Đã nửa đêm, Hứa Phong Đàm vẫn ngồi một mình ở hầm rượu, căn phòng yên tĩnh càng làm cho từng nhất cử nhất động của anh phát ra âm thanh một cách rõ ràng hơn.

Âm thanh róc rách khi anh rót rượu, ngay cả tiếng rít thuốc lá cũng đều làm cho không gian trở nên nao núng.

Cái nhíu mày khi đang hút thuốc lá càng làm cho người đàn ông trở nên nguy hiểm hơn, ngay sau đó là một nụ cười lạnh như cười sự đời vậy.
Một người đàn ông từng không biết gì về tình yêu, bây giờ lại đâm đầu vào gian nan kể cả người mình yêu liên tục tìm cách ruồng bỏ mình.

Hứa Phong Đàm đã trải qua vô vàn khó khăn nhưng chưa bao giờ anh lại cảm thấy bất lực cùng với nuối tiếc như bây giờ.
Nhấp thêm một ngụm rượu, rít thêm một hơi thuốc lá, Hứa Phong Đàm vẫn chưa thể quên được nỗi đau.
Sau một lúc lâu, Hứa Phong Đàm mới đứng lên rồi rời đi, anh đi tới căn phòng dưới tầng hầm của Chúc Tự Đan, nhẹ nhàng mở cửa ra rồi đi vào.
Chúc Tự Đan đang ngủ, cô không phát giác được vấn đề, cho tới khi ở bụng xuất hiện một sự đụng chạm nhẹ, cô mới dần dần tỉnh ngủ.


Một mùi hương quen thuộc, là mùi bạc hà pha lẫn một chút mùi thuốc lá, cô có thể nhận ra ngay đó chính là ai mà.
Hứa Phong Đàm vẫn dụi dụi nhẹ vào hõm vai của cô, tham luyến mà nhắm mắt lại như đang thưởng thức một món sơn hào hải vị vậy.

Có lẽ ai cũng biết rằng anh đang thèm cái cảm giác yêu đương điên cuồng với Chúc Tự Đan như thế nào đâu.

Anh chỉ muốn thời gian tươi đẹp của họ dừng lại, không có tranh đấu, không có hận thù.
Bỗng nhiên, Chúc Tự Đan rục rịch người rồi lên tiếng:
- Hứa Phong Đàm, anh đang làm gì vậy?
Hứa Phong Đàm vẫn ôm chặt lấy bụng của cô, anh không có ý định buông ra, nhắm chặt mắt lại như muốn ngủ mà không hề phản ứng lại câu hỏi của Chúc Tự Đan.
Một lát sau, Chúc Tự Đan cảm nhận được mùi rượu trên người anh nên đã khó chịu buông lời:
- Hứa Phong Đàm, anh uống rượu thì về phòng mình ngủ đi, chỗ này không chứa anh.
Hứa Phong Đàm mặc kệ những lời nói vô tình kia của cô, anh vẫn duy trì tư thế ngủ như cũ.

Chúc Tự Đan thì không điềm tĩnh được như Hứa Phong Đàm, cô như muốn nhảy dựng lên, dùng hết sức để tháo tay anh khỏi người của mình, rồi nặng nề nói:
- Anh điên à? Anh có bị điếc hay không?
Đã về đêm, Hứa Phong Đàm cũng rất mệt mỏi, anh muốn nghỉ ngơi, lại rất ghét người khác lèo bèo bên tai.

Vì thế anh đã kéo cô đối diện với chính mình rồi nói:
- Nếu như cô không im miệng thì tôi sẽ làm cô tới khi nào cô im miệng thì thôi.

Cô tin không?
Chúc Tự Đan luôn cho rằng Hứa Phong Đàm nghĩ mình dơ bẩn khi đã có quan hệ bất chính với người đàn ông khác, vì thế cô vô cùng tự tin thách thức anh.
- Anh dám?

Anh cười nhếch, sau đó là giận dữ mà nắm chặt lấy cổ tay của cô, đè ép người con gái ngạo mạn này dưới thân.

Không nhanh không chậm tàn nhẫn xé rách quần áo ngủ mỏng manh trên người cô.
Chúc Tự Đan vốn không phải là đối thủ của anh, đối với những chuyện này, cô chỉ là con kiến trôi dạt trên biển lớn mà thôi.
- Anh… anh làm cái gì vậy? Tôi không muốn.
Ngoài lúng túng ra thì Chúc Tự Đan không thể làm gì khác, cô cố gắng vùng vẫy nhưng lại vô tình k1ch thích sự chiếm hữu của Hứa Phong Đàm nhiều hơn.
Hứa Phong Đàm nhìn sâu vào đôi mắt của Chúc Tự Đan, hai tay không ngừng điều khiển cơ thể của đối phương một cách thuần thục.

Khi anh nhìn thấy giọt lệ của cô ấy dưới ánh sáng vàng nhạt, trái tim của anh như đau thắt.

Nhưng anh lại không thể ngừng suy nghĩ lung tung:
- Cô ấy không muốn bên cạnh mình là hết yêu hay là vì người đàn ông khác?
Đôi lúc, Hứa Phong Đàm cũng không hiểu chính mình nhưng anh biết, ở thời điểm hiện tại, anh muốn cô rồi.
Vì có rượu mà Hứa Phong Đàm càng h am muốn, d*c vọng dâng trào như thiêu đốt.

Mỗi lần nhìn thấy bầu ng ực lấp ló sau lớp vải lụa kia, mỗi lần nhìn thấy gương mặt yếu đuối kia thì anh lại không nhịn được mà dốc thẳng người của Chúc Tự Đan đối mặt với mình, kịch liệt ra vào.

- Ưm… ưm.
Tiếng kêu của Chúc Tự Đan không phải là vì thỏa mãn là vì đau, cô đau đến phát khóc.

Giữa bọn họ không có màn dạo đầu nhẹ nhàng như trước, không có những nụ hôn dịu dàng đê mê, chỉ có d*c vọng của riêng một mình Hứa Phong Đàm.
Hứa Phong Đàm cảm nhận được cơ thể của Chúc Tự Đan vẫn rất khô khan kể cả anh đã đi vào nơi tư m@t kia được một lúc, anh bật cười rồi tàn nhẫn buông lời:
- Cô không có phản ứng, xem ra là không thích thật rồi.

Đừng nghĩ rằng tôi sẽ buông tha, không có chuyện ấy đâu.
Ngay sau câu tuyên bố đó, Hứa Phong Đàm bịt chặt miệng của Chúc Tự Đan lại rồi khẩn cấp luân động như thể tra tấn.

Mặc kệ giọt nước mắt của cô đang rơi xuống mu bàn tay của anh, mặc kệ cô cố gắng giãy giụa xin tha, người đàn ông vẫn tiếp tục..