Editor: Đá bào


Beta: Gió + Người bí ẩn cute


==========================


Nụ hôn cuối cùng của họ là vào tháng tám năm ngoái, cách đó đã chín tháng, Tề Chính Sâm cũng sắp quên mất kỹ năng hôn môi rồi. Đã lâu rồi anh không ôm cô, mùi hương trên người cô vừa quen thuộc cũng vừa xa lạ.


Anh ôm cô đi đến quầy bar, đặt bó thanh cúc cô mua lên đó, anh hôn môi cô, không chịu buông cô ra.


Chung Nghiên Nguyệt định nói gì đó, nhưng mọi thanh âm đều bị anh nuốt vào.


Tề Chính Sâm ôm cô lên, như vậy, cô sẽ cao hơn anh.


Trước khi không thở nổi, cuối cùng môi hai người cũng chịu tách ra, Chung Nghiên Nguyệt chống hai tay lên vai anh, từ trên cao nhìn xuống.


Tề Chính Sâm thả cô ngồi ở trên quầy bar, ngẩng đầu hôn cô một cái.


Chung Nghiên Nguyệt trượt từ quầy bar xuống, “Em đi thay váy, đi tập yoga.”


Tề Chính Sâm không cho cô xuống, lại chặn môi cô lại.


Về thể chất, cô không thể thắng được anh, lúc này được bao quanh chặt chẽ trong vòng tay của anh.


Son môi của Chung Nghiên Nguyệt bị trôi sạch, Tề Chính Sâm cho cô thời gian để hít thở.


Anh chạm vào trán cô, nhẹ nhàng, bế cô xuống, “Em đi thay quần áo đi, để anh cắm hoa vào bình.”


Hôm nay cắt tóc ngắn xong, tâm trạng Chung Nghiên Nguyệt không tệ, cô không tập bài tập giảm cân nữa, chỉ tập yoga một lúc, tắm nước nóng xong lên nằm giường, cô thử không uống Melatonin nữa mà cố gắng tự nhiên đi vào giấc ngủ.


Vẫn rất khó ngủ.


Nhưng mà đã không sự trằn trọc khó chịu nữa.


Phải mất hơn một tiếng cô mới dần dần thấy buồn ngủ.


Tề Chính Sâm còn chưa ngủ, anh ở ngoài ban công hơn một tiếng đồng hồ. Nhâm nhi ly rượu vang đỏ, anh suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến tương lai và cũng nghĩ đến quá khứ.


Trước kia toàn bộ thời gian ngoài công việc của anh đều dành cho Hứa Như Ý. Lần này đi Giang Thành công tác, sau khi kết thúc tiệc xã giao trở về khách sạn, anh lập tức nhớ đến Chung Nghiên Nguyệt, ban đầu hình ảnh của cô đột nhiên hiện lên trong đầu, nhưng trong lúc mở cửa phòng ra, bỗng nghĩ đến việc mình không ở nhà, Chung Nghiên Nguyệt một mình không ngủ được liệu có cảm thấy sợ hay không.


Chấp niệm từng yêu Hứa Như Ý mà không có được, tựa hồ trong nháy mắt, đột nhiên phai nhạt đi.


Ngay cả chính anh cũng không nói rõ được nguyên nhân.


Tề Chính Sâm uống xong ngụm rượu vang đỏ cuối cùng trong ly, trở về phòng khách.


Bó hoa thanh cúc vẫn còn ở quầy bar, anh lấy ra một cái bình hoa, đổ nước vào, cắm bó cúc vào bình.


Sau lần mua thanh cúc này, cách hai ba hôm, Chung Nghiên Nguyệt sẽ mua hoa về nhà, có khi là bảy tám đóa, khi thì là mười đóa, thỉnh thoảng cũng sẽ mua mười mấy đến hai mươi đóa.


Mỗi lần như vậy Tề Chính Sâm đều chụp ảnh lại, ghi nhớ xem cô thích hoa gì.


