/ Chú ý: Phần này mình viết kết SE nha /
Lục Tần Phàm khi biết Diệp Vân Ánh mang thai anh tức tốc lao đến tiệm hoa để tìm cô, nhưng không thấy cô, anh liền tìm đến Diệp gia, ở đây trong nhà Diệp lão gia và Diệp phu nhân đang trách mắng cô việc không nên xảy ra này.
Việc mang thai đến Diệp Vân Ánh còn không thể ngờ đến, cô nhớ sau khi về để đảm bảo chắc việc không mang thai, cô đã có uống thuốc tránh thai nhưng lại không ngờ đến nó lại phản tác dụng.
Hai ông bà nhìn đứa con dại khờ của mình lắc đầu, nếu đã có thì phải giữ lại, biết làm sao bây giờ? nó cũng là một sinh linh? Là cháu Diệp gia?
Đang khi cả ba đang gỡ được chút căng thẳng thì người làm vài báo.
“ Thưa lão gia, có Lục thiếu đến hiện đang ở ngoài cổng!"
Diệp lão gia khi nghe tên đã làm con gái của mình đến ông sôi máu muốn ra tính sổ:
“ Để tôi ra cho thằng nhãi đó một trận!"
“ Ông à, bình tĩnh đi!"
“ Bố kệ anh ta đi, không cho anh ta vào cứ bảo mọi người đi vắng hết cả rồi, anh ta sẽ về thôi!" Cô quay ra nói với người làm
Diệp Vân Ánh không ngờ đến Lục Tần Phàm khi nghe trong nhà không có người thì không rời đi mà còn đứng ở đó.
Anh đứng trước cổng ánh mắt luôn nhìn lên tầng hai phòng của cô.
Diệp Vân Ánh không quan tâm là anh về hay đang ở trước cổng, cô mệt mỏi lên giường ngủ.
Bên ngoài bầu trời khi nãy còn nắng bây giờ lại đổ một cơn mưa rào lớn kèm theo gió lạnh, một hình bóng nam nhân đang đứng lặng lẽ dưới mưa, chờ được mở cửa mà không hề di chuyển hay có ý định rời đi.
“ Lục tổng, trời mưa lớn anh mau vào xe đi,tôi nghĩ Diệp gia sẽ không mở cửa!" Chu Dương đứng che ô cho anh lo lắng cho anh bị cảm
“ Không, tôi phải chờ em ấy mở cửa, tiểu Ánh đang mang thai tôi muốn được em ấy tha thứ!"
“ Nhưng!.
!"
“ Cậu về đi, nếu muốn tốt cho tôi thì cậu mau rời khỏi đây!" Anh đẩy Chu Dương ra ánh mắt ra lệnh
Chu Dương nhìn anh quyết tâm, mặc dù không nỡ rời đi nhưng đây là mệnh lệnh cấp trên không thể làm trái.
Lục Tần Phàm vẫn đứng đó, nhưng hại mưa rơi xuống tạo ra những tiếng động lách cách lách cách, nhưng điều đó không thể làm anh phân tâm được.
Anh đứng dưới mưa nghe tiếng từng giọt nước rơi, áo ướt ấm vào người thấy lạnh anh mới có thể nhớ đến những gì trước kia làm với cô.
Anh nhớ đến lần đầu tiên bảo cô đến đón tại quán bar, lúc đó trời tối anh đã say chỉ gọi chơi không ngờ cô lại đến, ăn mặc lại mỏng manh mặc dù trời lạnh.
Anh khi đó không hề biết tình yêu với cô mà chỉ có hận nên đã không cho cô ngồi xe về, Lục Tần Phàm cũng không nghĩ đến việc trời tối không thể bắt được xe, tuyết lại còn rơi.
Anh hiểu được rồi, lúc đó có lẽ em đã hận anh? Đã rất lạnh?
