Edit: Anh Anh

Beta: Ano

Mưa phùn đã ngừng.

Dưới lầu bệnh viện, trên mặt cỏ vương đầy những hạt mưa trong suốt, ánh nắng chiếu xuống tạo nên những mảnh sáng vụn vặt, hơi lạnh trong không khí trộn lẫn mùi hương của đất.

Trên băng ghế, Thời Diên đang ngồi đó, ánh mắt dừng ở hai người cách đó không xa.

Hoàng hôn khiến hai cái bóng kéo thật dài.

Bà lão ngồi trên xe lăn, đầu gối đắp một chiếc khăn thật dày, bên trên còn đặt mấy cái đồ chơi nhỏ.

Người đàn ông ngồi xổm bên cạnh, không mặc bộ vest nghiêm cẩn như thường ngày mà là một chiếc áo len nghiêm ngặt và trang trọng vào các ngày trong tuần, nhưng một chiếc áo len màu be, sạch sẽ mà mềm mại, sự u ám cùng lệ khí đều biến mất, dưới ánh nắng mặt trời càng trở nên ấm áp.

Ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt thâm thúy của anh, phác họa ngũ quan tinh xảo của anh trở nên mông lung, mộng ảo 

Anh nghiêng đầu, nghiêm túc mà lắng nghe lời bà lão nói, sau đó xoay khối rubik trong tay rồi đưa cho bà xem.

Chẳng mấy chốc, khuôn mặt nhăn nheo của bà lão liền nở một nụ cười đơn giản và hạnh phúc như một đứa trẻ.

Bức tranh ấm áp, tốt đẹp, khiến người khác không đành lòng quấy rầy.

Chỉ nhìn từ xa, Thời Diên cảm thấy chỗ trống trong tim lúc này giống như bị cảm xúc nào đó lấp đầy, khiến mắt cô đỏ lên.

Hứa Nguyệt nhìn một màn trước mắt, vui mừng nở nụ cười, nói: “Cô Thời, không ngờ rằng người tình nguyện viên thường xuyên tới này lại là vị hôn phu của cô đó. Tôi đã nói, có rất ít người trẻ chăm sóc người già chu đáo như vậy, không chê dơ không chê mệt, còn có kiên nhẫn chơi cùng người già.”

Thời Diên không thu hồi ánh mắt, khoé môi cũng cong cong: “Ừm, anh ấy thực sự rất kiên nhẫn.”

Hứa Nguyệt nhìn sao cũng không tìm ra tật xấu nào, liền liên tục thở dài, “Chàng trai trẻ có vẻ ngoài đẹp như vậy, tôi xem tin tức tuổi trẻ đầy hứa hẹn như vậy, thật là tốt. Sau này cô cũng không cần một mình làm lụng vất vả nuôi gia đình. Kết hôn sau lại sinh một đứa trẻ, trải qua những ngày tháng yên bình, tốt đẹp.”

Đột nhiên nghe thấy gia đình, kết hôn hai chữ này, Thời Diên hoảng hốt một lát.

Rõ ràng điều này dường như rất xa xôi với cô, nhưng giờ phút này nhắc đến, lại như trở nên cực kỳ…

Giơ tay là có thể với tới.

Thời Diên cưỡng bách chính mình lấy lại tinh thần, hoảng loạn thay đổi chủ đề: “Đúng rồi, dì Hứa, có phải đến thời gian lấy thuốc rồi không?

Hứa Nguyệt nhìn vào đồng hồ, lúc này mới đột nhiên nói: “Xem đầu óc tôi này, chút nữa đã quên mất.”

Thời Diên cười một cái, giọng điệu nhàn nhạt, “Không sao, để con đi lấy.”

Trên xe lăn, đôi mắt của bà lão dần trở nên rõ ràng, từ ái nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mặt.

“Tiểu Bùi, không đeo khẩu trang vẫn đẹp hơn.”

Nghe vậy, Bùi Kỵ kinh ngạc ngước mắt lên: “Bà đã sớm nhận ra con?”

Bà lão nhìn anh bằng ánh mắt hiền từ, chỉ cười nói: “Tuy rằng bà hay hồ đồ nhưng cũng không đến nổi không nhận ra con. Thành người lớn rồi, so với khi còn nhỏ càng thành thục ổn trọng.”

