các mục liên quan đến Thời Diên đã tràn ngập tin tức mới.

Buổi chiều ngày thứ hai, trường quay phim  “Đắm Chìm” vô cùng náo nhiệt.

Nam diễn viên chính  Phó Tư Niên đã chính thức đóng máy, một chiếc bánh kem khổng lồ được đặt trên bàn, các nhân viên ăn mừng cùng nhau cắt bánh.

Có người còn cắt cho Thời Diên một miếng mang tới, cô cảm ơn rồi gắp một cái nĩa nhỏ nếm thử.

Chất kem mềm mịn, tan ngay trong miệng.

Hai mắt Thời Diên sáng lên, cô quay đầu lại hỏi: “Cái này anh đặt ở cửa hàng bánh nào vậy?”

“Là bạn của tôi mở một nhà hàng chuyên làm bánh kem, nếu em muốn đặt bánh, tôi đưa WeChat cậu ấy cho em.”

Thời Diên cười: “Cảm ơn thầy Phó.”

Khi Phó Tư Niên cũng cười, trêu chọc: “Tôi nghe nói rằng cô và Dự Tinh đã chấm dứt hợp đồng, kế hoạch tiếp theo của cô là gì? Cô có đang cân nhắc chuyển sang một công ty khác không?” 

Thời Diên ngừng động tác, rồi dịu dàng nói: “Không,《 Đắm Chìm 》 hẳn là sẽ là bộ phim cuối cùng tôi diễn.”

Phó Tư Niên sửng sốt: “Ý cô là, cô muốn rời khỏi giới?”

Thời Diên mỉm cười gật đầu.

Anh ta khẽ thở dài, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, hỏi: “Vậy sau này em có dự định gì?”

Thời Diên suy nghĩ một lúc rồi thành thật nói: “Nếu điều kiện thể chất của tôi cho phép, tôi sẽ trở thành một giáo viên dạy múa. Nếu không được, tôi sẽ đi học lại.”

Nghe câu sau, Phó Tư Niên lại giật mình.

Anh gần như quên mất rằng Thời Diên chỉ mới 22 tuổi.

Ở độ tuổi được cho là vô tư cắp sách đến trường, cô đã một mình lăn lộn trong làng giải trí hơn ba năm nay.

Phó Tư Niên cụp mắt xuống, kìm nén sự đau lòng trong mắt, mở chai Coca trên tay.

“Tôi không nói nhiều nữa, chúc em mọi điều tốt đẹp nhất trong tương lai. Nếu em cần sự giúp đỡ, chỉ cần liên hệ với tôi.”

“Đúng rồi,lát nữa em có tới buổi liên hoan không?”

“Hôm nay e rằng không được, tối nay tôi có hẹn.”

Cô có hẹn buổi chiều lấy vòng tay, thấy thời gian sắp đến, Thời Diên và Phó Tư Niên nói lời tạm biệt sau đó rời khỏi trường quay.

Trên đường đi, Thời Diên đã thêm WeChat mà Phó Tư Niên đưa, liên hệ với đầu bếp bánh ngọt và đề xuất tự học cách làm bánh.

Có lẽ là vì thể diện của Phó Tư Niên, người đàn ông đồng ý mà không do dự, nói Thời Diên có thể đến học vào sáng mai.

Sau khi lấy vòng tay, cô nhìn thấy chiếc mini cooper của Lạc Thanh Y đã dừng trước cửa.

Thời Diên mở cửa lên xe, bối rối hỏi: “Sao đột nhiên lại tới đón tôi? Hai ngày nay cô không bận sao?” 

Lạc Thanh Y vừa trả lời vừa lùi xe: “Khá bận rộn, nhưng những rắc rối đã được giải quyết. Tôi từ chức rồi!”

Lạc Thanh Y thực sự đã có ý từ chức Dự Tinh từ lâu, cộng thêm bây giờ Thời Diên đã chấm dứt hợp đồng với Dự Tinh, cô ấy đương nhiên không có lý do ở lại lâu hơn nữa, vì vậy cô ấy nộp đơn xin nghỉ việc.