Từ tháng năm đến tháng chín, mỗi lần cô mua về đều là những bó hoa khác nhau, các loại hoa được phối chung một cách tự nhiên.


Tháng chín đã trôi qua, tháng mười đến, mùa bán hàng cao điểm đã trôi qua.


Từ quý ba bộ phận số Hai đã hoàn thành mục tiêu doanh thu tám tỷ cho cả năm. Trong đó, doanh số bán nước chanh vượt ngoài dự kiến.


Cát Tường Cốc lại càng thêm sự tự tin, dự định cải thiện hương vị của nước chanh, phấn đấu vượt qua sản phẩm của Đoá Tân.


Tháng mười, Chung Nghiên Nguyệt xin nghỉ phép, đây là kỳ nghỉ dài đầu tiên của cô từ khi đến Lạc Mông bốn năm nay.


Lâu Trưng thuyết phục cô cứ yên tâm, bộ phận số Hai đã có anh lo liệu, bảo cô cứ thả lỏng, đi thư giãn một chút.


Anh ta cười và nói: Sau khi cô kết thúc kỳ nghỉ phép, thì tôi sẽ bắt đầu đi nghỉ ngơi.


Ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ của Chung Nghiên Nguyệt, cô cùng chị gái đi mua sắm, cửa hàng mà chị gái cô quan tâm nhất hiện tại là cửa hàng cho mẹ và bé. Đây là lần đầu tiên Chung Nghiên Nguyệt đến đây, cô nghiêm túc giúp chị gái chọn lựa đồ dùng cho em bé. Bất giác nghĩ đến con của cô và Tề Chính Sâm sau này, không biết sẽ trông như thế nào.


Ra khỏi cửa hàng mẹ và bé, họ đi ăn tối tại một nhà hàng.


Chung Nghiên Phi nhìn qua em gái một lượt, “Gần đây em có chuyện gì vui sao?”


Chung Nghiên Nguyệt vẻ mặt mờ mịt, “Chuyện vui gì cơ ạ?”


“Trông khí sắc của em không tệ, còn chủ động tìm chị đi dạo phố. Vừa nhìn đã biết em gặp được chuyện vui rồi.”


“Có thể là do hôm qua phó Ngô tổng ở cuộc họp thường kỳ đã khen em.”


“Thôi đi, đây cũng không phải là lần đầu tiên em được khen.”


Chung Nghiên Phỉ quan tâm nói: “Gần đây ở chung với Tề Chính Sâm cũng không tệ đúng không?”


Chung Nghiên Nguyệt thành thật nói: “Vâng.”


Chỉ cần Tề Chính Sâm không phải đi công tác, anh đều mang công việc về nhà tăng ca, ở phòng khách chờ cô trở về.


Thỉnh thoảng khi không bận rộn, anh còn thuận đường đón cô tan làm. Về phần có phải là thật sự thuận đường hay không, hay là cố ý đi đường vòng đón cô, chỉ có chính anh mới biết rõ.


Tủ lạnh trong nhà luôn có trái cây tươi và sữa, cùng đồ ăn vặt mà cô thích ăn, cô không cần phải tự đi siêu thị để mua.


Mỗi ngày cô và Tề Chính Sâm chỉ gặp nhau, cũng không cần nói nhiều, cô tập yoga xong, anh sẽ mang một ly nước đến phòng tập yoga cho cô.


Chung Nghiên Phi kéo em gái, “Trước kia chị đã nói rồi, em giỏi hơn chị, cũng có thể sống tốt hơn, chỉ cần em nguyện ý, thì cả hôn nhân lẫn công việc đều có thể làm tốt được. Em xem Giản Hàng ấy, cô ấy một lòng chuyên tâm với công việc, nhưng vẫn có thể khiến cuộc sống trôi qua thú vị. Quan trọng là có nguyện ý hay không, có muốn dụng tâm hay không. Tề Chính Sâm cũng có lòng, vậy em cứ cố gắng một chút.”