Bùi Kỵ rũ mắt cười cười, chỉnh lại tấm chăn trên đùi bà càng kín hơn.

“Thật ra, Diên Diên đã sớm nói với bà rằng sẽ mang con đến đây.”

Bà lão thở dài, lại chậm rãi nói: “Đứa nhỏ Diên Diên này, từ nhỏ đã không có mẹ, là một tay bà nuôi nó lớn. Ba nó thì vì nuôi gia đình này, hàng năm đều ở bên ngoài kiếm tiền. Cho nên từ khi còn nhỏ, Diên Diên đã hiểu chuyện hơn những đứa bạn cùng tuổi rất nhiều. Cái gì con bé cũng biết, trong lòng cái gì cũng rõ ràng, lúc trong lòng khổ sở cũng không nói ra ngoài.”

“Mấy năm trước, sau khi cha con bé xảy ra tai nạn, xương cốt trên thân thể bà cũng không tốt. Nếu không phải bởi vì bà sinh bệnh, Diên Diên đang trong độ tuổi vốn nên đi học không cần phải một mình lên Bắc thành kiếm tiền.”

“Vốn là một hạt giống khiêu vũ tốt, kết quả lại từ bỏ, trong lòng con bé buồn biết bao nhiêu. Cuối cùng bị bà ngăn cản con bé còn cười an ủi bà, nói chính mình cũng thích diễn xuất, bảo bà yên tâm.”

“Bà biết, trước đây Diên Diên đã nói nặng lời với con, làm con đau lòng. Nhưng tiểu Bùi, con đừng trách con bé, cũng đừng ghét nó. Con bé đau khổ gì cũng để trong lòng, chỉ là cái gì cũng không nói.”

Bùi Kỵ lắng nghe, trong ngực liền đến cảm giác đau đớn như xé rách ra vậy.

Bà lão vỗ vỗ tay anh, nói: “Bà biết, con cũng là đứa trẻ chịu nhiều cực khổ, thật không dễ dàng. Những chuyện trong quá khứ đều đã trôi qua. Từ nay về sau, hai đứa phải đối tốt với nhau, đừng làm đối phương buồn khổ nữa.”

Bùi Kỵ di chuyển hầu kết, trên mặt toàn vẻ nghiêm túc.

Anh thấp giọng hứa: “Bà, bà yên tâm. Con sẽ chăm sóc Diên Diên thật tốt, cả đời.”

Nghe vậy, bà lão vui mừng mà cười, cánh tay gầy gò ôm chặt lấy anh, hốc mắt ánh lên chút lệ quang.

“Đem Diên Diên giao cho con, bà rất yên tâm.”

Khi Thời Diên trở lại, trên đường đi ngang qua trạm y tá, nghe thấy mấy y tá đang thì thầm nói chuyện ở trong.

“Tôi đã nói, mấy sinh viên tình nguyện, làm gì có sinh viên nào có thể có loại khí tràng này, lúc trước tôi nhìn anh ta có chút quen mắt, thì ra là tổng giám đốc của Bùi thị.”

Có người nói đùa: “Trái tim của tiểu Trần lúc này hoàn toàn tan nát đi.”

Cô y tá nhỏ không phục mà phản bác: “Còn nói tôi, không phải lúc trước cô ý đồ đến gần còn bị người ta từ chối sao?”

“Cắt, anh ta tới đây nhiều lần vậy, mấy  cô có thấy ảnh phản ứng với ý tá nào sao? Lãnh khốc, khó khăn lắm mới nói một câu.”

Có người ho nhẹ hai tiếng, hạ giọng: “Có khi anh ấy chỉ là vẻ ngoài lạnh nhạt, các cô cũng chưa xem phỏng vấn trước đây. Tôi đọc trong sách nói càng là một người đàn ông lạnh lùng, tàn nhẫn như vậy, thật ra trong xương cốt rất… Đặc biệt là ở trên giường. Cũng không biết Thời nữ thần mềm yếu như vậy có chịu nổi không.”

…………

Rất… Sẽ?