Nghe vậy, Thời Diên sửng sốt: “Vậy thì cô…”

“Chuẩn bị khởi nghiệp. Làm ông chủ nhỏ còn tốt hơn làm cu li cho người ta.”

Thời Diên cau mày, sau đó lo lắng hỏi: “Quý Vân Sanh có đồng ý không?” “

“Anh ấy không ngăn cản tôi. Nghe nói gần đây anh ấy gặp rất nhiều rắc rối, hình như đang có hạng mục bên bất động sản. Bộ phận nhân sự không rảnh lo tôi, thủ tục từ chức diễn ra khá suôn sẻ.”

Lạc Thanh Y thờ ơ an ủi cô: “Đừng lo lắng cho tôi. Sau nhiều năm như vậy trong giới,ít nhiều tôi cũng có vài mối làm ăn. Hơn nữa, có cô và chồng của cô, Quý Vân Sanh không dám làm khó tôi.” 

Đột nhiên nghe thấy cái tên đó, Thời Diên đỏ tai.

Cô chợt nhớ tới câu tối hôm qua anh gọi ở sân bay…

Bùi phu nhân.

Hình như..cũng khá dễ nghe?

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Thời Diên càng trở nên bối rối, cô liên tục phủ nhận bằng khuôn mặt đỏ bừng: “Chồng gì… đừng nói nhảm nữa… cô lái xe đàng hoàng đi.” 

Lạc Thanh Y tặc lưỡi thản nhiên nói: “Đừng nói với tôi là hai người không có…” “

“…”

Thấy Thời Diên không lên tiếng, đồng tử cô ấy trong nháy mắt co rụt lại, không thể tin hỏi: “Thật sao? “

“Lần trước, cô uống say nên không tính, còn lần sau thì sao? Anh ấy không phải đi theo cô về Nam Tầm sao? Hai ngày ấy cũng không??”

Thời Diên im lặng nhìn ra xa khỏi cửa sổ, quyết định chứng minh cho câu nói “Im lặng là vàng”..

“Chết tiệt, ông chủ Bùi không được đúng không???” “

…”

Thời Diên nghĩ đến cả hộp váy ngủ trong tủ quần áo ở nhà.

Đêm hôm ấy, ký ức trên đỉnh núi vẫn còn rất rõ ràng.

Nói rằng anh ấy không thể…?

Cô không tin điều đó.

Lúc này, Lạc Thanh Y còn đang thêm dầu vào lửa: “Đàn ông sẽ dễ bị hư mất nếu nghẹn lâu đấy.”

Thời Diên lấy lại tinh thần, nói một cách bất đắc dĩ, “Không đến mức như cô nói....”

Lạc Thanh Y vẫn đang nói, nhưng đột nhiên bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại.

Nhìn thấy cái tên nhảy lên màn hình, Lạc Thanh Y sắc mặt lập tức trầm xuống. Thời Diên vô tình liếc nhìn màn hình nói đùa: “Cuộc gọi của cảnh sát Giang? Tại sao cô không bắt máy?”

Lạc Thanh Y phi một tiếng, căm giận nói: “Hắn mà cũng tính là cảnh sát cái chó gì, lúc mặc cảnh phục may ra mới có chút dáng vẻ.”

Thời Diên đột nhiên cười: “Còn nói được như vậy …cô còn thích anh ấy sao?”

Nếu đánh là thương, mắng là yêu, thì Lạc Thanh Y cảm thấy rằng thích có thể không đủ mô tả.

Ai có thể ngờ rằng Giang Ngộ Bạch thực sự là tình một đêm mà Lạc Thanh Y đã mắng mỏ trong ba năm.

Mối quan hệ giữa hai người có thể được mô tả bằng hai từ: Máu chó.

Ba năm trước, Lạc Thanh Y bị bạn trai cũ lừa dối nên trong cơn tức giận đã đến quán bar uống say, quyết tâm gọi “vịt thượng hạng” để trả thù trút giận.

