Đã một tuần kể từ ngày cô nhẫn tâm đâm vào ngực anh, cuộc sống của họ đã thay đổi rất nhiều.

Hứa Phong Đàm không còn điên cuồng tìm cô như trước mà anh bắt đầu sống trong yên lặng, tập trung vào công việc hơn, nhằm tạo cho cô một khoảng tự do.

Nhưng dường như cô không nhịn được, muốn triệt để rời khỏi anh.
Tại văn phòng làm việc của Hứa Phong Đàm, anh đang cầm tờ giấy ly hôn trên tay do chính Chúc Tự Đan gửi đến, mặt mày xám xịt lại nhưng trời đang giông bão, gân xanh cũng nổi lên vì tức giận.
Đường Tam đứng bên cạnh cũng không dám nhìn.
Sau khi Hứa Phong Đàm cặm cụi viết gì đó thì ra lệnh cho Đường Tam:
- Cậu đưa bì thư này cho cô ấy.

Ngay lập tức.
- Vâng ạ.
Đường Tam không dám hỏi thêm gì, lập tức đi ngay.
Chúc Tự Đan cũng rất nhanh chóng nhận được bì thư, anh ấy chỉ viết vỏn vẹn một dòng chữ:
- Tôi sẽ đồng ý nếu em thoả mãn một điều kiện của tôi.
Cô rất bình tĩnh khi đọc thư nhưng trong suy nghĩ lại vô cùng phức tạp, cô không rõ anh lại định giở trò gì nữa.


Suốt một tuần này, anh đều không tìm cô, không làm phiền cô.

Bây giờ lại muốn ép buộc cô làm cái gì nữa đây?
Cô khá do dự, lúc này Hà Tỉnh Hoà cũng ở bên cạnh cô, anh ta cũng biết đọc hiểu nên sẽ biết đề nghị này.
Cả ngày hôm đó, cô không có động tĩnh gì, Hứa Phong Đàm cũng khá sốt ruột, anh liền tìm cách gây áp lực cho cô.
***
Buổi tối muộn, Hà Tỉnh Hoà vẫn lục xục gọi điện cho ai đó, Chúc Tự Đan đi xuống bếp uống nước thì gặp anh, vốn cô không muốn xâm phạm quyền riêng tư nhưng vì cảm thấy anh ấy thực sự không ổn nên có lòng hỏi thăm:
- Anh ổn chứ?
Trong phòng khách, bóng tối bao trùm, hệt như tình trạng của Hà Tỉnh Hoà.

Nhưng vì không muốn tạo cho Chúc Tự Đan áp lực nên anh lựa chọn không nói thật cho cô biết.
- Tôi không sao, cô đi nghỉ ngơi đi.
- Được.
Chúc Tự Đan đã bước một vài bậc cầu thang nhưng sau khi chắc chắn với suy nghĩ của mình thì lại quay đầu lại hỏi một lần nữa.
- Hà Tỉnh Hoà, có phải Hứa Phong Đàm lại làm khó anh hay không?
Hà Tỉnh Hoà miễn cưỡng biểu lộ cảm xúc, vì thiếu ánh sáng nên căn bản là Chúc Tự Đan nhìn anh cũng không rõ nhưng sau cùng, cô bật điện lên, vẻ mặt lúng túng của anh ta ngày một khiến suy nghĩ của cô trở nên đúng hơn.
Không lâu sau đó, dưới sân nhà của Hà Tỉnh Hoà có một ánh đèn vô cùng sáng.

Cả hai người họ đều nhìn ra ngoài cửa kính lớn, đó chính là đèn xe ô tô.
Hà Tỉnh Hoà kinh hãi, nơi đây là nơi riêng tư của anh, rất ít có người biết địa chỉ, vậy mà bây giờ lại có hàng năm sáu chiếc ô tô đậu ngoài cổng, việc này chỉ có Hứa Phong Đàm mới dám làm mà thôi.
Khi hai người họ xuống tới nơi, Chúc Tự Đan đã nhìn thấy Hứa Phong Đàm ở đâu, chỉ có Đường Tam là ra mặt nói chuyện.
- Chị dâu, đại ca có điều muốn trao đổi với chị.
Hà Tỉnh Hoà kéo cô lại về phía sau lưng mình, Đường Tam nhíu mày nhìn anh ấy rồi lên tiếng một lần nữa:
- Hà Tỉnh Hoà, đại ca của tôi đã cảnh cáo anh rồi, anh không hiểu ý sao?
Hà Tỉnh Hoà cũng khá do dự nhưng nghĩ tới những lúc Chúc Tự Đan quan tâm, hỏi han anh thì anh lại càng nắm chặt cổ tay của cô ấy hơn, như thể muốn níu kéo cô ở lại vậy.
Hứa Phong Đàm cũng không còn kiên nhẫn được nữa, anh tự đẩy cửa ra ngoài, dựa người vào đầu xe ô tô, tiện thể lấy bao thuốc, rút lấy một điếu.

