Người đàn ông bình tĩnh đứng lên, đứng lên ngồi xuống thư giãn gân cốt trên ca nô, điện thoại di động đặt trên ghế vẫn luôn sáng đèn, ánh mắt của anh ta chăm chăm nhìn Diệp Phi, không bỏ sót bất cứ biểu hiện nào của cô.

Chỉ là cô ấy có biểu hiện tức giận, biểu hiện mắng chửi, biểu hiện muốn hủy diệt thế giới, chỉ không có một chút gì biểu hiện của sự cầu xin tha thứ mà anh ta muốn!

Cô phát hiện thấy chiếc máy ảnh và biết rằng anh đang theo dõi, tại sao cô không biết cầu xin anh tha cho mình?

Nhìn cô chết đuối, để cô hối hận đến tuyệt vọng?

Dường như nha đầu bướng bỉnh này, có lẽ cả đời cô cũng không học được cách cầu xin!

Ngón tay anh mở nút áo sơ ra, hôm nay tâm trạng tôi đang tốt, cứu cô ra, nhưng cô tỉnh dậy phải quỳ xuống cho tôi, cầu xin tôi tha thứ!

Anh ta nói với màn hình, nước đã ngập qua lồng ngực của cô ấy, còn không cứu thì cô thực sự sẽ chết!

Ngay khi anh chuẩn bị nhảy xuống biển, tiếng động cơ cấp tốc của ca nô vang lên khắp vùng biển, anh nhìn chiếc ca nô cao tốc lướt qua, thấp thoáng có thể thấy hình dáng của người đàn ông đứng trên tàu ca nô.


Khuôn mặt anh ta sầm lại, nói, "Đi!"

Người trên tàu ca nô ngay lập tức khởi động tàu đi và nhanh chóng rời khỏi vùng biển này!

Diệp Phi hoàn toàn tuyệt vọng, nước ngập đến cổ cô, không khí càng lúc càng ít hơn, và cô biết rằng cô sắp chết đuối rồi.

Ha ha, cuối cùng cô cũng nhận ra thực tế là con người thực sự không thể tranh giành với số phận, có lẽ sự ra đời của cô có nghĩa là đời này cô đừng mong được sống yên ổn, dường như không có ngày nào cô được thuận lợi.

Khi nước ngập đến cằm, cô nhắm mắt lại và hít thật sâu vài hơi thở cuối cùng, chờ đợi cái chết mà không hồi hộp.

Nước đã ngập khắp người cô, và cô thậm chí còn thấy truyền thuyết mà trước khi người ta chết họ sẽ nhìn thấy ánh sáng trắng nữa.

Hình dáng của người đàn ông bơi đến nhà kho, có máy radar dò vị trí chính xác trên tay, mà còn là một sản phẩm chống thấm nước được đặt riêng, ngay cả khi dưới biển một vài km thì nó vẫn hoạt động bình thường, nó có chức năng nhận tín hiệu rất mạnh.

Anh ta lấy xà beng bơi đến nhà kho, chọc xà beng vào khe hở trên cánh cửa sắt, dùng lực nạy cánh cửa ra.

Tất cả các động tác đều bị cản trở bởi lực ép của nước, các cơ bắp trên cánh tay anh nổi lên cuồn cuộn, theo từng thớ thịt căng lên trên cánh tay anh, cuối cùng cửa cũng bị nạy ra.

Anh xông vào nhà kho và ôm lấy người phụ nữ nhỏ bé của mình!

Cô gái đã bị thiếu oxy đến mức nửa tỉnh nửa mê, anh cúi đầu hôn lên môi cô, truyền oxy của mình cho cô để cô thở.

Diệp Phi đang hôn mê đột nhiên cảm thấy có không khí tràn vào, cô cố gắng hút lấy không khí, như một người đói khát trong sa mạc tìm được một nguồn nước đã lâu ngày không thấy!

Cái miệng nhỏ nhắn của cô cắn vào môi anh, đòi hỏi thêm không khí, tay vòng qua cổ anh, tay quấn lấy người anh.

Đôi môi của người phụ nữ nhỏ bé mềm mại chủ động một cách không thể tưởng tượng nổi. Cô ấy chưa bao giờ hôn anh một cách chủ động như vậy, khiến anh không bình tĩnh được nữa.

Nếu không phải đang ở dưới biển, anh phải cứu cô thì anh sẽ thực sự muốn cô rồi!

Loại cảm giác được người phụ nữ nhỏ bé chủ động này quá tuyệt, anh không thể không muốn hòa làm một với cô.

Khi anh trồi lên mặt biển, cánh tay mạnh mẽ của anh nâng cô gái nhỏ lên thuyền ca nô, tư thế kiện tráng của anh nhảy lên tàu.


"Tới bệnh viện của Sở Nhiễm!" Anh ra lệnh.

Mặc dù cô còn sống, nhưng vẫn trong tình trạng hôn mê, anh phải đưa cô đi cấp cứu.

Tàu ca nô rồ động cơ rồi chạy thẳng lên bến tàu với tốc độ nhanh, nước bắn tung tóe ở phía đuôi tàu tạo thành một làn sóng dài.