Đợi đến khi Diệp Vân Ánh tỉnh vậy thì cũng đã 6 giờ, cô vươn mình nhìn ra cửa sổ thấy trời mưa, cô rất ghét mưa bởi nó làm vết thương lòng của cô nhớ lại và đau đến.
Trước kia còn ở Lục gia đã chịu lạnh thiếu dinh dưỡng, lại sảy thai mất máu nên sức khoẻ của cô rất xấu,mọi ngày thường nó sẽ không thể hiện ra nhưng trời hể có mưa trong người cô lập tức có phản ứng, đau đầu, nôn, kén ăn.
Diệp Vân Ánh ghét phải nhớ lại những kí ức đau khổ, cô lập tức kéo rèm lại nhưng lại thấy bóng ánh ở trước cổng dưới trời mưa, ánh mắt cô kẽ nhíu lại.
Chưa rời đi? Chờ điều gì?
Diệp Vân Ánh khoác áo đi xuống, người hầu thấy cô vội chạy đến nói: “ Tiểu thư, Lục thiếu đã đứng ở ngoài mưa đã 3 tiếng rồi!"
“ Tôi biết rồi?"
Anh ta đứng dưới trời mưa 3 tiếng? Thật lấy làm lạ.
Cô cầm ô bước ra cổng và mở cửa, anh thấy có người mở cửa vội ngước mắt lên.
“ Em ấy cho tôi vào! là em em sao?" Lục Tần Phàm tưởng người làm ra mở cửa cho anh vào không ngờ đến người mở cửa là Diệp Vân Ánh.
“ Sao chưa về? Anh đứng dưới mưa làm tôi ngạc nhiên đây! Tôi nghĩ con người anh con người anh còn chẳng biết đứng dưới mưa là gì nữa đấy?"
“ Em mang thai?" Mặc dù anh đã biết nhưng vẫn muốn xác định lại lần nữa đặc biệt là nghe cô nói.
“ Đúng, chuyện đó có liên quan gì đến việc anh đứng ở đây không?" Cô nhún vai trả lời
“ Liên quan, vì đó là con anh!"
Diệp Vân Ánh bị anh chọc cho cười: “ Anh lấy bằng chứng gì bảo nó là con anh? Tôi đã ngủ được một người ắt sẽ lên giường với người thứ hai, đứa bé này đâu là của anh?"
“ Em sẽ không làm như vậy, đứa bé chắc chắn là con anh!" Lục Tần Phàm không tin việc cô sẽ lên giường với người khác, con người của cô anh biết rất rõ
“ Nếu nó là con của anh chẳng lẽ tôi phải đưa cho anh?"
“ Không cần đưa, em chỉ cần cho anh cơ hội bù đắp cho em và con là được!"
Diệp Vân Ánh cười đau trong lòng: Là nghĩ mình có lỗi với cô và con nên mới như vậy? chưa thật lòng yêu cô?
“ Cút, anh nghĩ mình bây giờ xứng với tôi sao? Anh nghĩ mình có đủ bản chất để làm chồng và bố con tôi sao? Nếu anh thật sự nghĩ vậy thì anh lầm to rồi, tôi đây không cần hạng người như anh!" Từng câu từng chữ như những nhát dao phí tới tim anh.
“ Tại sao anh không được?"
“ Anh nhìn lại quá khứ và nhìn lại bạn thân mình hiện giờ là có câu trả lời!"
“ Được rồi, không nhiều lời với anh, anh mau về đi từ giờ đừng đến làm phiền tôi!"
Diệp Vân Ánh bước vào và đóng cửa nhưng bị anh cản lại: “ Anh không thể sống mà không có em!"
“ Nhưng tôi không thể sống khi anh ở bên cạnh!"
Diệp Vân Ánh giật mạnh cửa và đóng lại.
Tình duyên đến đây lại đứt!
Mọi thứ đã chấm hết từ khi đích thân anh đưa tờ giấy ly hôn vào vài năm trước.
.
Cưỡng Cầu Hạnh Phúc Lục Tổng Muốn Quay Lại Với Vợ