Đường Tiểu Nhu vui vẻ nhắn tin cho Tào Thực, cuối cùng lúc chuẩn bị ngủ thì không nhịn được mà hỏi thăm Nam Cung Cảnh một câu:
“Cậu ổn không?”
“Vẫn ổn, cảm ơn chị.

Chúc chị ngủ ngon.

Ngày mai chị có đi học không?”
“Ngủ ngon, không cần đón tôi.”
Cái câu hỏi kia thật quen thuộc, Đường Tiểu Nhu biết thừa Nam Cung Cảnh đang định đưa cô đến trường, nhưng tiếc thật, cô không muốn phiền hắn.

Đường Tiểu Nhu duỗi người rồi kéo chăn đắp, ngày mai có chuyện vui, cô tất nhiên phải ngủ để lấy sức mà hóng hớt.
Một đêm yên giấc không hề mộng mị gì, Đường Tiểu Nhu sáng ra đã tràn đầy năng lượng.
Tầm giữa trưa, trên mạng xã hội bùng nổ một loạt tin tức khiến người ta chấn động.

Chuyện của Đường Tiểu Nhu mới chìm xuống chưa bao lâu liền xuất hiện thêm tình tiết mới, đó là Châu Kha cùng đoạn ghi âm gây tranh cãi.
Cái ngày mà Đường Tiểu Nhu đến trao đổi cùng công ty đó, cô đã nhanh tay ghi âm lại cuộc trò chuyện, chỉ là chưa vào đường cùng cô sẽ không để lộ nó.


Nào ngờ, Châu Kha làm cô tức giận.
Bản ghi âm dài hai phút do Tào Thực cắt ghép đã được tung ra.

Nội dung bao gồm một vài câu nói làm cộng đồng các tay đua nổ tung:
“Châu gia nhúng tay vào thì cô có là tay đua hạng nhất cũng phải giải nghệ!”
“Châu gia có thế lực thật đó? Vậy hóa ra trong mắt của các người, trong mắt Châu gia, tay đua hạng nhất đều không đáng một đồng nhỉ?”
“Tay đua các người cũng chỉ là làm công ăn lương, cũng phải dựa vào việc nổi tiếng để thu lợi, giống như cô vậy…”
Đến đây thì đổi sang cuộc trò chuyện mang nội dung đe dọa mà tối qua Đường Tiểu Nhu thu được.

Nếu kẻ thù đã không biết điều thì cô cũng phải trả đũa cho xứng đáng!
Tin tức nổ tung như vậy nhưng Châu Kha không hề gọi đến cho Đường Tiểu Nhu, dù anh ta điên máu cỡ nào cũng sẽ phải kiềm chế để chuyện đừng đi xa thêm.

Đường Tiểu Nhu khá hài lòng, xung quanh yên tĩnh giúp cô tập trung hơn vào việc học.
Châu gia lúc này đang chìm trong bão lửa, Châu Khương một tay chống hông, một tay chỉ vào mặt con trai mà quát:
“Tao cho mày ăn học để mày làm ra mấy cái trò khốn nạn này à? Mày có biết nhờ ơn mày mà bây giờ ngoài kia có bao nhiêu người đang đánh giá Châu gia không hả? Nghịch tử! Đừng mang danh Châu gia đi dọa người lung tung!”
Mặt mũi ông ta đỏ bừng, lúc này đã nghĩ đến chuyện đứng ra xin lỗi, nhưng mà Châu Kha một mực không chịu:
“Ba, nhưng người phụ nữ kia không phải đang xúc phạm đến Châu gia sao?”
“Xúc phạm cái gì Châu gia? Là khinh thường mày được không hả?”
Châu Khương tuy rằng đang tức đến nỗi máu nóng chạy lên não, nhưng mà ông lăn lộn thương trường bao năm, vẫn là người học cao hiểu rộng.

Đám nhóc con ở bên ngoài quậy tung trời ông cũng chẳng quản, có điều đe dọa tính mạng người khác là đi ngược lại với lối sống của ông!
Đến lúc này, Châu Khương chỉ có thể mắng cho bớt điên người, chứ thật ra ông vẫn phải thay mặt con trai xử lý cho khéo.
Tin đồn này xuất hiện lập tức khiến nhiều người đào lại các bài báo về việc Đường Tiểu Nhu phản bội Châu Kha dây dưa cùng Nam Cung Cảnh.