Hình như có chút… Mới bao lớn, lúc trước còn cùng cô chơi anh trai em gái này…

Trong đầu không chịu khống chế mà nhớ đến hình ảnh nào đó, trên mặt Thời Diên nổi lên một mặt ửng đỏ bất thường, vội vàng quay trở về phòng bệnh, vừa vặn đụng vào Bùi Kỵ đang đẩy cửa ra.

Qua cánh cửa, Thời Diên nhìn vào bên trong, nhẹ giọng hỏi: “Bà ngủ rồi sao?”

Bùi Kỵ đóng cửa, thấp giọng trả lời: “Ừm, ngủ.”

Thời Diên thở dài một hơi, đưa thuốc cho hộ lý, hai người liền cùng nhau rời khỏi bệnh viện.

Bên ngoài trời đã hoàn toàn tối, cơn gió lạnh gào thét thổi qua, lá thu ở bên đường quay cuồng, trời có chút lạnh.

Bùi Kỵ động tác tự nhiên mà cầm lấy túi của cô, sau đó lấy khăn quàng cổ, từng vòng mà đeo cho cô, chỉ để lộ chóp mũi cùng đôi mắt to, nhìn mềm mềm mại mại.

Thời Diên chớp mắt, đột nhiên hỏi, “Bà vừa mới nói gì với anh vậy?”

Sau khi đeo khăn quàng cổ cho cô, Bùi Kỵ nắm lấy tay cô cùng nhau để trong túi áo khoác,thần sắc tản mạn.

“Không nói gì cả.”

Thời Diên cau mày, nhìn chằm chằm anh, hiển nhiên không tin lời anh nói.

Anh ngữ điệu không chút để ý mà đáp: “Bà nói, chúng ta phải nỗ lực, tranh thủ cho bà có thể sớm được bế cháu ngoại.”

Bên cạnh thỉnh thoảng lại có người đi ngang qua. Âm lượng của Bùi Kỵ không nhỏ, đã thu hút ánh nhìn của vài người.

Mặt Thời Diên đỏ lên, cào một chút vào lòng bàn tay anh, đôi mắt đẹp ngầm mang chút uy hiếp mà nhìn anh.

Cô nhỏ giọng: “Anh đừng nói bừa…”

Vẻ mặt người đàn ông tản mạn lại ngả ngớn, cười như không cười mà nhìn chằm chằm cô.

Anh cong môi, giọng nói trầm thấp từ tính: “Em xem, nói em lại không tin.”

Cô quay đầu, đôi má tuyết tức giận: “Không nói thì không nói “

Trong túi áo khoác anh bất động thanh sắc mà cầm tay cô thật chặt, ngón tay chen vào giữa các ngón tay cô, đổi thành tư thế mười ngón tay đan vào nhau.

Bùi Kỵ nhẹ hỏi: “Lát nữa muốn ăn gì?”

Lòng bàn tay truyền đến độ ấm nóng cháy người, nóng khiến nhân tâm run rẩy.

Thời Diên nghĩ một lúc, “Lẩu đi.”

Cách nhà không xa có một quán lẩu cay, tuy Thời Diên không ăn được cay, nhưng vào mùa này, buổi tối có thể ăn một nồi lẩu nóng hầm hập cũng là một loại thoả mãn.

Trong quán không có nhiều khách lắm, người phục vụ đang ở sau quầy xem TV. Thấy có người vào thì lập tức đứng dậy, dẫn họ đến một vị trí gần cửa sổ.

Thời Diên gọi một nồi lẩu uyên ương, một bên cay một bên chỉ dám hơi cay.

Gọi đồ ăn xong, nồi nước lẩu nhanh chóng được mang lên, nước nổi lên những bong bóng sôi sùng sục.

Vài lần trước cô đi ăn lẩu, cơ bản đều là đoàn phim liên hoan, rất náo nhiệt, nhưng không có bầu không khí đoàn viên, có lẽ là vì những người xung quanh không phải người nhà.

Một người đã phiêu bạt bên ngoài quá lâu, Thời Diên thậm chí đã quên lần cuối cùng cảm nhận được bầu không khí này là từ khi nào.

Làn khói lượn lờ, mờ mịt trước mắt, cảm giác hơi cay tê dại từ đầu lưỡi khiến cô đột nhiên nghĩ tới bữa tiệc kỉ niệm lần đó.