*Vịt: trai bao

Ai có thể ngờ rằng cuối cùng, gọi nhầm ”vịt giả”, người đàn ông đó hóa ra lại là một cảnh sát che giấu thân phận để thực hiện nhiệm vụ??

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy trên giường, anh ta đã biến mất, như thể cô ấy thực sự là một kẻ sở khanh.

Chung quy là hận thù nhiều như vậy, không cách nào nói hết trong vài câu.

Lạc Thanh Y dập điện thoại xuống, một hơi đen lại, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai nghe điện thoại là con của hắn, ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng, tôi còn không bằng con sao? ” 

Nói xong, cô ấy đạp chân ga: “Đi mua sắm thôi.”

Lạc Thanh Y kéo Thời Diên đến một trung tâm mua sắm, mua một đống quần áo và túi xách.

Thời Diên gần đây không có ha.m muốn mua sắm mạnh mẽ, trong khi đợi Lạc Thanh Y, cô lẻn vào một cửa hàng quần áo nam bên cạnh.

Vốn dĩ chỉ định tùy tiện xem một chút, nhưng khi ai đó vừa đi ra thì trên tay đã xách đầy túi đồ.

Có cà vạt, áo sơ mi, quần áo ở nhà … mọi thứ đều ở đó.

Tay của Thời Diên bị đau, cô bắt đầu suy nghĩ tại sao mình lại mua nhiều như vậy.

Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên.

Thời Diên một tay đặt túi mua hàng xuống, lấy điện thoại di động ra.

Khi đang chọn quần áo, cô phải loay hoay với kiểu dáng màu sắc nên chỉ nhắn tin hỏi thăm anh.

Bùi Kỵ đã không trả lời trong một thời gian dài, có lẽ là do anh ấy bận rộn, vì vậy Thời Diên mua cả hai màu đen và xám.

Bây giờ, cuối cùng anh ấy cũng đã hồi âm.

“Màu sắc ưa thích của anh là gì?”

“Màu đỏ.”

Nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó, Thời Diên đọc đi đọc lại nhiều lần, sau khi nhận ra, khuôn mặt của cô đỏ bừng ngay lập tức.

……

Anh nghĩ cô đang hỏi gì chứ?!!

Tự! Mình! Đa! Tình

Cô tắt máy.

Không thèm trả lời nữa!

*

Cùng lúc đó.

Bên ngoài nhà đấu giá Lâm Thành, vô số phóng viên vây quanh cửa, máy ảnh được lắp đặt, đèn flash nhấp nháy.

Trước ống kính, phóng viên đối diện với ống kính nở nụ cười, nói: “Hôm nay, khu đất số 8 đứng tên Bất động sản Ôn gia, đã thu hút sự chú ý của tất cả ông lớn trong ngành bất động sản trong một thời gian dài, cuối cùng đã bắt đầu đấu giá công khai. Khu đất số 8 có tiềm năng phát triển rất lớn và luôn là mục tiêu cạnh tranh khốc liệt giữa các tập đoàn lớn.”

“Những tập đoàn có khả năng cao sẽ thắng cuộc đấu thầu này, chắc hẳn mọi người đều đã nghe nói về họ. Họ là giải trí Dự Tinh, Phó thị và Bùi thị. Gần đây, tốc độ chuyển đổi của giải trí Dự Tinh sang lĩnh vực bất động sản rất đáng kinh ngạc, hai công ty còn lại cũng là những đối thủ khá mạnh. Vậy chúng ta hãy Hãy chờ xem hôm nay ai sẽ thắng!” 

Lúc này, một chiếc A Maybach chậm rãi dừng ở cửa.

Cửa xe mở ra, Quý Vân Sanh chỉnh lý quần áo, bước xuống xe.

Ngay lập tức, ánh đèn lập lòe, hắn ta trông có vẻ điềm tĩnh, chậm rãi bước vào phòng đấu giá.

Mọi người còn chưa tới, Quý Vân Sanh ngồi ở trên ghế sô pha đơn, ra hiệu với trợ lý, người này lập tức khom người đi tới.

