Dương Thiên gật đầu, hắn cũng biết Phùng Thiếu Quân đã luyện Chiến vương quyết đến cực hạn.
Tuy nhiên, việc tu luyện Chiến vương quyết hao tốn rất nhiều tài nguyên. Chỉ trong vòng mấy tháng mà mấy người đã đạt tới đỉnh phong, tiêu tốn không biết bao nhiêu tài nguyên. Theo như ý tứ của Phùng Thiếu Quân thì nếu như tất cả mọi người trong quân đội đều luyện Chiến vương quyết thì số tài nguyên tiêu hao sẽ là một con số trên trời!
“Sau khi chúng tôi tu luyện Chiến vương quyết thì tố chất thân thể tăng mạnh, thậm chí còn sánh được với dị năng giả cấp F, nghe mà rợn cả người. Thế nên, trước mắt chúng tôi đã phong tỏa Chiến vương quyết, ngoài mấy người chúng tôi và Long tổ thì không ai biết sự tồn tại của Chiến vương quyết nữa!” Phùng Thiếu Quân nói.
“Chiến vương quyết do Thiếu tá Dương cống hiến vào, cho nên, bên trên quyết định để Thiếu tá Dương đảm nhiệm chức vị huấn luyện viên trong lực lượng đặc biệt của chúng tôi, trao tặng chức vị Trung tá!" Thiếu tá Phùng trịnh trọng nói. Trong giọng nói còn mang vẻ ngưỡng mộ.
Dương Thiên bây giờ chưa đến hai mươi, lại có được chức vị Trung tá, làm người khác khiếp sợ!
Dương Thiên biết mục đích của thiếu tá Phùng, lắc đầu từ chối: "Anh cũng biết tôi rời khỏi Long tổ rồi, cho nên, tôi gia nhập lực lượng khác cũng không có hứng thú".
"Thiếu tá Dương, đó chính là Trung tá! Cậu trở thành huấn luyện viên của lực lượng đặc biệt chúng tôi, thân phận địa vị tôn quý, đến lúc đó, có thể không cần bận tâm loại người như Trương Dương Lâm. Hơn nữa, cậu có thể trực tiếp học đại học, không ảnh hưởng chút nào!" Thiếu tá Phùng có ý thuyết phục Dương Thiên.
"Không cần nói nữa!" Dương Thiên hờ hững nói.
Trong lòng hắn sinh ra tâm lí chống đối về việc gia nhập lực lượng này.
Thiếu tá Phùng thấy không thể thuyết phục Dương Thiên, chỉ còn nói: "Vậy thiếu tá Dương, nếu cậu có thời gian có thể đến lực lượng chúng tôi, tất cả thành viên của lực lượng chúng tôi muốn gặp cậu chủ nhân của Chiến vương quyết một lần!"
Dương Thiên phất tay, nói: "Đến lúc đó rồi nói".
Trong lòng hắn lại hạ quyết tâm, sẽ không đi vào trong những lực lượng đó.
Về sự tồn tại của Chiến hoàng quyết, Dương Thiên không nói ra.
Tu luyện Chiến hoàng quyết đến trình độ cao nhất, thậm chí đạt đến cấp C trung kì, sức lực khổng lồ 10000 cân! Mạnh hơn so với thực lực bây giờ của Dương Thiên.
Bây giờ ngoài 108 người bang Chiến đang huấn luyện ra, những người khác đều không biết đến sự tồn tại của Chiến hoàng quyết! Lúc thực lực bản thân vẫn chưa đạt đến trình độ nhất định, hắn chắc chắn sẽ không để lộ ra ngoài.
Hắn đã không còn là thiếu niên khờ khạo luôn nghĩ cho người khác gì gì đó nữa.
"Vậy không làm phiền thiếu tá Dương, tôi đã nói việc này cho cậu rồi, cho nên tôi về trước". Thiếu tá Phùng không thuyết phục được Dương Thiên, cũng hết cách. Thế nhưng tính cách anh ta cũng quyết đoán, liền lựa chọn trở về.
