Mộ Lạc Lạc gật gật đầu, điều đầu tiên là quay về căn phòng ấy tìm máy quay lén. Cô ta biết rõ chiếc máy quay được đặt ở đâu bởi Thiên Tịnh đã nói với cô ta rồi.
Thế nhưng, nhìn thấy ba tên đàn ông nằm sóng soài trên đất đã khiến cô bị dọa, không ngờ người đàn ông áo đen kia lại ra tay độc ác như vậy.
Cung Trạch Vũ đuổi theo đến nơi, an ủi Mộ Lạc Lạc: "Đừng sợ, có tôi ở đây. Nói cho tôi biết máy quay ở đâu rồi?"
Mộ Lạc Lạc lấy chiếc máy quay lén từ một góc cạnh của bức tranh treo trên tường: "Anh Vũ, em tìm thấy rồi!"
Cung Trạch Vũ đặt chiếc máy quay vào trong lòng bàn tay, nhấn vào phần mềm trên điện thoại liền phá giải được mật mã của chiếc máy quay, nhận được thông tin lưu trữ trong máy.
Hình ảnh lập tức rõ ràng trong tầm mắt của mọi người. Diệp Phi vô cùng nghe lời mà cởϊ qυầи áo trước mặt ba tên trai bao, nhưng không biết tại sao trông cô có vẻ rất đau đớn. Sau khi cởi đến chiếc nút áo thứ hai liền ngã xuống giường, không động đậy nữa.
Tóm lại, ba tên trai bao dằn vặt một lúc, nhìn thấy Diệp Phi không có chuyện gì nữa mới bổ nhào lên người cô.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc áo đen đột nhập vào từ cửa sổ, đá bay cả ba người.
Cung Trạch Vũ thậm chí còn nhìn thấy người đàn ông mặc áo đen kia gỡ bỏ mặt nạ xuống, hôn Diệp Phi vô cùng nồng nhiệt. Thế nhưng người đàn ông kia lại quay lưng về phía máy quay nên anh không thể nhìn thấy mặt hắn ta được.
Vào lúc người đàn ông áo đen nghe thấy động tĩnh của bọn họ, ôm Diệp Phi quay người phi ra ngoài cửa sổ thì đã đeo mặt nạ lên rồi.
Nghĩ lại một chút, trong cả quá trình kia đều không thể nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông mặc áo đen!
Cung Trạch Vũ gửi đoạn video cho Mộ Lạc Lạc: "Vậy thì phiền em rồi. Giúp anh điều tra xem ai là người đã mang Diệp Phi đi."
"Anh Vũ, đừng khách khí như thế. Bây giờ em sẽ đi tìm anh trai em ngay!" Mộ Lạc Lạc vui vẻ nói.
Cung Trạch Vũ hiếm hoi cười với cô ta. Cô ta chỉ cảm thấy trời đất dường như đều không còn rực rỡ, trong mắt cô ta chỉ còn Cung Trạch Vũ mà thôi!
Cô ta nhanh chóng rời khỏi khách sạn. Chỉ cần giúp đỡ Cung Trạch Vũ điều tra ra được người đàn ông mặc áo đen kia là ai, Cung Trạch Vũ chắc chắc sẽ rất cảm kích cô ta!
Mà chỉ cần bắt được Diệp Phi và tên gian phu kia, Cung Trạch Vũ cũng sẽ chết tâm với người phụ nữ phóng đãng Diệp Phi.
Cô ta gọi điện thoại cho Mộ Thương Nam: "Anh trai, anh đang ở đâu vậy? Đưa Thiên Tịnh về nhà rồi chứ? Em muốn gặp anh, anh về tới nhà chưa?"
"Chưa." Mộ Thương Nam miễn cưỡng nói.
"Thế anh đang ở đâu? Ở nhà Thiên Tịnh sao? Em cần gặp anh gấp!" Mộ Lạc Lạc lên xe, sai lái xe đưa cô ta đến nhà Thiên Tịnh.
"Nhà của Thiên Tịnh, có chuyện gì?" Lần đầu tiên anh nói chuyện với Mộ Lạc Lạc nhiều đến như vậy, có điều tốc độ nói rất chậm.
"À là thế này..." Mộ Lạc Lạc đem cả câu chuyện nói cho Mộ Thương Nam nghe "Anh trai, anh phải giúp em điều tra xem tên gian phu của ả tiện nhân Diệp Phi kia là ai! Chỉ cần tra rõ bọn họ qua đêm với nhau, Cung Trạch Vũ nhất định sẽ ghét bỏ Diệp Phi!"
"Không tiện. Đưa cho Nhiếp Hạo." Anh ra lệnh xong liền ngắt cuộc điện thoại.
Không tiện? Cái gì không tiện? Mộ Lạc Lạc nghĩ ngợi điều anh nói. Đột nhiên ý thức được điều gì, Mộ Thương Nam ở nhà Thiên Tịnh, nếu như anh ở lại nhà Thiên Tịnh, đúng là không tiện thật.
Cô ta buồn chán cúi đầu, đành phải để lái xe taxi đưa cô ta về biệt thự của cô ta rồi.
Nhà Thiên Tịnh.
Thiên Tịnh gội đầu thiếu điều lột cả da đầu ra rồi. Cô ả có nằm mơ cũng chẳng ngờ được, Mộ Thương Nam sẽ theo cô ả vào nhà họ, hơn nữa còn chủ động theo cô ả vào phòng ngủ.
Điều này có nghĩa là gì đây?