Thuộc hạ hiểu ý liền đánh lửa cho anh.


Anh rít một hơi thật sâu, sau đó thở ra một làn khói trắng.
Trong đêm tối, ánh đèn của ô tô càng làm cho hình ảnh của Hứa Phong Đàm hiện lên một cách mờ ảo hơn.
Chúc Tự Đan vẫn đang suy nghĩ, cô sợ nếu như anh ra ngoài đó gặp anh thì anh sẽ kéo cô đi, cô sẽ mất tự do một lần nữa.
Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ xong xuôi thì Hứa Phong Đàm đã nhìn Đường Tam.

Đường Tam nhận lệnh, nhanh chóng đạp chân vào cửa cổng vài cái.
Âm thanh chói tai vang vọng trong đêm tối, Hà Tỉnh Hoà vẫn nhất quyết không giao nộp Chúc Tự Đan, Hứa Phong Đàm dùng ánh mắt đen láy nhìn họ như thể thấu tâm can vậy.

Trong bất giác, Chúc Tự Đan do dự, cô run rẩy muốn Hà Tỉnh Hoà buông tay mình ra.
Hứa Phong Đàm không nói gì, không khí chỉ có tạp âm.

Anh quyết định rút súng thì eo của một thuộc hạ đứng bên cạnh, vẫn lười biếng dựa trên đầu mui ô tô rồi đưa súng về phía Hà Tỉnh Hoà, nửa ngày mới nói được một câu:
- Chúc Tự Đan, chắc là em không muốn có án mạng đâu đúng không?
Hà Tỉnh Hoà vẫn rất mạnh dạn nhưng Chúc Tự Đan thì khác, cô không muốn người khác ảnh hưởng bởi mình nên kéo tay của Hà Tỉnh Hoà ra khỏi tay mình, rồi tiến đến cửa cổng, hít một hơi lớn rồi sau đó mới dám mở lời đáp:
- Anh muốn gì ở tôi?
Hứa Phong Đàm bật cười, anh hạ súng xuống rồi nhìn lên trời cao, một mảng tối như mực, tối hệt như mối quan hệ của họ vậy, tối tăm, mù mịt.
- Chẳng phải tôi nói rồi sao? Tôi sẽ đồng ý ly hôn với một điều kiện.
Chúc Tự Đan gặng hỏi:
- Điều kiện gì?
Hứa Phong Đàm không đáp lại, anh nheo mắt nhìn cô rồi lạnh nhạt buông lời:

- Em không có quyền hỏi, chỉ cần đồng ý hoặc không đồng ý là được.
Chúc Tự Đan nhíu mày, cô không biết điều kiện gì mà lại trả lời thì có phải là điên rồi không? Nhưng sau cùng, cô vẫn nhẹ giọng xuống cầu xin.
- Cho tôi một ngày suy nghĩ đi, đúng giờ này ngày mai tôi liền cho anh đáp án.
Hứa Phong Đàm bật cười lớn.
- Ha ha.

Em đang đùa tôi à?
Nhưng sau vài giây, anh vẫn nói:
- Được, tôi đợi em.

Nếu em không cho tôi được một đáp án hợp lý thì người đàn ông bên cạnh em cũng chẳng yên ổn hơn em được đâu.
Nói xong thì anh cũng lên xe, người của anh cũng rút lui đi hết.
Chúc Tự Đan đứng nhìn bất định thẫn thờ.

Hà Tỉnh Hoà cũng không dám làm phiền cô, mặc cho cô một khoảng lặng..