Chung Nghiên Nguyệt “Vâng.” một tiếng, “Em sẽ cố.”


Chung Nghiên Phi thầm thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng là nên vui mừng, chẳng hiểu sao hốc mắt lại không khỏi chua xót, đây là lần đầu tiên em gái không phản bác lại cô, từ tận đáy lòng tiếp nhận lời cằn nhằn của cô, cô chờ những lời này của em gái đã bốn năm rồi.


Cô tìm thấy kính râm trong túi của mình và đeo lên.


Em gái cuối cùng đã thoát khỏi khổ ải, cô cũng hoàn toàn được giải thoát.


“Trời không nắng, chị đeo kính râm làm gì?”


“Cho đẹp.”


Chung Nghiên Nguyệt cười, cũng lấy kính râm từ trong túi đeo vào.


Đi ngang qua một nhà hàng đồ Tây, họ chỉ quan tâm đến chiếc kính râm, không chú ý đến những người trong nhà hàng.


Phương Nam hôm nay được nghỉ ngơi, hẹn anh họ ra ngoài ăn cơm. Vừa rồi Chung Nghiên Nguyệt và Chung Nghiên Phỉ từ bên cửa sổ sát đất kia đi ngang qua, anh họ cũng nhìn thấy hai người.


Đàm Phong thu hồi tầm mắt, đưa thực đơn cho em họ.


Về chuyện tình cảm của anh họ và Chung Nghiên Nguyệt, Phương Nam chỉ biết khởi đầu, không rõ vì sao mà kết thúc. Lúc biết anh họ chia tay, cô cũng tiếc nuối cho hai người.


Anh họ đến nay vẫn độc thân, người trong nhà giới thiệu nhiều đối tượng xem mắt, anh đều tìm lý do mà từ chối hết.


Phương Nam không nhiều lời hỏi chuyện của Chung Nghiên Nguyệt, yên lặng gọi đồ ăn.


Lần trước Đàm Phong nhìn thấy Chung Nghiên Nguyệt là đầu năm nay, lúc ở dưới lầu tập đoàn Vạn Duyệt, khi đó mái tóc dài của cô trông thành thục lại an tĩnh, không, phải nói là vô cùng yên lặng.


Hôm nay gặp lại, giống như một người khác. Từ nụ cười mỉm trên khóe môi của cô lúc đó, giờ đây anh như nhìn thấy cô của tám năm về trước, khi bọn họ vừa mới quen nhau.


Anh từng động tâm, mê luyến, giãy dụa, nhẫn tâm, sau khi chia tay cũng từng thống khổ, không cam lòng. Vào ngày chia tay, cô đã chuyển tất cả mọi thứ ra khỏi căn hộ của họ.


Trong khoảng thời gian đó, anh không thể ngủ được.


Nhưng sau đó vẫn đã thích người khác.


“Anh, hôm nào anh được nghỉ phép vậy?”


Phương Nam cắt đứt dòng suy nghĩ của anh, Đàm Phong trở lại với thực tại: “Trong tay anh đang có ba hạng mục, trước năm mới sẽ không có thời gian nghỉ ngơi.” Bởi lý do nghề nghiệp, anh luôn rất nhạy bén, “Em hỏi cái này để làm gì? Lại có người giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh sao?”


Hôm nay Phương Nam hẹn anh họ ăn cơm chính là nhận được sự ủy thác của bác gái, bác cô mỗi ngày đều lo lắng cho việc hôn sự của anh họ, chỉ sợ anh đến cuối đời cũng không chịu kết hôn. Cô phủ nhận, “Không có ai để giới thiệu. Em chỉ muốn hỏi khi nào anh rảnh, em muốn đi du lịch.”


Đàm Phong không chút lưu tình từ chối: “Em tự mình tìm bạn trai đi, để bạn trai của đi cùng em.”


Phương Nam: “…” Một chủ đề khó chịu.