Sắc mặt của Quý Vân Sanh không có gì khác thường, chỉ là ngữ khí ôn hòa thường ngày của hắn lại trở nên âm trầm hơn một chút.

“Cuộc đấu thầu hôm nay nhất định không được thất bại, hiểu chưa?”

Trợ lý vội vàng hạ giọng đáp: “Ông chủ Quý yên tâm, chúng tôi đã lấy được giá đấu thầu cao nhất của Bùi thị, sẽ không vượt quá 700 triệu. Với ngân sách 1 tỷ, hoàn toàn không có khả năng xảy ra bất kỳ vấn đề gì.”

“Phó thị đâu?”

“Cũng sẽ không vượt qua con số này. Nếu dật giá quá cao, vượt qua giá trị thật của nó, Phó Bắc Thần hẳn là cũng sẽ thu tay. Hơn nữa nghe nói, hợp đồng của Phó thị cùng Bùi thị sẽ không tái ký kết.”

“Được rồi.”

Một lúc sau, có người ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.

Quý Vân Sanh quay đầu, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mình, mỉm cười đưa tay về phía anh ta: “Anh Phó, ngưỡng mộ từ lâu.” 

Kẻ thù của kẻ thù là bạn.

Vì Phó Bắc Thần và Bùi Kỵ bất đồng về các điều khoản, họ có thể sẽ không trở thành đối tác trong tương lai.”

Tuy nhiên, Phó Bắc Thần chỉ ngước mắt lên và khẽ gật đầu lịch sự.

Tay của Quý Vân Sanh bị đóng băng trong không khí, hắn rút tay sau hai giây vì xấu hổ.

Hắn đã sớm nghe nói rằng Phó Bắc Thần thờ ơ, nhưng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Lúc này, một bóng người khác xuất hiện ở lối vào của địa điểm.

Quý Vân Sanh ngẩng đầu lên như thể cảm nhận được điều đó, vào lúc này, Bùi Kỵ cũng nhàn nhạt liếc qua.

Ánh mắt trong không trung thoáng chốc giao nhau trong giây lát, Quý Vân Sanh nhếch lên khóe môi, trong nụ cười ôn hòa thường ngày có một tia khiêu khích.

Hôm nay, hắn nhất định thắng.

Nhưng Bùi Kỵ, như thể không nhìn thấy, đi đến hàng đầu tiên ngồi xuống, quay lưng lại với Quý Vân Sanh.

Cũng chính vì điều này, Quý Vân Sanh sau khi ngồi xuống cũng không nhìn thấy khóe miệng Bùi Kỵ hơi cong lên.

Mười phút sau, buổi đấu giá bắt đầu đúng giờ.

Đấu giá bắt đầu với giá 2 trăm triệu, rất nhanh đã có người bắt đầu ra giá, nhưng đều là công ty ít danh tiếng.

Phó Bắc Thần và Bùi Kỵ cũng im lặng.

Thế nên, Quý Vân Sanh cũng kiên nhẫn theo dõi thay đổi.

Một lúc sau, có người ở hàng đầu tiên ra giá 350 triệu.

Qua khóe mắt, Quý Vân Sanh nhìn thấy Phó Bắc Thần nhìn xuống đồng hồ, sau đó ra hiệu cho trợ lý phía sau.

“400 triệu!”

Đột nhiên, toàn trường náo động.

Giọng nói hưng phấn của người điều khiển cuộc đấu giá từ trong micrô truyền ra: “Tập đoàn Phó Thị ra giá 400 triệu!”

Quý Vân Sanh cau mày, có phần không ngờ rằng giá mà Phó Bắc Thần đưa ra sẽ lớn như vậy, trực tiếp tăng giá một lần lên 1 trăm triệu.

Mức giá mới được đưa ra buộc hầu hết các nhóm có mặt phải dừng lại.

“Một lần 400…”

“Hai lần 400…”

Ánh mắt Quý Vân Sanh có chút thâm trầm, ánh mắt dán chặt vào thân ảnh màu đen ở hàng thứ nhất chính giữa.