Sở thích của những kẻ rảnh rang chính là đây, không có việc gì làm thì lên mạng mắng người, trước kia mắng Đường Tiểu Nhu, giờ đổi sang hối hận mắng Châu Kha.

Nếu ngay từ đầu ai cũng lý trí, bình tĩnh chờ đợi sự thật thì mọi việc đâu đi đến mức này.
Đường Tiểu Nhu tâm trạng phơi phới nhìn xem tình cảnh của Châu gia, nở nụ cười nham hiểm:
“Ông Châu có một người con như Châu Kha chắc sẽ đau đầu lắm.”

Không chỉ bên phía Tào Thực đang hả hê trước sự kiện kia, mà Nam Cung Cảnh ở nhà nghỉ ngơi hồi sức cũng vô cùng kích động.

Hắn bật đi bật lại đoạn ghi âm rồi tưởng tượng ra vẻ mặt của Đường Tiểu Nhu khi nói những lời kia, mặt bất giác nóng lên:
“Không hổ là Tiểu Nhu của mình.”
“Khụ khụ…” Lúc này, bên cạnh Nam Cung Cảnh có tiếng ho khan vang lên.

Một cô gái xinh đẹp yêu kiều ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn hắn và lắc đầu: “Trước kia anh nói em quá mê muội, anh xem lại anh đi, chưa gì đã gọi chị ấy là “Tiểu Nhu của mình” rồi?”
Nam Cung Cảnh đặt điện thoại xuống, lắc đầu nói:
“Em gái à, em không hiểu đâu.“
Người ngồi ở đó không ai khác ngoài con gái út của Nam Cung gia, Nam Cung Yến Thư.

Cô nàng bĩu môi khinh thường:
“Rồi rồi, tình yêu làm con người anh thay đổi nhiều thật đó.

Gần đây anh không đến trường, bộ định bỏ học hay sao?”
“Không đâu.”
Yến Thư thấy anh trai nằm dài ra giường làm biếng thì chép miệng trách mắng:
“Anh mà học lại thì chết chắc đó, em nói cho anh biết trước! Anh suốt ngày lêu lổng bên ngoài như vậy, chị Tiểu Nhu sẽ thích anh sao?”
“Em nói gì?”
Người nào đó nghiêng đầu liếc nhìn em gái, hình như hắn vừa nghe thấy một câu mấu chốt.


Đúng rồi, Đường Tiểu Nhu không thích hắn có thể là vì chuyện này! Hắn nhớ từng có một lần cô nhắc nhở hắn cần phải chăm chỉ học tập!
Nam Cung Cảnh lập tức bật dậy, mặc kệ cảm giác đau nhức ở bên vai mà nói với em gái:
“Đúng là em gái anh!”
Yến Thư không hiểu sao anh trai lại bất ngờ vực dậy tinh thần như vậy, nhưng mà chuyện tốt! Cô bắt đầu tiêm nhiễm vào đầu anh trai làm cách nào để gây ấn tượng với một người phụ nữ, đầu tiên thì hình tượng mà cô ấy thích là gì, anh phải tìm hiểu và thử thay đổi vẻ ngoài.
Nam Cung Cảnh nói:
“Anh có thể không đeo bông tai, đổi cách ăn mặc, nhưng mà tóc anh…”
Hắn thích màu tóc này, nếu nhuộm đen thì mọi người lại nhầm hắn thành Nam Cung Lân mất!
Yến Thư biết khó mà để anh trai thay đổi trong một hai ngày, cũng không ép mà chỉ nói:
“Tùy anh, việc đầu tiên mà anh cần làm là đi học kìa!”
“Anh nhờ bạn học điểm danh giúp rồi.” Tuy rằng lúc được lúc không.
Thiếu nữ nhún vai đứng lên, hôm nay cô nàng mặc một bộ váy trắng hở vai, xinh xắn tươi sáng, thấy cô nàng đi ra cửa, Nam Cung Cảnh nhướng mày:
“Em định bỏ anh à? Chúng ta còn chưa nói được mấy câu?”
“Em thấy anh chìm đắm vào chị Tiểu Nhu như thế nên mới không làm phiền anh nữa đó, thôi nhé, nếu không sao rồi thì em về đây, anh Phàm đang chờ em.”
“Anh Phàm” trong lời Yến Thư chính là chàng vệ sĩ đã lớn lên cùng cô nàng.

Cả Nam Cung Cảnh và Yến Thư đều đang rất miệt mài theo đuổi đối tượng của bản thân, cho nên Nam Cung Cảnh không còn trêu em gái như trước nữa..