Giải đua xe mô tô toàn quốc năm nay được cử hành tại trường đua nằm trong thành phố S - Thành phố xa hoa bậc nhất đất nước.
Mỗi năm tổ chức một lần, đây là giải đua xe chuyên nghiệp, giới hạn độ tuổi trên hai mươi và dưới ba mươi.

Tuy rằng cuộc đua ở đây không phân biệt giới tính, nhưng một cuộc thi nguy hiểm như vậy ít có cô gái nào theo đuổi.

Đường Tiểu Nhu - người đã từng hai lần lọt vào top ba của cuộc thi những năm trước cũng nghiễm nhiên trở thành bóng hồng nóng bỏng được săn đón nhất trong giới!
Khi cô bước ra từ trong phòng chờ, tiếng hét ầm ĩ của đám đông làm cho những người lần đầu tiên đến xem cuộc thi đều phải chấn kinh.

Đây đâu giống như đi xem đua xe, họ chính xác là đi ngắm gái! Một đám đàn ông vỗ tay hô hoán tên Đường Tiểu Nhu, cô đã quen với những thứ này từ lâu, mỉm cười gật đầu với họ.
Nếu chỉ là một tay đua bình thường, vậy có lẽ danh tiếng của cô sẽ không vang dội như thế, nhưng vẻ ngoài Đường Tiểu Nhu vô cùng xinh đẹp.

Cô đi cùng quản lý và cố vấn của mình, tóc dài bồng bềnh thường xõa hai bên nay đã được buộc gọn sau đầu, da thịt trắng mịn khiến cô thật nổi bật giữa đám đông.
MC trên đài đang giới thiệu nhà tài trợ và khai mạc cuộc thi, hơn ba mươi tuyển thủ thì đứng vòng quanh ở gần khán đài dựng tạm để làm lễ.
Đường Tiểu Nhu đội mũ lưỡi trai, hơi ngẩng đầu nhìn về một phía.
Trên khán đài, một cái băng rôn siêu to khổng lồ được dựng ngang qua chục cái ghế, trên đó ghi tên của cô với những hình ảnh trang trí hình trái tim lấp ánh, trông thật diêm dúa.


Cô đen mặt, thầm giơ ngón giữa lên.

Lại là cái thằng nhóc khốn kiếp kia!
Ngay khoảnh khắc nhà tài trợ kết thúc việc phát biểu, một tiếng hét to vang vọng khắp toàn trường, khiến mọi người đều phải quay đầu nhìn.
“Tiểu Nhu cố lên! Chị là tuyệt nhất!”
Đường Tiểu Nhu nhận ra âm thanh này, cô đưa tay kéo mũ lưỡi trai xuống che mặt, xấu hổ muốn chết.

Cô nghiến răng nghiến lợi, nhả ra từng chữ một:
“Nam Cung Cảnh, bà đây chắc chắn sẽ bẻ răng cậu!”
Tên nhóc này không biết có cảm thấy mất mặt hay không? Toàn bộ người tham dự cuộc đua, kể cả khán giả cũng đều đổ dồn ánh mắt về phía cô vì tiếng kêu “thánh thót” kia.
Tay Nam Cung Cảnh cầm một cái loa, hô hào khẩu hiệu:
“Tiểu Nhu! Tiểu Nhu! Tiểu Nhu!”
Đường Tiểu Nhu khóc không ra nước mắt, mấy người quen của cô lên tiếng trêu:
“Chà, Tiểu Nhu ngày càng nổi tiếng rồi! Anh thật tình cảm thấy em nên đi làm idol, diễn viên, thay vì cố chấp theo đuổi cái nghề vừa nguy hiểm vừa đầy rủi ro này.”
Người đàn ông nọ vừa lên tiếng, mọi người xung quanh cũng lục tục khuyên:
“Nếu em ngã, chắc hẳn cả khán đài sẽ phát điên đấy! Đặc biệt là cậu nhóc kia…”
Đường Tiểu Nhu sắc mặt trầm xuống:
“Đây là một cuộc thi nghiêm túc.

Chờ một lát đi chuẩn bị em sẽ nói chuyện với cậu ta.”
Cô có lý do để theo đuổi con đường này, cho dù sẽ không được lâu, không thể là một cái nghề hái ra tiền như những nghề khác, nhưng nó có ý nghĩa trọng đại đối với cô.
Đường Tiểu Nhu nói rồi xoay người đi vào trong khu vực chờ và tìm quản lý của mình:
“Anh Tào, đưa điện thoại cho em.”
“Sao thế? Định gọi cho ai giờ này?”
Quản lý là một người có khuôn mặt phúc hậu, trông rất hiền lành, vừa hỏi vừa đưa đồ cho Đường Tiểu Nhu.

Cô cầm lấy, mở khóa rồi gọi cho Nam Cung Cảnh.

Đối phương bắt máy ngay sau khi đổ chuông, giọng có phần kích động:
“Chị gọi em có chuyện gì?”
“Cậu im lặng cho tôi, chạy đến đây làm ầm ĩ như vậy có biết tôi rất ngại không?”
“À, em chỉ muốn cổ vũ cho chị thôi mà.” Nam Cung Cảnh hơi sượng lại.

“Em sẽ im lặng ngay.”
Đường Tiểu Nhu biết hắn thích mình, nhưng cô không ưng được những đứa trẻ mới lớn như thế.

Khổ nhất là cái tên này rất nghe lời, chỉ cần cô mở miệng, hắn sẽ lập tức ngoan ngoãn làm theo.

Như bây giờ, không khí trên khán đài trầm xuống hẳn, không còn tiếng hò hét ở khu vực mà hắn ngồi nữa.

Cô muốn mắng cũng không mắng được!
Hai người họ gặp nhau trong một lần thi đấu giao lưu giữa các tay đua ở thành phố S.

Lúc đó Đường Tiểu Nhu vừa kết thúc một chặng đua và ra ngoài, chiếc áo crop top bó sát nửa trên cùng quần bò màu đen ôm lấy đôi chân thon dài, tóc gợn sóng xinh đẹp.

Cô vừa nghiêng đầu sang bên cạnh đã trông thấy có một cậu trai trẻ đang nhìn mình chằm chằm.
Hắn ta tên là Nam Cung Cảnh, một kẻ cực kỳ nghiện xe mô tô.


Người khác muốn có hậu cung ba ngàn giai lệ, còn hắn muốn có hậu cung ba ngàn chiếc siêu xe.
Nam Cung Cảnh đã xem toàn bộ quá trình thi đấu, nhìn thấy phong thái siêu ngầu của Đường Tiểu Nhu với màn ôm cua sát đất và cúi người tránh gió ở chặng đua kia, tim hắn đập điên cuồng khó kiểm soát nổi.

Không phải hắn chưa từng có bạn gái, nhưng mà thường là họ chủ động tán tỉnh hắn, sau đó thì chỉ qua lại được một thời gian ngắn rồi chia tay vì thấy hắn quá u mê mấy chiếc “chiến mã”.

Bởi vậy, hắn lần đầu chủ động thích ai đó, lần đầu cảm nhận được sự rung động từ sâu trong linh hồn.
Hắn theo anh em đến chào hỏi Đường Tiểu Nhu, rồi một câu nói hết sức ngớ ngẩn chợt bật ra từ miệng hắn:
“Chúng ta đua thêm một chặng nữa được không?”
“Hửm?” Cô gái xinh đẹp quyến rũ đối diện hắn hơi ngạc nhiên, chớp mắt.
“Nếu tôi thắng cuộc đua này, tôi muốn cô làm bạn gái của tôi.

Ngược lại nếu tôi thua, tôi sẽ làm bạn trai cô.”
Nghe xong, Đường Tiểu Nhu lập tức lạnh mặt, hờ hững đáp:
“Bệnh thần kinh!”