Anh còn đối với cô rất tệ, bắt cô ăn mấy món ăn cay trên bàn, rất khó chịu.

Thời Diên nghĩ một lúc, trong lòng đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ.

Cô lấy đũa gắp một miếng măng đỏ ngầu từ bên nồi lẩu cay, đặt vào bát anh.

Có thêm một thứ trong đĩa, Bùi Kỵ ngước mắt lên, liền thấy Thời Diên nhìn anh chớp chớp mắt.

Lúc Thời Diên nghĩ rằng anh sẽ không ăn, anh đột nhiên cầm đũa lên tay, véo những miếng măng trông rất cay, nuốt chửng mà không thay đổi khuôn mặt.

Thời Diên tức khắc sửng sốt.

Cô biết anh không thể ăn cay, không giống như Thời Diên, Bùi Kỵ là loại một miếng cũng không ăn.

Cho nên Thời Diên mặc dù có ý xấu, cố ý gắp cho anh một miếng, cũng là vì cho rằng anh sẽ không ăn.

Mắt thấy môi anh ngày càng đỏ hơn, Thời Diên có chút lo lắng, “Này… Sao anh lại…”

Không phải từ trước đến nay anh không bao giờ ăn cay sao?

Đối mặt với đôi mắt bối rối của cô, Bùi Kỵ nhấc mí mắt, thâm sâu bình tĩnh nhìn cô 

Giọng anh trầm thấp: “Không phải em gắp cho anh sao?”

Dứt lời, Thời Diên lại sửng sốt.

Khói lượn lờ, bao phủ làm khuôn mặt anh như ẩn như hiện, khiến người nhìn không rõ biểu tình trên mặt anh lúc này.

Nhưng lại cho Thời Diên một loại cảm giác, ngay cả hiện tại thứ cô đưa là thuốc độc, anh cũng không chút do dự mà nuốt vào.

Làm sao lại có một người như anh vậy.

Nghĩ vậy, đôi mắt của Thời Diên đột nhiên có chút xót, có chút ngọt ngào lại có chút phát sáp.

Cô đưa giấy ăn cho anh, tâm tình phức tạp mà nhìn anh.

“Rất cay đó… nếu anh không thể…”

Bùi Kỵ đột nhiên trầm giọng gọi cô: “Thời Diên.”

Thời Diên ngây ngốc: “Hả?”

Thần sắc anh nghiêm túc: “Đàn ông không được nói không thể.”

“…”

Nước mắt vừa mới dâng trào của Thời Diên nháy mắt bốc hơi mất.

Giữa chừng, Bùi Kỵ đi ra ngoài để nhận điện thoại liên quan đến công việc, đến lúc trở về đã thấy trong tay Thời Diên cầm một chai rượu trắng Hàn Quốc.

Bùi Kỵ bước đến, liền thấy cô ngửa đầu uống hết một ly, sau đó bị sặc mà nhăn mày, hai gò má trắng nõn đã bắt đầu ửng đỏ.

Rõ ràng không thể uống rượu còn cậy mạnh.

Nghĩ đến ngày hôm nay, Bùi Kỵ không nói gì, cất điện thoại, trở lại ngồi đối diện cô.

Thấy anh trở lại, đôi mắt của Thời Diên sáng lên, lắc chai về phía anh, hỏi: “Anh có muốn không?”

Tuy là đang hỏi nhưng tay cô đã cầm chiếc ly, rót cho anh một chén nhỏ.

“Đây là vị đào, cay không?”

Bùi Kỵ cau mày, miễn cưỡng trả lời: “Cũng được.”

“……”

Thời Diên nhớ rõ lúc ấy trên mặt đất bày đầy những chai rượu tây, biết hiện tại anh uống rượu này cũng như uống nước trắng vậy.

Xem ra vẫn là mình cô hưởng thụ thôi.

Từ quán lẩu ra, đèn đường đã bật.

Thời Diên ăn có chút căng, hoàn toàn quên mất việc phải quản lý dáng người của minh tinh. May mắn bên cạnh có một công viên nhỏ, hai người quyết định đi công viên tản bộ.

Sau bữa tối, có những người già đi bộ trong công viên, các cặp vợ chồng trẻ mang theo con, còn có một sạp hàng nhỏ bán hạt dẻ rang đường ở đó. Ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu xuống, tràn ngập nhiệt khí lượn lờ, tản ra mùi vị thơm ngọt ngon miệng.

