Thiên Tịnh quỷ dị nhìn Mộ Lạc Lạc, "Làm cho Diệp Phi thành gái điếm? Em có thuốc kíƈɦ ɖụƈ?"

"Em đương nhiên không có thuốc đó, nhưng em có cái này." Tay Mộ Lạc Lạc lắc lắc.

Trên ngón giữa tay cô mang chiếc nhẫn kim cương bạch kim, chiếc nhẫn rất to bao cả ngón tay cô, nhưng không phải một viên kim cương to mà là dùng vô số vụn kim cương tạo thành.

"Nhẫn làm sao?" Thiên Tịnh hỏi.

"Trên chiếc nhẫn này, có 1 viên kim cương có thể lấy ra, bên trong dấu 1 cây kim, kim được ngâm qua thuốc, chỉ cần bị kim đâm vào sẽ bị ảo giác." Mộ Lạc Lạc giải thích.

"Bị ảo giác? Không phải thuốc kíƈɦ ɖụƈ, vậy có tác dụng gì?" Thiên Tịnh hỏi.

"Mặc dù không phải thuốc kíƈɦ ɖụƈ nhưng thuốc này còn lợi hại hơn, có thể làm cho người nhìn thấy toàn bộ ảo giác của bản thân, cũng chính là nói tâm trí Diệp Phi muốn gặp trai bao, thì cô ta có thể nhìn thấy trai bao, sẽ tự mình nhảy bổ vào.


"Nếu hạ thuốc kíƈɦ ɖụƈ, nhìn 1 cái là biết người đó không bình thường, còn thuốc này thì không, chỉ nhìn thấy 1 con điếm!" Mộ Lạc Lạc nói.

"Nếu như cô ta không nghĩ tới trai bao, thì làm thế nào?"Thiên Tình không yên tâm hỏi.

"Chị thật ngốc, chúng ta không biết nói cho cô ta sao? Ý thức của cô ta sẽ lưu động, đến lúc đó không cần biết chị nói gì, cô ta đều nghe lời. Cho dù muốn cô ta ở quảng trường lăn lộn cùng đàn ông, cô ta cũng sẽ cởϊ qυầи áo nhảy bổ vào đàn ông." Mộ Lạc Lạc đắc ý nhìn theo chiếc nhẫn trên tay mình.

Chiếc nhẫn này là Mộ Thương Nam tặng cô làm quà sinh nhật, bởi vì cô tự mình ở nước ngoài du học, Mộ Thương Nam không an tâm, cho nên làm chiếc nhẫn đặc thù như này cho cô để cô phòng thân.

Hơn nữa còn dạy cô nếu bị người bắt cóc hoặc tấn công, dùng như nào làm người ta bị ảo giác, làm cho bọn họ nghe lời cô, thả cho cô đi.


Nhưng bộ óc thông minh của cô nghĩ đến cách dùng khác, nếu có thể làm cho người trong ảo giác nghe lời thả cô đi, cô cũng có thể làm người trong ảo giác như vậy cùng đàn ông lăn lộn trên giường!

Hơn nữa người trong ảo giác đều là cam tâm tình nguyện, cho dù có bị quay video, cũng không ai hoài nghi là bọn họ tự nguyện.

Thiên Tịnh cuối cùng nghe hiểu rồi, "Em là muốn Diệp Phi tự nguyện cùng đàn ông lăn lộn, sau đó chúng ta chụp lại hình ảnh động tác bọn họ, cho mọi người biết cô ta phóng đãng như nào?"

Mộ Lạc Lạc cười lạnh thành tiếng, tự cô ta cảm thấy bái phục chỉ số IQ của mình.

"Phương pháp này của em thế nào?

"Quá tuyệt! Giờ chị đi sắp xếp phòng, em nghĩ cách đâm Diệp Phi." Thiên Tịnh thông minh đứng dậy đi ra khỏi phòng khách.

