“Mẹ, mẹ không cần chết, mẹ không đồng ý con và Lăng Tuyết ly hôn thì con đem Bắc Minh Ý đi, cả đời này mẹ đừng mong gặp con, mẹ để Lăng Tuyết dưỡng lão đến già cho mẹ.” Bắc Minh Phong vứt lại lời nói của mình.

Đào Dung thiếu chút bị con trai mình làm tức đến thổ huyết, bà sao chịu đựng được cả đời không gặp con trai và cháu mình?

“Tiểu tử khốn kiếp, con đây là bức mẹ!” Bà ta tức hét lên.

“Con không bức mẹ, luôn là mẹ bức con, nếu hồi đầu con nói ly hôn, mẹ không dùng cái chết uy hiếp con, sao có chuyện ngày hôm nay? Nói cho cùng, tất cả của ngày hôm nay đều là mẹ tạo thành!” Bắc Minh Phong chính nghĩa nói.

Đào Dung nhìn ra con trai mình tức giận rồi, đối với con trai mình bà ta vẫn hiểu, Bắc Minh Phong mặc dù nổi tiếng hiếu thuận, nhưng anh ta thật sự quyết định 1 việc, thì chết cũng không thay đổi.

“Được, mẹ đồng ý 2 đứa ly hôn, nhưng có thể để Lăng Tuyết sinh hạ đứa bé được không? Dù sao thì cũng là cháu của gia đình chúng ta!”

Chưa kịp đợi Bắc Minh Phong nói chuyện, Lăng Tuyết cười lạnh thành tiếng trước, “Muốn đuổi tôi ra khỏi cửa, còn muốn tôi sinh cháu cho nhà các người, các người coi tôi là đồ ngu sao? Muốn đuổi tôi đi, tôi liền bỏ đứa bé này!”


Cô ta uy hiếp nói.

“Vậy vừa hay, tôi vừa hay không muốn đứa bé này, cô đi bỏ đi!” Bắc Minh Phong nói.

Mặt Lăng Tuyết co rút, uy hiếp này đối với Bắc Minh Phong mà nói không có bất kỳ hữu dụng nào.

“Bắc Minh Phong, anh thật độc ác, đừng quên, tôi hồi đầu là bị anh cưỡng bức! Tôi đang ngoan ngoãn về nhà thì bị anh kéo ấn lên tường, anh bây giờ không muốn thì không muốn sao?

Anh không cần tôi có thể, tôi đi tiết lộ với truyền thông, anh đường đường là công tử Bắc Minh cưỡng bức nữ sinh!”

Đầu mày Bắc Minh Phong nhíu chặt, nắm được trọng điểm, “Trên đường cô về nhà? Hồi đó không phải nói cô đi quán bar tụ tập sao?”

Sắc mặt Lăng Tuyết trắng nhợt, dọa tim cô ta loạn đập, “Tôi, tôi là đi tụ tập, cái đó, tôi sao nhớ được nhiều như vậy?”

Sắc mặt Bắc Minh Phong càng ngày càng trầm xuống, sao có thể ngay đến về nhà cũng nhớ sai?

Anh ta nhận được tin tức của Lăng Tuyết, Lăng Tuyết là 1 cô nhi, đang học đại học, cô ta có nhà ở đâu?

“Vậy sao? Đích thực là rất nhiều năm rồi, cũng có khả năng quên rồi.” Anh ta lạnh giọng phát ra lời nói của mình, là lời nói dối sớm muộn sẽ quên, có thể ghi nhớ thì chỉ có sự thật!

“Phong! Trong bụng em cũng là con của anh, qua 5 năm cũng lớn như Bắc Minh Ý rồi, anh thật nhẫn tâm?” Lăng Tuyết nói.

“Mẹ, mẹ đưa Lăng Tuyết về trước, con suy nghĩ thêm 1 chút nữa.” Bắc Minh Phong nói.

Đào Dung vui vẻ gật đầu, “Như vậy là đúng rồi, 2 đứa chung sống, có thâm thù đại hận gì mà nhất định phải ly hôn, mẹ mang Lăng Tuyết về trước, con nhất định phải suy nghĩ cho kỹ càng!”

Bà ta không ngờ Bắc Minh Phong sẽ bị Lăng Tuyết thuyết phục, bà ta vội vàng đưa Lăng Tuyết về.


Bắc Minh Ý đảo đảo con mắt mình, “Vừa hay cô ta sinh cho ba 1 đứa bé, con đi tìm Thủy Tinh.”

“Con mơ à! Ai nói ba muốn cô ta?” Bắc Minh Phong lấy điện thoại mình ra gọi điện cho Mộ Thương Nam, đem sự việc nói với Mộ Thương Nam, bảo Mộ Thương Nam tại xung quanh ngõ nhỏ anh ta cưỡng bức Lăng Tuyết tìm xem có con gái nhà nào tên Lăng Tuyết không?

Mộ Thương Nam ngay lập tức sai bảo tiêu của mình ở quốc gia đó đi điều tra, điều tra cái này rất dễ, chỉ cần cục cảnh sát có người quen, 1 cuộc điện thoại liền có thể điều tra ra mọi hộ gia đình xung quanh, có người tên Lăng Tuyết hay không.

Quả nhiên, Bắc Minh Phong đợi không lâu, liền nhận được điện thoại của Mộ Thương Nam.