"Dương Thiên!" Thấy Dương Thiên và thiếu tá Phùng đi ra, nhóm Đới Văn Quân đi qua.
Thiếu tá Phùng gật đầu với nhóm người Đới Văn Quân, liền rời khỏi đây.
"Dương Thiên, cậu thật giỏi! Trẻ như vậy, còn là thiếu tá, quả thật làm người khác kinh ngạc!" Đới Văn Quân ở bên cạnh khâm phục.
Anh ta cũng không e ngại thân phận của Dương Thiên, bối cảnh xuất thân của anh ta vượt xa so với thân phận của Dương Thiên.
"Đàn em Dương Thiên thật sự giấu tài". Tịch Mộng Dao chậm rãi bước đến, cười tươi.
"Dương Thiên, Trương Thiên Trạch hẳn sẽ không đến trường lần nữa chứ? Quá tốt rồi!" Gương mặt mỉm cười của Dương Lộ Tâm.
Bình thường Trương Thiên Trạch ngày ngày quấn lấy cô ta ở trường học, cô ta vô cùng chán ghét Trương Thiên Trạch, nhưng cơ bản hết cách. Bây giờ, Trương Thiên Trạch gia nhập quân đội, hai năm mươi cũng chưa ra được, có thể tưởng tượng đến niềm vui sướng trong lòng cô ta.
Lãnh Tình đứng bên cạnh, không nói một lời.
Chuyện trước kia là cô lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, Dương Thiên đối với cô mà nói, chỉ coi là người quen, không tính là bạn bè. Cô không tiện đi qua nói chuyện.
Trong lòng chửi thầm chính mình vài câu, từ nhỏ cô có cách nhìn riêng, thế mà lại hiểu sai Dương Thiên cái tên Càn Long này!
Dương Thiên mỉm cười nói: "Hôm nay khai trương võ quán, các cậu không cần lo cho tôi, bận gì cứ làm".
"Vậy được, Dương Thiên cậu cứ xem tùy ý, tôi đi chiêu đãi những người khác!" Hôm nay võ quán khai trương, Đới Văn Quân vẫn còn nhiều chuyện phải làm.
Tịch Mộng Dao và Dương Lộ Tâm cũng không làm phiền Dương Thiên. Dương Thiên bắt đầu đi dạo trong võ quán.
Bát Cực Quyền! Thái Cực Quyền! Bát Quái Chưởng! Mười hai lộ Đàn thoái!
...
Chương trình học giảng dạy trong võ quán rất nhiều, đều viết trên các tập sách nhỏ, vẽ các chiêu thức, Dương Thiên nhìn một lát, đều là võ công truyền thống của Hoa Hạ, liền xem một cách hứng thú.
Tố chất cơ thể hắn mạnh mẽ, nhưng chiến đấu lại quá cứng nhắc, thiếu chiêu thức tương ứng, hắn chuẩn bị học một vài chiêu thức võ thuật như vậy, cộng thêm sức chiến đấu của bản thân.
Thời gian trôi qua một lúc sau, Dương Thiên từ từ tập dượt các chiêu thức này. Dần dần chìm sâu vào nó.
"Bịch!"
Một quyền đánh tới, bao cát trước mặt bị một quyền xuyên qua.
Trong lòng Dương Thiên rất vui mừng. Trước đây hắn rất cẩu thả trong việc khống chế sức lực, nếu là trước đây, nắm đấm đánh vào bao cát, chỉ có thể làm cả bao cát nát vụn.
Thế nhưng bây giờ, hắn khống chế được sức mạnh của bản thân, tập trung sức mạnh này ở trên một điểm, hiệu quả làm hắn kinh ngạc.
"Dương Thiên". Lúc này, Đới Văn Quân đi qua. Nhìn dáng vẻ của anh ta, có lẽ đã xong việc.
"Đang xem những chiêu thức võ thật này sao?". Đới Văn Quân mỉm cười nói.
Dương Thiên gật đầu: "Những chiêu thức này có chút tác dụng với tôi".