Thời Diên theo bản năng nhìn nhiều hơn một cái, người đàn ông bên cạnh đã dừng lại.

“Ngồi đó chờ anh.”

Cô còn chưa kịp mở miệng, anh đã nhấc chân bước đến sạp hàng nhỏ kia.

Thời Diên bất đắc dĩ, tìm chiếc ghế dài bên cạnh ngồi xuống chờ anh.

Bùi Kỵ đang đứng đó chờ đợi ông chủ làm hạt dẻ, bỗng nhiên cảm giác được có thứ gì ở dưới kéo ống quần anh.

Anh cúi đầu, liền thấy một cục màu hồng bị quấn kín mít đứng ở đó, thậm chí còn chưa cao đến đầu gối anh.

Thấy Bùi Kỵ nhìn vào nó, cô bé chớp chớp đôi mắt to, nở một nụ cười vô cùng xán lạn với anh.

Nhưng thật đáng tiếc, người đàn ông ý chí sắt đá, hoàn toàn không bị nụ cười này mê hoặc.

Bùi Kỵ trước nay vô cảm đối với loại sinh vật gọi là trẻ em này, chỉ cảm thấy ồn ào không thể chịu đựng được.

Anh lãnh đạm hỏi: “Có việc?”

Cô bé nãi thanh nãi khí hỏi: “Anh trai xinh đẹp, sau này lớn lên em có thể kết hôn với anh không?”

“?”

Đôi mắt của cô bé sáng sủa, đôi mắt trông mong mà nhìn anh: “Anh trông rất đẹp. Mẹ nói Nguyễn Nguyễn phải tìm chàng trai đẹp nhất làm chồng mới được, anh là chàng trai đẹp nhất mà Nguyễn Nguyễn từng gặp.”

Tuy rằng lạnh như băng, nhưng thật sự rất ngầu.

Bùi Kỵ cau mày, ngồi xổm xuống nhìn cô bé, biểu cảm lạnh lùng, lời nói ra cũng vô tình vậy.

“Xin lỗi, chỉ sợ không được.”

Tuấn nhan ở trước mắt bỗng nhiên phóng to, cô bé nhìn một lúc, giây tiếp theo nghe được lời từ chối, suýt chút nữa bởi vì bị người đàn ông thẳng thắn từ chối làm cho bật khóc.

Bùi Kỵ nâng cằm, “Có thấy chị gái bên kia không?”

Cô bé nhìn theo hướng anh chỉ.

Dưới ánh đèn cách đó không xa, một người phụ nữ cao gầy mảnh khảnh đang ngồi trên ghế dài, tóc dài xoã trên vai, khí chất xuất chúng, mặc một chiếc áo khoác nỉ, trên cổ đeo một chiếc khăn màu vàng cam, tuy nửa khuôn mặt đều bị khăn quàng che mất nhưng mắt mũi lộ ra thì không khó để nhật ra dung mạo tuyệt sắc.

Bùi Kỵ nhướn mày, nói: “Cô ấy là vợ anh. Em đi hỏi xem cô ấy có đồng ý hay không.”

Cô bé gật đầu hai cái rồi chạy qua chỗ cô.

Thời Diên đang ngồi trên ghế dài, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh mềm mại đáng yêu vang lên bên cạnh.

“Chị gái xinh đẹp.”

Khi Thời Diên quay đầu lại, liền thấy một cô bé phấn điêu ngọc trác đứng bên cạnh mình, dễ thương đến mức trong tâm đều mềm mại.

Cô cong môi cười, ôn nhu hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Cô bé giơ tay lên nãi thanh nãi khí hỏi: “Em có thể kết hôn với anh trai đó không?”

Thời Diên bị hỏi ngốc chút, nhất thời không trả lời: “Hả?”

Cô bé giơ ngón tay chỉ về hướng Bùi Kỵ, nghiêm túc nói: “Anh trai nói, chị là vợ anh ấy”

Nghe vậy, Thời Diên cuối cùng cũng phản ứng lại, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng.

Anh ấy nói bậy gì với trẻ con vậy a…

Cô bé chớp đôi mắt, tinh nghịch hỏi: “Chị gái xinh đẹp, rốt cuộc chị có phải không ạ? Không phải thì em có thể kết hôn cùng anh trai kia không?”

Đối mặt với ánh mắt chờ mong của cô bé, Thời Diên nhất thời có chút nghẹn lời: “Ừm… Không phải.”

Cô không biết nên giải thích như thế nào, cũng không có chút kinh nghiệm đối phó với trẻ con.

Cô đỏ mặt, ấp úng nói: “Nhưng chị cũng rất thích anh trai kia… cho nên…”

Cô bé nhìn cô thẹn thùng liền hiểu, giọng nói thanh thúy: “Vậy được rồi chị gái. Chúc chị cùng anh trai xinh đẹp kia sớm sinh một em bé đáng yêu giống em.”

Nói xong, cô bé còn nhìn cô nở một nụ cười vừa manh vừa ngọt, rồi quay đầu chạy đi mất.

Thời Diên còn chưa kịp phản ứng đã thấy Bùi Kỵ xách theo một túi hạt dẻ rang đường trở về.

Người đàn ông vai rộng eo thon, chân dài hút mắt, khí chất tự phụ đứng trong đám người càng như hạc giữa bầy gà, khuôn mặt lạnh lùng nhiễm chút không khí náo nhiệt của công viên.

Có chút giống thần tiên hạ phàm.

À không. Yêu nghiệt hạ phàm.

Kéo không ít ánh mắt của người qua đường không tự chủ mà nhìn anh.

Lúc anh đi tới, mùi hạt dẻ rang đường bay trong không khí cũng tiến vào xoang mũi.

Thời Diên ngẩng mặt nhìn anh, giả vờ như không biết gì hỏi: “Vừa rồi anh nói bừa gì với cô bé kia…”

Cô bé nhỏ tuổi như vậy chỉ nhìn anh một cái mà la hét muốn gả cho anh, mua hạt dẻ rang đường thôi mà cũng trêu hoa ghẹo nguyệt.

Ánh mắt Bùi Kỵ nhìn chằm chằm trên mặt cô, nhàn nhã hỏi: “Thế nào? Em ghen?”

Thời Diên tức khắc mở to hai mắt: “Sao… Sao có thể.”

Sao cô có thể ăn dấm của một đứa trẻ mới có vài tuổi.

Anh khẽ cười, ngữ điệu không chút để ý: “Ừ, em không có.”

Thời Diên nhất thời nghẹn lời, “…”

Ha, không muốn giải thích.

Bùi Kỵ ngồi xuống bên cạnh cô, lấy túi hạt dẻ còn nóng ra, bóc một hạt cho cô.

Ngón tay anh thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, ngay cả động tác bóc hạt dẻ cũng mang lại cảm giác bình tĩnh.

Thời Diên không thể không nhìn thêm vài lần, giây tiếp theo, anh đưa hạt dẻ đã bóc vỏ đến miệng cô.

Một giọng nói trầm thấp, từ tính vang lên bên tai cô 

“Mở miệng.”

Sao lại coi cô như đứa trẻ mà phải đút cho chứ 

Thời Diên không biết tại sao, khuôn mặt cô nóng lên như lửa đốt.

Cô đỏ mặt há miệng, ánh mắt né tránh mất tự nhiên, lại im lặng nuốt xuống.

Vị ngọt bùi, mềm dẻo của hạt dẻ tan trên đầu lưỡi, vị ngọt lan tràn đến tận đầu tim.

Ánh mắt Thời Diên rơi vào đầu ngón tay dính bẩn của anh, trong có chút khó chịu.

“Được rồi… Em ăn no rồi, đừng bóc nữa.”

Nhưng mà, không phải anh là người ưa sạch sẽ sao?

Cô lấy khăn giấy ướt từ trong túi ra, nắm lấy ngón tay anh, nhẹ nhàng lau sạch vụn hạt dẻ dính ở trên.

Thời Diên hài lòng thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi.”

Bùi Kỵ cúi đầu nhìn động tác của cô, khoé miệng khó nhận thấy mà cong lên.

Gió đêm thổi qua, hai người lặng lẽ ngồi trên ghế dài.

