Cùng lúc đó.

Bên trong sân đấu.

Sau khi tận mắt chứng kiển Diệp Lâm nâng anh họ của mình lên cao quá đầu.

Hàn Mộc Xuân sững sờ như hóa đá, hai chân khẽ run lên.

"Không... Không thể nào..."

"Điều này tuyệt đối không thể...”

Một lúc lâu sau, khi hoàn hồn lại, Hàn Mộc Xuân gần như bị cảnh tượng trước mắt làm cho tè ra quần.

Anh ta vừa sốc vừa sợ hãi, bên trong cơ thể cuồn cuộn như sóng biển, cả người vô cùng bất an.

Hàn Mộc Xuân không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt, cũng không thể tưởng tượng được trước đó mình đã xúc phạm đến một kẻ đáng sợ như thế nào.

Người anh họ bất khả chiến bại, sở hữu sức mạnh siêu nhiên trong đầu của anh ta đã hoàn toàn bị đối phương khống chế trong lòng bàn tay.

Hàn Mộc Xuân cuối cùng cũng xem như mở rộng tầm mắt.


"Anh họ... Cố lên nào...."

Hàn Mộc Xuân nảm chặt nắm tay, vô cùng khẩn trương, chờ đợi kỳ tích sẽ xảy ra, hy vọng một giây tiếp theo, anh họ của mình có thể lật ngược tình thế.

Tuy nhiên, hiện thực tàn khốc cứ thế nối tiếp nhau.

Diệp Lâm cười nhạo: "Anh vừa mới nói, nâng được một cái vạc ngàn cân mới có tư cách tham gia tuyển chọn chiến thì

"Vậy anh xem, bây giờ tôi đã có đủ tư cách chưa?"

Nghe được lời này, Lý Bình Lương sửng sốt đến không nói nên lời.

Toàn thân anh ta bị Diệp Lâm nâng lên không trung, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn mơ hồ.

Ngay sau đó, Diệp Lâm vung tay, khiến anh ta cùng hai cái vạc khổng lồ đồng thời bị hất bay ra ngoài.

Chỉ nghe thấy tiếng ầm ầm cực lớn.

Hai chiếc vạc khổng lồ tạo thành một hố sâu trong sân trường.

Lý Bình Lương cũng bị đè dưới vạc, hồi lâu không thể động đậy.

Hiện trường lại có một loạt tiếng cảm thán.

Một lúc sau, Lý Bình Lương đẩy cái vạc khổng lồ đang đè lên mình ra, khó khăn bò lên khỏi mặt đất.

Lúc này, anh ta lâm vào trạng thái xấu hổ, thậm chí không dám nhìn thắng vào mắt Diệp Lâm.

Sự khác biệt về sức mạnh giữa hai người giống như trời với đất vậy.

Cú ngã vừa rồi đã hoàn toàn phá vỡ niềm tự hào của Lý Bình Lương.

Cuối cùng, anh ta nhận ra rằng núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, đặc biệt là người trước mặt, người mà anh ta không thể với tới.

"Anh họ... Anh... Anh có sao không..." Hàn Mộc Xuân chạy tới, muốn giúp đỡ người anh họ đang khập khiễng của mình.

Tuy nhiên, Lý Bình Lương đã đẩy anh ta ra và trừng mắt nhìn Hàn Mộc Xuân.


Anh ta thầm nghĩ: “Rốt cuộc tên khốn này đã gây ra rắc rối gì cho mình vậy?”

Đây chính là cái mà gọi là đi cửa sau sao?

Cửa trời chắc?

Người này chẳng khác gì thần binh giáng thế, nghiền nát vạn vật!

Lý Bình Lương bực bội vì suýt bị em họ hại chết.

"Đi" Lúc này, Diệp Lâm lại lên tiếng: "Đi gọi những người còn lại của bát kỵ tới gặp tôi!"

"Để tôi xem quân đội Ung Châu của anh mạnh đến mức nào!"

“Hy vọng những người khác không dễ bị hạ gục như anh!"

Diệp Lâm giống như một người lãnh đạo, bình tĩnh chỉ huy.

Lý Bình Lương nghe vậy, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, vội đáp lại rồi đi thông báo cho những người còn lại.

Nhìn thấy anh họ đi rồi, Hàn Mộc Xuân đi cũng chẳng được mà ở lại cũng không xong.

Do dự một lát, anh ta tình đối mặt với Diệp Lâm đang chậm rãi quay người lại

Nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của Diệp Lâm, Hàn Mộc Xuân sợ hãi run lên.

Ngay khi chân anh ta sắp khuỵu xuống đất.


Lúc này, anh ta mới ý thức được, những lời Diệp Lâm nói trước đó đều không phải là lời nói suông.

Một người có thể tuyên thệ kết nghĩa với chiến thần sao có thể là một kẻ yếu đuối được?

Nếu sau này Diệp Lâm thực sự đảm nhận vị trí chiến thần, có khi anh ta lại bị trừng phạt cũng nên.

"Người... Người anh em...."

"Tôi nghĩ... Trước đây.. Chúng ta... Chắc là có chút hiểu lầm...."

"Hãy nghe tôi giải thích.."

Hàn Mộc Xuân sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, lời nói không mạch lạc.

Anh ta đã cố gắng hết sức để cầu xin sự tha thứ của Diệp Lâm.

Đối mặt với sự cầu xin của Hàn Mộc Xuân, mặt Diệp Lâm không vui cũng chẳng buồn, vẫn bình tĩnh thản nhiên.

"Tôi biết anh đang sợ” Diệp Lâm bình tĩnh nói: “Nhưng đừng sợ vội!"

Vì cuộc vui mới chỉ bắt đầu mà thôi.