Chấp nhận cô ả rồi? Do chuyện của ông, anh biết mình sẽ phải lấy cô nên chấp nhận cô rồi?
Trái tim cô điên cuồng đập mạnh, giống như hạnh phúc mong chờ đã lâu đến rồi.
Thiên Tịnh tắm rửa đến đỏ cả người mới mặc chiếc áo choàng tắm bước ra khỏi phòng tắm. Chẳng ai biết rằng dưới lớp áo choàng tắm kia cô ả hoàn toàn không mặc thêm cái gì. Chỉ cần người đàn ông kia cởi bỏ chiếc áo choàng tắm của cô ả, toàn bộ thân thể của ả sẽ được "trưng bày" ngay trước mắt anh.
Người đàn ông ngồi trên sofa khép hờ mắt, có lẽ đã ngủ mất rồi.
Cô ả mất tự nhiên bước đến: "Anh Thương Nam."
Đôi mắt người đàn ông chẳng hề mở, chỉ tặng cho Thiên Tịnh hai chữ: "Đi ngủ."
Thiên Tịnh suýt thì bị hai chữ này của anh làm cho ngốc luôn rồi. Anh vào phòng của cô ả, không ngủ cùng ả mà lại để ả tự đi ngủ. Anh là muốn ngồi trên sofa ngủ cả đêm à?
Cô ả không thể hiểu nổi tại sao người đàn ông này lại làm vậy.
"Anh Thương Nam à, anh ngủ trên giường đi. Em có thể... có thể ngủ trên sofa." Cô ả nhẹ giọng nói, không cam tâm một chút nào cả.
Nhưng mà, người đàn ông kia chẳng nói thêm một từ nào hết. Cô ả có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ trong không khí, dường như anh đã ngủ say.
Thiên Tịnh tức giận đến phát hỏa. Rốt cục cô ả kém tắm thế nào mà một người đàn ông ngủ cùng phòng với ả lại chẳng hề muốn động vào ả một chút nào vậy!
Cô ả thở hắt rồi bước về giường của mình đi ngủ.
Một chút nghi ngờ lướt qua đáy mắt cô ả, tối nay Mộ Thương Nam thật khác thường!
-
Mái nhà của một tòa biệt thự chợt mở sang hai bên, sau khi một chiếc máy bay tàng hình đỗ xuống, mái nhà liền đóng lại. Tất cả đều diễn ra rất nhanh, nhanh đến nỗi dường như chẳng có chiếc máy bay nào từng xuất hiện cả.
Mộ Thương Nam mặc bộ quần áo bó sát màu đen ôm chặt Diệp Phi đi về phía phòng tắm của phòng ngủ chính.
Cả hai người đều bị giày vò bẩn thỉu cả người rồi, cần phải tắm rửa đi ngủ thôi.
Diệp Phi thì chẳng cần cởi cái gì nữa, quần áo của cô sớm đã bị Mộ Thương Nam cởi sạch rồi. Mộ Thương Nam lột bỏ chiếc chăn che đậy trên người cô, đặt cô nằm trong chiếc bồn tắm hình tròn siêu lớn. Trên mặt nước gợn sóng là cô gái có làn da trắng mịn như sữa.
Bồn tắm hình tròn, hiện lên gợn nước, dập dờn trên làn da trắng nõn của cô gái.
Mộ Thương Nam tháo mặt nạ xuống và để vào tủ gương phía sau. Anh ngồi xuống dọc theo bồn tắm, thưởng thức cô gái.
Vì bị bỏ thuốc, thần kinh của cô giống như bị khống chế vậy, không hề ngại ngùng mà cứ ngây ngô để cho người đàn ông ngắm nhìn.
Mộ Thương Nam từ từ thưởng thức, giống như là muốn đem cô khắc vào trong đáy mắt.
"Cởϊ qυầи áo cho tôi." Anh ra lệnh. Mệnh lệnh này lúc nãy còn chưa hoàn thành đấy.
Diệp Phi nghe lời ngồi thẳng người, giơ tay lên cởϊ qυầи áo dạ hành cho người đàn ông.
Thân thể Mộ Thương Nam cường tráng, lồ lộ ra trong không khí, bắp thịt chắc nịch, phác họa đường cong hoàn mỹ.
"Cởi nơ con bướm ở dưới này ra cho tôi, cái này do em buộc lên đó." Thanh âm của anh trầm thấp vang lên, thể hiện sự khó chịu của anh.
Diệp Phi đưa tay túm lấy anh, nghiêm túc tháo chiếc nơ con bướm. Tựa hồ như thời gian quá dài, vốn là nút buộc liền biến thành nút chết.
Nhưng Mộ Thương Nam lại không chịu nổi. Toàn thân căng thẳng cương cứng, nhưng chất vải lại không co dãn, anh mỗi giây mỗi phút đều bị vải siết hư.
"Cục cưng, cởi nhanh lên một chút cho anh!"
Ách! Lời vừa ra khỏi miệng liền mất tự nhiên, giống như anh bị làm sao vậy.
Diệp Phi cố gắng cởi, nhưng mà chính là không cởi được. Cô cúi đầu dùng răng cắn lên nơ con bướm, muốn cởi nút thắt ra.
Mộ Thương Nam hít sâu một hơi. Cách tầng vải đã cảm thấy miệng nhỏ nhắn ôn nhu của cô lướt qua anh. Dòng điện cường đại từ cái miệng nhỏ nhắn của cô trực tiếp kíƈɦ ŧɦíƈɦ vào tim anh, không kiềm chế được...
"Phi Phi, tôi muốn em."