Bùi Kỵ vẫn chưa có động tĩnh.

Ngay sau đó, hắn nhìn thấy trợ lý bên cạnh Bùi Kỵ giơ một tấm biển.

“550 triệu!”

“Tập đoàn Bùi thị ra giá 550 triệu!”

Hội trường lần nữa sôi trào.

Trước đó đã có tin đồn rằng hợp tác giữa Bùi Thị và Tập đoàn Phó thị đã sụp đổ do sự ngang ngược Bùi Kỵ. Bây giờ, trong nhà đấu giá, việc tăng giá giữa hai bên như là một cuộc ăn miếng trả miếng.

Quý Vân Sanh thở phào nhẹ nhõm.

Giá cả hiện tại vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta, mặc kệ hai người kia tăng giá như thế nào, cân nhắc đến giá trị mảnh đất, sẽ không có ai ngu ngốc để thua lỗ.

Sau đó, chỉ còn lại hai người đấu giá.

Quý Vân Sanh vẫn im lặng, yên lặng chờ đợi cho đến khi giá được nâng lên 7 tỷ.

“Tập đoàn Phó Thị  ra giá 800 triệu!”

“Một lần 800 triệu… 2 lần 800 triệu…”

Quả nhiên, Bùi Kỵ không nhúc nhích.

Gặp tình huống đúng như dự liệu, Quý Vân Sanh hơi híp mắt, ý thức được thời cơ đã sắp đến, nhìn trợ lý gật đầu.

“Giải trí Dự Tinh đấu giá 850 triệu!”

Vẻ mặt của Phó Bắc Thần không có dấu hiệu xáo trộn, anh ta tiếp tục ra hiệu tăng giá.

Thấy vậy, Quý Vân Sanh nghiến răng và chỉ có thể tiếp tục tăng lên.

Hắn không có biện pháp gì, cuộc đấu thầu hôm nay có liên quan đến sự sống chết của Dự Tinh. Mấy năm nay hắn luôn khao khát thành công, mấy hạng án có dây chuyền liên kết chặt chẽ với nhau, rút dây sẽ động rừng.

Hắn tuyệt đối không thể thua.

Thấy giá cả nhanh chóng tăng lên 950 triệu,trên trán Quý Vân Sanh toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Hắn đột nhiên cảm giác bất an khó hiểu.

“Ông chủ Quý, chúng ta có nên tiếp tục lên giá không?”

Quý Vân Sanh cắn răng hỏi: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Trợ lý lập tức không dám nói ra.

Sau khi hét lên 1 tỷ, tiếp theo –

“Tập đoàn Phó thị ra giá 1,1 tỷ!”

Thấy giá cả lên tận trời, trợ lý hoảng sợ: “Ông chủ Quý…”

Sắc mặt Quý Vân Sanh cũng hoàn toàn thay đổi, mồ hôi lạnh nhỏ giọt xuống trán hắn.

Mu bàn tay hắn vô thức nắm chặt lại, gân xanh nổi lên, nhưng hắn đành phải cắn răng nói: “Thêm.” Không ngờ Phó Bắc Thần lại tăng giá lên hơn 1 tỷ, tình hình vượt quá dự đoán.

Mà hắn không có lối thoát nào cả.

“Giải trí Dự Tinh đấu giá 1,2 tỷ!”

Giọng nói ngày càng hưng phấn của người điều hành cuộc đấu giá truyền đến mọi ngóc ngách của hội trường, khán giả nhất thời im bặt.

Phó Bắc Thần bên cạnh hắn cuối cùng cũng ngừng.

Thời gian trôi qua, trong lòng Quý Vân Sanh hơi hơi gấp gáp lên một chút, thần kinh căng thẳng.

“1,2 tỷ một lần…”

“1,2 tỷ hai lần…”

“1,2 tỷ ba lần…”

Mức giá cuối cùng khiến Quý Vân Sanh thở phào nhẹ nhõm.