Cô ta còn lâu mới ở hiện trường lúc này, tránh khi sự việc bại lộ, cô ta lại thêm phiền phức, cô ta bước bước lớn tới bàn phục vụ.


Ánh mắt của Mộ Lạc Lạc đặt trên người Diệp Phi đang cùng Cung Trạch Vũ ăn cơm, đuôi mắt xoẹt qua ánh mắt sắc bén.

Cô ta hướng Diệp Phi đi tới, trong tay cầm 2 ly rượu.

"Diệp Phi, tôi không biết chuyện cô bị bán, đối với việc này, tôi hướng cô xin lỗi."

Cô ta chỉ đối với việc này xin lỗi, sẽ không đối với việc khác xin lỗi, đây chính là Mộ Lạc Lạc, 1 đại tiểu thư đầy tính khí, nhưng là thiên kim tiểu thư biết nhìn việc luận việc.

Với việc Diệp Phi cướp bạn trai cô ta, cô ta chết cũng không tha thứ.

Diệp Phi nhìn ly rượu của Mộ Lạc Lạc, nói thật lòng, cô đối với Thiên Tịnh phòng bị rồi, bây giờ biết Mộ Lạc Lạc là em chồng Thiên Tịnh, cô cũng đối với Mộ Lạc Lạc phòng bị.

Mộ Lạc Lạc nhìn người không nhận ly rượu,cong khóe môi lạnh lùng, "Cô sợ trong rượu có gì? Cô chọn 1 ly vậy! Hoặc là chúng ta đổi 2 ly, các người ai giúp tôi rót 2 ly rượu? Diệp Phi không tin tôi thành tâm xin lỗi!"
"Anh đến rót rượu." Cung Trạch Vũ nói rồi lấy 2 ly trống rót rượu vang vào.

Rượu đưa đến tay Mộ Lạc Lạc, như vậy đảm bảo Mộ Lạc Lạc không thể giở trò gì.

Ánh mắt Mộ Lạc Lạc giống như bị đóng băng rồi, người đàn ông cô ta yêu lại đề phòng cô ta hại Diệp Phi!

Đáng tiếc trong rượu gì cũng không có, cô ta cũng sẽ không hạ thuốc trong rượu.

Cô ta nâng ly rượu trước mặt Diệp Phi," Anh Vũ rót rượu, cô sẽ không nghi ngờ cả anh Vũ chứ?"

"Đương nhiên là không!" Diệp Phi đưa tay nhận ly rượu trên tay Mộ Lạc Lạc.

Ly rượu đế cao, tay phải cầm ở chân ly rượu,cô đã tránh khỏi tay của Mộ Lạc Lạc, cố gắng hết sức không chạm vào cô ta.

Mộ Lạc Lạc nhìn Diệp Phi muốn cầm ly rượu, bỗng nhiên quay tay, đưa mu bàn tay mình hướng lòng bàn tay Diệp Phi đâm.

Ngay lập tức lòng bàn tay Diệp Phi nắm lấy mặt sau tay Mộ Lạc Lạc, lòng bàn tay 1 trận đau buốt làm lông mày cô cau lại.
Mộ Lạc Lạc vội vàng thu tay về, "Sao vậy, đâm vào tay cô rồi? Kim cương trên chiếc nhẫn này của tôi đặc biệt sắc, vết cắt nhọn quá."

Cô ta đưa ly rượu vào tay Diệp Phi, 1 ly rượu khác được cô ta ngửa cổ đưa vào miệng.

Diệp Phi trừ 1 chút đau đó, liền không thấy gì bất thường nữa, dường như lí do của Mộ Lạc Lạc cũng được cho qua.

Cô cũng uống ly rượu trong tay, coi như là tiếp nhận lời xin lỗi của Mộ Lạc Lạc.

Mọi người bắt đầu ca hát chơi trò chơi, Diệp Phi bị Cung Trạch Vũ kéo dậy, hát 1 bài hát đôi.