“Em nào có thời gian để yêu đương, anh cũng không phải không biết bây giờ em bận rộn như thế nào.” Phòng làm việc của cô không chỉ nhận đơn hàng của bộ phận số Bốn, mà còn nhận vẽ tranh phác họa riêng cho Tần Mặc Lĩnh. Đơn hàng riêng của Tần Mặc Lĩnh khá nhiều, chủ đề hộp hoa hàng tuần đều không giống nhau.


Lúc này, ở nhà hàng bên cạnh.


Chung Nghiên Nguyệt vừa ngồi xuống, Tề Chính Sâm đã nhắn tin cho cô: [Buổi trưa em có về nhà ăn cơm không?]


Cô trả lời: [Em ăn ở ngoài với chị gái.]


Tề Chính Sâm hôm nay được nghỉ, [Buổi chiều anh đến nhà Tần Mặc Lĩnh.]


Bây giờ anh đi đâu cũng sẽ nói cho cô biết. Chung Nghiên Nguyệt trả lời: [Chiều nay em và chị sẽ tiếp tục đi dạo mua sắm.]


Sáng nay Tề Chính Sâm ‘đến thăm’ Đàm Mạc Hành, lấy được vài tấm poster kèm chữ ký và những vật phẩm liên quan, trước kia anh không hiểu vật phẩm là gì, dưới sự phổ cập kiến thức của Tần Tỉnh, anh mới hiểu được.


Từ đoàn làm phim đi ra, anh lái xe thẳng đến biệt thự nhà Tần Mặc Lĩnh. Giản Hàng kể từ khi mang thai, mỗi tuần đều nghỉ ngơi điều độ, Tần Mặc Lĩnh ở nhà chăm sóc cô.


Mấy tháng trước anh cầm một chai nước uống có gas ở văn phòng Tần Mặc Lĩnh, quét được một chữ ‘Xuân’, Tần Mặc Lĩnh đến nay vẫn còn đang so đo.


Biệt thự của Tần Mặc Lĩnh có an ninh riêng, họ biết biển số xe của anh, trực tiếp cho vào.


Xe chạy thẳng vào bãi đỗ xe của biệt thự, Tề Chính Sâm cầm một tấm poster có chữ ký và vật phẩm khác xuống xe. Anh đến nhà Tần Mặc Lĩnh học nghệ, không tránh khỏi việc làm phiền dì Cảnh.


Dì Cảnh đang tưới hoa, Tề Chính Sâm còn chưa tới biệt thự, đã gọi bà ở cửa.


“Dì Cảnh.”


“Ồ, cháu đến rồi. Vào nhà đi.”


Tề Chính Sâm đưa tấm poster cho dì Cảnh, không nói là cố ý đi xin chữ ký, nói là người khác đưa.


Dì Cảnh vui mừng ôm vào lòng, thích đến mức không muốn buông tay.


Tề Chính Sâm không coi mình là người ngoài, lấy từ tủ lạnh ra một chai nước ép măng cụt rót vào ly, đây là thức uống bán chạy nhất năm nay, phá vỡ kỷ lục bán hàng năm ngoái.


Dì Cảnh cầm tấm poster trở về phòng, anh tựa vào quầy bar thưởng thức nước ép măng cụt.


Tần Mặc Lĩnh không ngủ trưa, ở trên lầu nghe được có tiếng xe chạy vào sân, lúc từ thư phòng đi ra, anh không xuống lầu, đứng ở chỗ tay vịn lầu hai, nhìn Tề Chính Sâm, “Cậu tới đây làm gì vậy?”


Tề Chính Sâm một tay đút túi, tư thái lười biếng, “Tôi đến thăm dì Cảnh.”


Tần Mặc Lĩnh: “…”


Tề Chính Sâm chèn ép anh, “Lấy có một cái nắp chai của cậu, cậu có nhất thiết phải vậy không?”


Có.


Đến bây giờ anh vