Hai ngày sau đó, Đường Tiểu Nhu xuất viện.

Thời điểm ra ngoài, cô cũng đã nhắn tin cho Nam Cung Cảnh và nghĩ rằng hắn nhất định sẽ đến đón mình, hoặc ít nhất đến xem tình hình thế nào rồi, kết quả hắn bảo rằng đang bận.

Cô gặng hỏi mãi mới biết thiếu niên đang trong kỳ thi!
Đường Tiểu Nhu hết bệnh rồi nhưng vẫn thường quanh quẩn trong viện với cái tay vẫn đang băng kín của mình, bởi vì bố cô đã tỉnh.

Ông nhất quyết không chịu phẫu thuật, vẫn tranh cãi với mẹ về việc này.
Khi cô đến nơi, hai người không ai nói gì, mặt mày hậm hực.

Ba cô quay mặt vào trong tường bấm điện thoại, mẹ cô thì tức giận trừng ông.
“Ba, sao ba lại như vậy?” Đường Tiểu Nhu nhỏ giọng hỏi.
Bởi vì trong nhà chỉ có mình cô, cho nên ba sẽ chịu khó nghe cô khuyên nhủ.


Ông chậc một tiếng, nói:
“Cắt bỏ rồi nhiều nhất cũng chỉ sống được năm năm nữa, ba cảm thấy bản thân đang trở thành gánh nặng cho con và mẹ con, cho nên, ba không cần.”
Đường Tiểu Nhu hơi sốc, cô nhíu mày hỏi:
“Vậy ba định bỏ lại mẹ và con mà đi? Ba có nghĩ đến cảm giác của mẹ không?”
Ba cô tương đối sĩ diện, cố chấp, trước kia thì không như vậy, nhưng gần đây ngày càng xấu tính hơn, khiến mẹ cô rất mệt mỏi.

Đường Tiểu Nhu biết và hiểu lý do đằng sau sự cộc cằn của ba mình, tuy nhiên cô cũng khó mà nhìn ông hành hạ tinh thần của mẹ.
Đường Tiểu Nhu nói:
“Con sẽ bàn với bác sĩ ký giấy phẫu thuật, ba đừng chỉ ích kỷ nghĩ cho bản thân.

Với tình hình này, ba còn sống phải hơn năm năm...!Chẳng phải ba nói muốn nhìn con tỏa sáng, thực hiện ước mơ năm xưa của ba?”
“Không cần nữa, con từ bỏ việc đua xe đi!”
Nghe vậy, Đường Tiểu Nhu khó tin: “Ba nói gì?”
Cô vẫn luôn rất nỗ lực, ba cũng thường nhắc đến vấn đề top một kia như là nguyện vọng duy nhất ở nửa quãng đời còn lại của mình, không ngờ được hôm nay ông lại nói muốn chết sớm để đỡ gánh nặng, còn bảo cô từ bỏ ước mơ dẫn đầu đoàn đua? Chắc hẳn trong thời gian cô nhập viện đã xảy ra vấn đề gì đó.

Cô nháy mắt ra hiệu cho mẹ mình, sau đó không đợi ba phản đối liền cắt ngang:
“Chúng ta nói chuyện sau đi, ba nghỉ ngơi rồi lát nữa con quay lại được không?”
“Ừ, muốn sao cũng được.” Ông đột nhiên gắt gỏng rồi nằm xuống.
Bên ngoài truyền tới âm thanh lạch cạch, Đường Tiểu Nhu và mẹ cô đi rồi, ông mới bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Trước phòng bệnh, Đường Tiểu Nhu hỏi mẹ:
“Có phải lúc con nằm viện ba mẹ cãi nhau không?”
Vấn đề của gia đình luôn khiến cô phải bận tâm rất nhiều, lúc này, mẹ cô rầu rĩ đáp:
“Nói thật cho con biết, ngày đó nghe tin con bị người ta… tấn công, ông ấy đã rất hoảng sợ.


Mẹ hỏi vài lần, mới biết trước đây tai nạn của ông ấy là do có người cố tình gây ra, bởi vì họ nhìn ra tài năng của ông ấy, sợ một ngày bị vượt mặt.”
Trong bất kỳ một giới nào, kể cả là kinh doanh nhỏ lẻ hay các công ty lớn đều sẽ xuất hiện sự cạnh tranh.

Có người cạnh tranh lành mạnh, nỗ lực phát triển bản thân, có người lại lựa chọn hạ bệ và đánh văng đối thủ bằng những thủ đoạn hèn hạ nhất.

Đường Tiểu Nhu cũng đã đoán được một phần, có lẽ ba sợ cô gặp phải tai nạn nghiêm trọng giống ông trước kia! Hai mắt Đường Tiểu Nhu dâng lên một tầng hơi nước, cô cắn môi nhìn mẹ mình, không nói được câu nào.

Cô sợ bây giờ mở miệng thì sẽ không kiềm được mà lập tức bật khóc!
Hóa ra trước đây ông ấy bị hãm hại, vậy nhưng chưa từng nghe ông ấy nói về việc đó! Đường Tiểu Nhu thật sự rất muốn vào trong, trực tiếp đối diện với ông và làm rõ trắng đen vụ tai nạn, có điều bây giờ ông đang kích động, cô không thể làm ông mệt lòng.
Đường Tiểu Nhu đau xót trước những nếp nhăn trên mắt mẹ, cô ôm bà rồi nhẹ nhàng nói:
“Chuyện này con sẽ lựa lời mà nói với ba, mẹ yên tâm.”
“Tiểu Nhu…” Bà Đường hai mắt mông lung, run run nói: “Hay là nghe lời ba con, con bỏ công việc nguy hiểm kia đi.”
“Mẹ, không được!”
Chưa nói đến đây là mong muốn sau cùng của ba cô, nó còn là ước mơ từ thuở bé của cô, cô phấn đấu vì nhiều lý do, đâu thể nói bỏ liền bỏ.
Đường Tiểu Nhu dứt khoát không đồng ý chuyện này, cô bảo mẹ về nghỉ trước, còn mình thì trở vào phòng bệnh nói chuyện với ba thêm lần nữa.

Bây giờ ông đã trấn tĩnh hơn một chút, nghiêng đầu nhìn cô đầy thâm ý.


Đường Tiểu Nhu chủ động mở lời:
“Con biết ba lo cho con, nhưng thật sự không sao đâu, gần đây anh Tào đã thuê cho con rất nhiều vệ sĩ.”
“Tào Thực à?”
Ông Đường cũng biết một chút về vài người bạn của con gái, đặc biệt yêu thích anh chàng chăm chỉ và hiền lành Tào Thực, ông nhớ đến mấy bài báo gần nhất, thở dài rồi nói:
“Không chỉ riêng việc đua xe nguy hiểm, ba phát hiện con còn bị rất nhiều người nhắm tới.

Trước kia là ba quá ích kỉ, chỉ muốn mang trách nhiệm, mong ước xưa cũ của ba đè nặng lên người con.

Tiểu Nhu, ba xin lỗi, bây giờ con từ bỏ còn kịp!”
“Con sẽ không bỏ cuộc giữa chừng như vậy, ba hiểu con mà.” Đường Tiểu Nhu mỉm cười.
Ngay từ đầu công việc này đã rất nguy hiểm, luôn có thể xuất hiện rủi ro, nhưng để có thể đi đến ngày hôm nay, cô gần như dùng cả thanh xuân của mình để luyện tập và gắn bó với nó! Trước khi thực hiện được ước mơ kia, cô không muốn lùi bước.