Rượu uống vừa rồi lúc này mới chậm rãi phát tác, tầm mắt Thời Diên cành ngày càng mơ hồ, cảnh vật trước mắt trở nên quay cuồng.

Đêm buông xuống, bầu trời đầy sao, có ánh sáng nhàn nhạt, cũng có lộng lẫy bắt mắt.

Cô dựa vào vai người đàn ông, ngước nhìn bầu trời, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi anh: “Bùi Kỵ… Anh nói xem, có phải bây giờ ba đang nhìn chúng ta không?” Một câu hỏi rất trẻ con, khi còn nhỏ cô cũng vậy.

Đã hỏi bà nội câu này không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần hỏi bà đều không chê phiền mà trả lời. Sau này lớn lên, dần dần cô không còn hỏi nữa.

Người chết như đèn tắt. Có rất nhiều lời nói dối, tất cả đều là dùng để lừa trẻ con.

Im lặng một lúc, Bùi Kỵ thấp giọng trả lời: “Ừ, đúng vậy. Chú chính là một trong câc ngôi sao kia “

Thời Diên hỏi lại: “Thật sao?”

Anh lại sốt ruột trả lời: “Ừ, thật mà.”

Nhận được câu trả lời mong muốn, cô thỏa mãn cong mắt, nhìn lên ngôi sao xa xăm trên bầu trời.

Ba, ba có thấy không? Hiện tại Diên Diên sống rất tốt.

Nếu ba ở trên trời có linh, có thể phù hộ người bên cạnh con này được bình an suôn sẻ hết quãng đời còn lại không.

Lông mi Thời Diên khẽ run lên, bỗng nhiên mở miệng.

“Bùi Kỵ… Anh c.ởi đồng hồ ra cho em nhìn chút được không.”

Nói xong, cô có thể cảm thấy người đàn ông bên cạnh sững người trong giây lát.

Rất nhanh, Bùi Kỵ  đã khôi phục lại bình thường, trầm giọng hỏi: “Em nhất định phải xem sao?”

Vết sẹo xấu xí, anh sợ dọa cô nên cứ giấu đi.

Cô kiên định gật đầu: “Ừm, muốn xem.”

Vừa nói, Thời Viễn đã giơ tay về phía cổ tay anh.

Anh không né tránh, mà để cô nghịch cổ tay mình hồi lâu, Thời Viễn mân mê hồi lâu, lại không biết mở ra như thế nào.

Cô ủy khuất bĩu môi, ai oán nhìn anh: “Em không cởi được…”

Bùi Khiết bất đắc dĩ cụp mắt xuống, đành phải thỏa hiệp, dỗ dành cô, nhỏ giọng hỏi: “Em… Tự mình tới, hửm?”

Thời Diên rút tay lại, nhìn ngón tay thon dài của hắn nhanh nhẹn c.ởi đồng hồ ra, đồng hồ tám chữ số tùy ý ném sang bên kia băng ghế như rác.

Ánh mắt cô vô hồn mà nhìn vết sẹo lộ ra ngoài của anh.

Cổ tay của người đàn ông lạnh lẽo, trắng nõn gầy gò, gân guốc rõ ràng rõ ràng, lẽ ra rất bắt mắt, nhưng lại bị vô số vết sẹo phá hủy, vết sẹo sâu nông chằng chịt, mà trong đó có một vết sẹo nặng nhất.

Thời Diên nhìn mà trong lòng đau nhói, trụy đến sinh đau.

Đôi mắt cô ngày càng chua xót, nước mắt không ngừng dâng trào trong hốc mắt.

Thời Diên dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào vết sẹo của anh, run giọng nói: “Đau không?”

Bùi Kỵ cảm thấy mình thực sự bị bệnh.

Nếu không, tại sao khi nhìn cô khóc vì đau lòng cho mình, trong lòng anh lại cảm thấy một cảm giác thỏa mãn bệnh ho.ạn.

Anh nhếch môi, trong giọng nói mang theo ý cười, “Ngứa.”

Thời Diên hít mũi, chóp mũi lại có chút  chua, cố gắng kìm nén nước mắt.

Bùi Kỵ cau mày, khe khẽ thở dài: “Đừng khóc, em vừa mới khóc…”

Anh dừng lại, ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: “Anh muốn hôn em thôi.”