Trong hội trường ánh đèn máy quay lập lòe, áo sơ mi trên người hắn đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, trên mặt mang theo nụ cười đắc thắng, ánh mắt rơi vào bóng lưng trước mặt của Bùi Kỵ.

Bùi Kỵ chậm rãi đứng dậy, ung dung thong thả chỉnh lại quần áo, vẻ mặt bình tĩnh.

Trong lòng Quý Vân Sanh đột nhiên dâng lên một trận khói mù không cách nào loại bỏ được.

Tuy nhiên, vào lúc này, điện thoại của trợ lý bên cạnh hắn vang lên.

Sau khi nhấc máy, mặt trợ lý lập tức tái nhợt, không biết đối phương nói cái gì.

“Quý… Ông chủ Quý.”

“Sao vậy?”

Giọng trợ lý run run: “ Văn kiện giả của chúng ta bị bộ phận quản lí thị trường kiểm tra… không hiểu sao ngân hàng nhận được tin tức, thu hồi năm tỷ đã cho vay.”

Con ngươi Quý Vân Sanh co lại, đột ngột đứng dậy.

“Cậu nói gì?”

“Còn chủ tịch, ông ấy muốn ngài gọi lại cho ông ấy ngay…”

*

Bên ngoài hội trường.

Bùi Kỵ đứng ở cửa, một tay đút túi, vẻ mặt thư thái hiếm thấy.

Anh ta trầm giọng nói: “Ông chủ Phó, cảm ơn vì chuyện hôm nay.”

Phó Bắc Thần nhẹ nhàng nói: “Không có gì, tôi làm vì vợ tôi, cô ấy rất thích cô Thời.”

Bùi Kỵ cong môi cười.

Phó Bắc Thần không nói gì nữa, sau đó khom lưng lên xe: “Chúng ta đi trước, hợp đồng sẽ được ký vào lần sau.” 

“Được.”

Ngay khi Phó Bắc Thần lên xe  rời đi, Bùi Kỵ quay lại thấy Quý Vân Sanh đang đứng sau lưng anh với khuôn mặt u ám, đôi mắt tối tăm như một con rắn độc.

Lúc này, Quý Vân Sanh rốt cục cũng hiểu được.

Tất cả mọi thứ ngày hôm nay là một trò chơi được thiết lập cho hắn ta bởi Bùi Kỵ và Phó Bắc Thần.

Hắn ta buộc phải trả giá cao, báo với bộ phận quản lí thị trường và cuối cùng để ngân hàng lấy lại khoản vay, chuỗi vốn hoàn toàn bị hoàn lại.

Cái giá mà hắn ta phải trả cho mảnh đất này có thể là toàn bộ Dự Tinh.

Qua đêm, tất cả đã kết thúc.

Chắc chắn, là Bùi Kỵ.

Giết người, không cho lối thoát.

Lông mày Quý Vân Sanh âm trầm, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Bùi Kỵ, mày cho rằng mày thắng sao?” 

Bùi Kỵ trừ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm, trong thanh âm không có một tia cảm xúc.

“Quý Vân Sanh, kẻ bại trận không có tư cách kêu gào.”

Vừa dứt lời,sắc mặt  Quý Vân Sanh sắc mặt triệt để tái nhợt.

Sau một lúc im lặng, hắn chợt mỉm cười.

“Cho dù mày thắng được tao, vậy thì sao, thứ mày nợ cô ấy cả đời sẽ không thể trả nổi..”

Bùi Kỵ nghe vậy, ánh mắt cứng đờ, lạnh lùng hỏi: “Mày nói cái gì?

“Mày thật sự cho rằng lúc đó cô ấy rời bỏ mày chỉ vì cái chết của bố cô ấy có liên quan đến bố mày?”

Bùi Kỵ sững người.

“Mày cũng chưa từng hỏi cô ấy vì sao bị thương?”

Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt Bùi Kỵ, nụ cười trên mặt dần dần trở nên vặn vẹo hung ác, lộ ra một tia khoái ý.

“Là bởi vì mày, Bùi Kỵ.”