Cô bị đâm 1 chút đó, thật không có gì, thân thể cô không có gì bất thường.

Hát xong, cô đứng dậy đi vệ sinh, nước hoa quả và rượu uống nhiều quá, sẽ làm cho chạy nhà vệ sinh.

Mộ Lạc Lạc nhìn chăm chú theo bóng hình Diệp Phi, cũng đi theo đi qua, hành lang tĩnh mịnh, cô ta hét dừng Diệp Phi.
"Diệp Phi, cô và trai bao lăn lộn đêm đó có phải đặc biệt sảng khoái?"

"Không sảng khoái, rất đau." Cô trả lời, biểu cảm rất tự nhiên, tuy nhiên người tỉ mỉ có thể phát hiện con ngươi cô trống rỗng.

Mộ Lạc Lạc biết thuốc đã phát huy tác dụng rồi!

"Đưa điện thoại cô cho tôi." Mộ Lạc Lạc nói.

Diệp Phi đưa điện thoại cho Mộ Lạc Lạc.

Mộ Lạc Lạc mở điện thoại, tìm địa chỉ web tiệm trai bao, đăng ký hội viên, lập tức hạ đơn 3 trai bao.

"Vậy cô có người đàn ông mình thích không?" Mộ Lạc Lạc hỏi.

"Cung Trạch Vũ." Diệp phi trả lời, cô rất thích học trưởng, nhưng chỉ là thích.

Mộ Lạc Lạc xém chút tức đến hộc máu, không ngờ Diệp Phi yêu Cung Trạch Vũ như vậy, vì loại thuốc này, sẽ làm cho người ta mất đi ý thức, tất cả câu trả lời đều xuất phát từ bản năng.
Cô ta ép khí nộ xuống, tiếp tục gợi ý tâm lý cho Diệp Phi.

"Cô lên tầng tìm 1 phòng có cửa mở, anh ta ở trong phòng đó đợi cô. Cô muốn cùng anh ta làm việc đêm đó cô làm cùng trai bao, nghe thấy chưa?"

Tư tưởng của Diệp Phi đã bị thuốc khống chế rồi, trong đầu chỉ có phản ứng đơn giản nhất, học trưởng muốn tìm cô, cô phải tới căn phòng.

"Nghe thấy rồi." Cô nghe lời đi lên thang máy đi thẳng tới căn phòng trên tầng.

Ánh mắt Mộ Lạc Lạc độc ác nhìn bóng hình Diệp Phi, Thiên Tịnh đã mở xong phòng rồi, chỉ đợi Diệp Phi đi lên thôi.

Diệp Phi tìm thấy phòng có cửa mở, cô đẩy cửa đi vào, "Học trưởng, anh tìm em?"

Nhưng căn phòng trống rỗng, ai cũng không có. Cô giống như búp bê không có thần khí, đứng nguyên vị trí đợi Cung Trạch Vũ.

3 người đàn ông theo căn phòng đã hẹn sẵn tìm tới, đi vào nhìn thấy cô gái, từng người cười đến méo cả mồm, em gái này quá đẹp rồi!
"Em gái, chúng ta đến rồi!" 1 trai bao hỏi.

Còn cho rằng cái gì mấy bà vợ béo giàu có bị lạnh nhạt bỏ rơi, 1 lần dục cầu không đủ chọn 3 trai bao, không ngờ lại là 1 cô gái!

3 trai bao khóa cửa xông về phía Diệp Phi.

Thiên Tịnh trong hành lang, nhận được tín hiệu camera truyền đến, nhìn thấy 1 người đàn ông nhảy lên Diệp Phi, chỉ thiếu cười thành tiếng.

Cô ta trực tiếp đem video gửi đi, bảo đảm tất cả mọi người sẽ nhìn thấy chương trình phát sóng trực tiếp của Diệp Phi, bao gồm cả Mộ Thương Nam.