Thật ra, cũng không chỉ là muốn hôn.

Bùi Kỵ  giơ tay lên, vén những sợi tóc lòa xòa bên mặt cô ra sau tai.

“Muộn rồi, chúng ta về nhà đi.”

Cô ngoan ngoãn gật đầu, được anh đỡ ngồi thẳng dậy.

Bùi Kỵ vừa mới đứng dậy thả lỏng đôi vai tê liệt, liền thấy Thời Diên dang hai tay về phía anh, đôi mắt hạnh nhân ướt dầm dề.

Cô nhẹ giọng nói: “Em không thể đi được…”

Bùi Kỵ nhướng mày rũ mắt nhìn cô: “Em muốn anh cõng em về?”

Ánh mắt Thời Diên tan rã mê ly, cô ngây ngốc gật đầu: “Ừm…”

“Nhưng đây là độc quyền của Bùi phu nhân. Làm sao đây.”

Cô khép hờ mắt, sau đó nhẹ giọng lặp lại: “Làm sao…”

Anh có chút kiên nhẫn dỗ dành hỏi: “Đồng ý làm Bùi phu nhân, liền cõng em về, được không?”

Người say rượu cũng không dễ lừa như vậy, cô yên lặng nhìn anh một lúc, sau đó đột nhiên nghiêng đầu cười. Đôi mắt dưới khăn quàng cổ ngấn nước nhìn anh, nhìn cô say sưa mơ hồ, men say mông lung không rõ, như rơi vào trong một hồ nước, quyến rũ mà không tự biết.

Cô giơ tay lên, móc ngón út của anh, như làm nũng mà quơ quơ.

“Anh trai… mau cõng em đi.”

Thanh âm mềm mềm mại mại, giống như chứa một cái móc nhỏ bên trong, làm trái tim anh ngứa ngáy, nghe đến làm anh bụng dưới căng thẳng.

Lần sau không cho cô uống rượu nữa.

Quá hành người.

Anh chậm rãi thở ra một hơi, rồi lại không chút nề hà ngồi xuống trước mặt cô.

“Lên đi.”

Thời Diên cười đến đôi mắt cong cong, nhanh nhẹn trèo lên lưng anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh.

Bùi Kỵ nghiêng đầu nhìn, ánh mắt dán chặt vào người phụ nữ đang nằm trên vai anh.

Cô lặng lẽ nhắm mắt lại, hàng mi vừa dài vừa cong rủ xuống, không biết đã ngủ chưa.

Bùi Kỵ đột nhiên nghĩ tới cô gái nhỏ vừa rồi.

Nếu diện mạo thay đổi khuôn mặt của Thời Diên, một chiếc bánh bao nhỏ phấn điêu ngọc trác nhào vào ngực anh.

Hình như cũng không phải là… Không thể chấp nhận được.

Nghĩ đến đó, khóe môi anh cong lên một vòng cung nhỏ dịu dàng, giọng nói trầm ấm, lưu luyến.

“Khởi giá, công chúa.”

Nói xong, anh vững vàng nâng cô đứng lên, từng bước một hướng về nhà.

Thời Diên hoàn toàn say, cảnh tượng trước mắt cô bắt đầu chồng lên nhau.

Về tới nhà, cô được đặt vững vàng trên ghế sofa.

Nhìn quanh nhà được bố trí quen thuộc, không biết Thời Diên thấy cái gì đột nhiên khóc nức nở.

Bùi Kỵ vừa định vào bếp lấy cho cô một ly nước, bước chân liền dừng lại.

Đành phải bất đắc dĩ ngồi xổm xuống trước mặt cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt cô, thấp giọng hỏi: “Sao lại khóc nữa?”

Thời Diên nâng hàng mi đẫm lệ, trong mắt men say mông lung, giọng nói mang chút nức nở, “Anh ơi… em không còn bố nữa…”

Hầu kết của Bùi Kỵ khẽ nhúc nhích, đáy mắt đen như mực giấu kín một tia ẩn nhẫn cùng khắc chế, cảm xúc mãnh liệt không dễ bị phát hiện.

Anh hơi thẳng eo, hôn lên mắt cô, nhẹ giọng dỗ dành cô.

“Gọi lại đi, anh trai thương em.”