“Phong tử, cậu đoán đúng rồi, trong ngõ đằng trước cái ngõ đó, có 1 hộ gia đình nhận nuôi con gái tên Lăng Tuyết.

Cô ta nói không sai, hôm đó cô ta muốn về nhà, có điều hôm đó cô ta thật sự về nhà, hơn nữa cả tối không ra khỏi cửa, bởi vì cô ta và đứa con ruột của bố mẹ nhận nuôi cô ta đánh nhau, bị bố mẹ nhận nuôi nhốt trong phòng kho.

Hôm sau lúc cô ta được thả ra, còn gọi điện báo cảnh sát nói bản thân bị bố mẹ nhận nuôi cô ta ngược đãi, có điều sau khi báo cảnh sát thì cô ta mất tích.

Bố mẹ nhận nuôi cũng không muốn nuôi cô ta nữa cho nên sau khi mất tích, bọn họ cũng không đi tìm, cứ thế 5 năm rồi.” Mộ Thương Nam nói.

Đầu mày Bắc Minh Phong nhíu thành 1 nhúm, “Nếu cô ta không ra ngoài, vậy thì người tôi cưỡng bức rốt cuộc là ai? Mẹ ruột của con trai tôi là ai?”

“Cái này tôi chưa điều tra ra, tôi bây giờ chỉ có thể giúp cậu điều tra quá khứ của Lăng Tuyết, bản ghi chi tiết của cô ta, tôi cho người gửi cho cậu.

5 năm trước, người phụ nữ cậu cưỡng bức bảo tôi tìm, cô ta xuất hiện rồi, còn mang theo video giám sát quán bar đó cho nên tôi mới tin cô ta. Xin lỗi, Phong tử, để cậu nhận nhầm phụ nữ.” Mộ Thương Nam nói.

“Chuyện này sao có thể trách cậu? Tôi cũng nhìn video giám sát rồi, cũng không phát hiện ra vấn đề gì, thời gian gì đó đều phù hợp, nếu không phải hôm nay cô ta lỡ mồm nói lộ ra, tôi vẫn bị cô ta lừa! Người phụ nữ đáng ghê tởm này!” Tay Bắc Minh Phong nắm thành nắm đấm, khớp xương phát ra tiếng răng rắc đáng sợ.

“Tôi phải đi tìm Diệp Phi, không thể giúp cậu điều tra nữa, người của tôi cậu tùy tiện dùng, có việc trực tiếp liên hệ Nhiếp Hạo là được.” Mộ Thương Nam nói rồi ngắt điện thoại, Bắc Minh Phong điều tra ra chân tướng, có thể thanh lý môn hộ rồi, anh ta còn chưa bắt được Diệp Phi cơ!

Tai nhỏ của Bắc Minh Ý 1 câu cũng không lọt đều nghe thấy hết, “Nói như vậy là Lăng Tuyết không phải mẹ ruột con? Vậy mẹ ruột con rốt cuộc là ai?”


“Yên tâm, ba sẽ điều tra ra mẹ ruột con cho con! Con đợi đấy!” Anh ta nói rồi xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, quay về nhà mình tìm Lăng Tuyết tính sổ.

Lăng Tuyết vừa ở nhà thoải mái chỉ đạo người làm, thì nhìn thấy Bắc Minh Phong quay về.

Bắc Minh Phong 1 tay túm lấy vạt áo Lăng Tuyết, nhấc cô ta từ sofa lên, “Buổi tối hôm đó người tôi cưỡng bức căn bản không phải cô!”

“Anh nói gì? Người anh cưỡng bức là em! Em có video giám sát của quán bar!” Lăng Tuyết vội vàng nói.

“Video có thể làm giả, nhưng đồ mà cục cảnh sát đưa ra sẽ không là giả!” Trong 1 tay khác của Bắc Minh Phong cầm 1 tập văn kiện ném lên mặt Lăng Tuyết.

Lăng Tuyết nhìn theo văn kiện từ mặt cô ta rơi xuống đất, tên bố mẹ nhận nuôi cô ta đập vào mắt, “Không phải, có người hại em, có người hại em!”

“Tôi có thể liên hệ bọn họ, bảo bọn họ đến đây nhận người, xem xem cô có phải con gái nhận nuôi của bọn họ, thuận tiện đem cả hàng xóm của cô cũng gọi đến.

Nghe nói danh tiếng của cô trong lòng hàng xóm không tốt, từ nhỏ cùng lăn lộn với đàn ông, còn bán thân, 1 buổi tối bán 50 đồng Dolar, ngay đến hàng xóm của cô cũng từng chơi cô! Cô cũng thật đủ đê tiện!” Bắc Minh Phong 1 tay đẩy Lăng Tuyết lên đất, nếu không phải muốn điều tra người đằng sau Lăng Tuyết, anh ta đã kẹp chết người phụ nữ này rồi.

Mặt Lăng Tuyết từng tầng trắng nhợt, trắng đến nỗi không chút màu máu, “Em không phải, anh điều tra nhầm rồi, những tiện nhân đó chính là muốn hại em mới cố ý nói dối!”

“Đủ rồi! Nếu theo như cô nói, bọn họ đều không quen biết cô, người ta tại sao muộn hại cô? Lăng Tuyết! Tôi thật đánh giá thấp cô rồi! Nói! Rốt cuộc là ai giúp cô làm video giám sát, rốt cuộc là ai vẫn luôn đứng đằng sau làm mọi chuyện?” Bắc Minh Phong hỏi.