Diệp Phi chìm trong bóng tối, nhưng tâm trí cô vẫn còn tỉnh táo, cô cảm thấy cánh tay mạnh mẽ của ai đó ôm cô, còn thay quần áo cho cô, cô cũng được đeo mặt nạ dưỡng khí để thở oxy.

Cô biết anh ta là ai, anh ta là Mộ Thương Nam.

Cô thực sự muốn tỉnh dậy để nhìn anh, nhưng lại sợ rằng mọi thứ chỉ là ảo giác trước khi cô chết.

Mộ Thương Nam chạm tay vào đầu cô “Tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh? Rốt cuộc là thế nào?”

Sở Nhiễm tháo mặt nạ dưỡng khí của Diệp Phi xuống, nhìn vào các màn hình kiểm tra ở bên cạnh giường của Diệp Phi. ”Tất cả các chỉ số đã trở lại bình thường, có lẽ cô ấy đã tỉnh táo rồi, nhưng sau khi trải qua nỗi sợ hãi sâu sắc người ta sẽ có một vài ám ảnh tâm lí, có thể cô ấy không muốn tỉnh dậy. Anh để cô ấy ngủ một chút đi. Ngày mai sẽ tự điều chỉnh lại thôi.”

"Tôi biết rồi, cô ra ngoài đi." Mộ Thương Nam nói.

Chỉ là làm sao anh có thể đợi đến ngày mai cô mới tỉnh chứ?

Không nhìn thấy cô mở mắt và nói chuyện với anh, trái tim anh không lúc nào ổn định được cả.

Anh cúi đầu và hôn lên môi cô, sử dụng lực của răng và môi, cố tình làm cô đau, "Nếu em không tỉnh dậy thì không chỉ hôn đâu! Anh sẽ thực hiện nghĩa vụ làm chồng của anh!"

Anh ta nói rồi nghiêng người ngồi lên, cánh tay kéo bộ đồ bệnh nhân trên người cô ra, khi nãy không cần phải thay cho cô, chẳng qua là anh không thích người phụ nữ của anh bị người khác nhìn thấy, phụ nữ nhìn cũng không được.

Anh sinh ra đã là một người mạnh mẽ ngang ngược, thích cảm giác độc chiếm.

Diệp Phi đã thực sự bị anh làm đau, cũng bị anh đè đến thở không nổi, quan trọng hơn là, anh còn ngoan cố muốn chuyện đó.

Mẹ kiếp, cô xém tí nữa là chết rồi, cô còn chưa sống dậy thì anh đã muốn cô rồi!

"Khốn kiếp! Anh cút xuống!" Cô mở mắt la to.


Mộ Thương Nam mỉm cười nhìn người phụ nữ bé nhỏ nằm dưới người mình. "Tỉnh rồi à? Nhưng mà anh không thích cút xuống, anh thích cút vào!"

Anh cắn nhẹ tai của cô, có một số điều bản thân anh có thể làm rất tốt mà không cần có sự đồng ý của cô.

“Đồ khốn! Tôi suýt chết, anh có biết không? Á!” Toàn thân Diệp Phi căng lại, âm thanh thoát ra từ cổ họng không kiểm soát được.

Đã bị anh “huấn luyện” nhiều lần, đã không còn đau đớn và khó chịu như lần đầu nữa, nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn thích ứng với sự to lớn của anh.

"Anh biết, cho nên anh đang cứu em đây! Nếu không em vẫn còn trong tình trạng hôn mê, hiệu quả điều trị của anh sẽ thế nào đây? Không cần cảm ơn, là chồng của em, đây là trách nhiệm của anh!" Mộ Thương Nam nói.

Đôi môi của Diệp Phi giật giật, cô có bảo anh làm tròn trách nhiệm của mình sao?

May thay anh đã động đậy thì cô cũng không thấy khó chịu nữa, "Làm thế nào anh đoán rằng tôi đang ở trong thuyền trên biển?"

Cô đã rất tò mò về điều này, quá tò mò rồi, không lẽ anh là thần? Đến việc cô ở đâu anh cũng đoán được?

"Anh lấy băng ghi hình ở trường và thấy em đi theo một người đàn ông vào rừng, và sau đó thì không có băng ghi hình của em nữa, người đàn ông đó thì lái xe dọn vệ sinh đi ra, khả năng duy nhất là em đang ở trong chiếc xe đó mới có thể thoát khỏi tất cả các máy quay giám sát để đưa em ra khỏi trường học.

Anh đã cử người đi kiểm tra những người khả nghi trên đường và theo dõi chiếc xe này, chỉ là sau đó hắn đưa em đi lòng vòng một vài nơi, còn đổi xe nữa, anh bị trì hoãn một thời gian.

Anh theo dõi chiếc xe đưa em đi, biết rằng đang đưa em đến bờ biển. Em gọi cho anh nhưng tín hiệu quá yếu hoàn toàn không thể nghe được, nhưng điện thoại của anh có thể định vị được vị trí của em thông qua tín hiệu đó.” Mộ Thương Nam giải thích.

May mà nhờ có chiếc điện thoại được đặt làm riêng của anh, nếu không thì cô gái nhỏ của anh đã chết rồi!

Diệp Phi chớp mắt: "Anh đã tra ra ai là người bắt cóc tôi chưa?"