Đã là hai ngày kể từ khi Chúc Tự Đan rời đi, Hứa Phong Đàm bây giờ mới tỉnh dậy, anh nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của ai đó nhưng lại thất vọng tràn trề.
Đường Tam hiểu chuyện, liền nói:
- Đại ca, anh mới tỉnh dậy, cần nghỉ ngơi.
Hứa Phong Đàm cố gắng ngồi dựa lưng vào đầu giường nhưng hơi khó vì đằng sau lưng có quá nhiều vết khâu đang lành.

Đường Tam thấy vậy đành giúp anh một tay.

Sau khi ổn định, Hứa Phong Đàm mới lên tiếng:
- Cô ấy đâu?
Biểu cảm gương mặt của Đường Tam hơi gượng, ấp úng mãi mới dám trả lời:
- Chị ấy, chị ấy,...!anh yên tâm, bọn em vẫn đang tìm kiếm ạ.
Anh biết rằng cô gái này nhất định sẽ nhân lúc anh yếu thế mà rời đi, cơ mà anh cũng không cho rằng cô ấy lại có thể tàn nhẫn đến như vậy đâu.
Đường Tam không dám nói nhiều, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Hứa Phong Đàm nhiều hơn, nên sau khi giúp anh làm một số việc cá nhân thì cố gắng dành cho anh một không gian riêng tư.
Hứa Phong Đàm nằm xuống giường, toàn thân đều đau nhức, sau lưng cũng nhói lên từng cơn, nhưng nỗi đau này sao có thể sánh bằng với việc Chúc Tự Đan rời bỏ mình cơ chứ?
Anh không nhịn được mà buột miệng nói:

- Em thật nhẫn tâm, Chúc Tự Đan, đừng để tôi bắt được em một lần nữa, nếu không, tôi nhất định sẽ kìm chặt em lại bên tôi, vĩnh viễn.
Căn phòng bệnh viện vốn đã lạnh lẽo, từng lời nói trong vô vọng của Hứa Phong Đàm lại càng lạnh lẽo hơn nhiều.

Ánh mắt của anh chỉ có sự hận thù mà thôi.
***
Chúc Tự Đan chạy thật nhanh thật xa rời khỏi Hứa Phong Đàm, cô đang tính rẽ vào tiệm tạp hoá để mua đồ nhưng nhận ra mình không mang theo tiền, nên đành dùng trang sức đắt tiền mà Hứa Phong Đàm cho cô trước đây tới tiệm cầm đồ.
Ai ngờ đâu, người cô gặp được lại là Hà Tỉnh Hoà.

Đã rất lâu rồi hai người mới gặp nhau, kể từ khi anh ta lợi dụng cô thì cô đã không còn một chút niềm tin ở người đàn ông này nữa rồi.

Anh ta đang bị thương rất nặng, mặt mũi vẫn còn vết bầm tím, một bên tay thì đang băng bó kín mít, xem ra là bị Hứa Phong Đàm đánh cho ra bã rồi.
Khi cô định rời đi với số tiền mình đổi được thì Hà Tỉnh Hoà nhìn thấy cô lập tức lên tiếng:
- Chúc Tự Đan, sao em lại ở đây?
Chúc Tự Đan không thèm đáp lại, cô không nhanh không chậm rời đi vì nghĩ bây giờ thời của anh ta đã hết.
Chỉ là sau cái ngoắc đầu của Hà Tỉnh Hoà thì cô lại bị một lũ người cao lớn bao vây lại.

Chúc Tự Đan liền hiểu ý, lập tức cố gắng tháo chạy nhưng đều không thành công, một mình cô không thể chống chọi với nhiều người như vậy.

Sau cùng, cô chỉ đành giơ tay chịu trói:
- Anh muốn gì?
Thái độ cương quyết của Chúc Tự Đan khi hỏi chuyện Hà Tỉnh Hoà khiến ai ai cũng đều nhức nhối.
Vì thế mà bây giờ cô lại bị Hà Tỉnh Hoà nhốt lại ở nhà riêng của hắn suốt hai ngày qua, cuộc đời của Chúc Tự Đan cũng thật là bi thương, vừa mới thoát được khỏi Hứa Phong Đàm thì lại bị Hà Tỉnh Hoà bắt lại, trong khi cô không biết là họ trêu đùa cô như vậy với mục đích gì.
Tiếng gõ cửa vang lên, Chúc Tự Đan biết rằng Hà Tỉnh Hoà đang đến.

Cô cũng thờ ơ, rồi ngồi lại trên giường.
Hà Tỉnh Hoà lên tiếng:

- Chúc Tự Đan, dùng bữa đi.

Nhân tiện anh cũng có chuyện nói với em.
Chúc Tự Đan cần sống, cô muốn chạy trốn khỏi nơi này thì cần có sức nên cô không suy nghĩ nhiều, bữa nào cũng ăn uống vô cùng đều đặn.
Hà Tỉnh Hoà cũng không lo lắng về khoản ăn uống của cô, hắn ta chủ động nói:
- Anh muốn giải thích cho em về chuyện Đào Minh Hải kia.
Cô chỉ nhíu mày, không nói năng gì mà tiếp tục ăn, Hà Tỉnh Hoà yên tâm giải thích thêm:
- Tôi đã quay lại để tìm em ngay sau đó, nhưng chỉ thấy hắn bất tỉnh ở trong nhà tắm.

Có lẽ em đã tính toán từ trước, cũng may, như vậy thì anh sẽ không phải hối hận.
Chúc Tự Đan dừng ăn, cô nhìn anh ta với một ánh mắt phán xét rồi hỏi:
- Mục đích của câu chuyện này là gì? Nếu như chỉ để minh oan cho anh thì dừng lại đi.
Hà Tỉnh Hoà nhất thời bị nắm thóp, lúng túng biện minh:
- Anh không có.

Chúc Tự Đan, anh chỉ muốn…
Câu nói còn chưa dứt thì Chúc Tự Đan đã nói:
- Nếu không còn chuyện gì thì mời anh ra ngoài, tôi muốn có không gian riêng.
Nực cười, đây là nhà của Hà Tỉnh Hoà, vậy mà hắn lại không thể tự do đi lại, đặc biệt là căn phòng này của Chúc Tự Đan.


Không hẳn là hắn không dám mà là vì hắn thấy hối lỗi, vì thế mới nhún nhường.
Ngay sau khi rời khỏi, hắn dựa lưng vào cánh cửa rồi vuốt mặt như thể đang vô cùng thất vọng vậy.
Cùng lúc đó, hắn nhận được điện thoại từ Thái Chắc, hắn lặng lẽ rời đi rồi nhấc máy nghe.
- Có chuyện gì?
Thái Chắc tiết kiệm thời gian nên nói luôn:
- Hứa Phong Đàm tỉnh rồi, cậu muốn làm gì thì nhanh lên.

Vũ Phong đang quan sát biểu hiện của cậu đấy.
Hà Tỉnh Hoà đăm chiêu suy nghĩ một hồi, sau đó cúp máy rồi về phòng mình.

Đã hai ngày trôi qua, hắn còn chưa bình phục hẳn, vết bầm tím vẫn còn, tay cũng chưa thể tự do cử động được.

Thế mà Hứa Phong Đàm đã sắp trở lại với công việc, vì thế hắn cần hành động nhanh hơn..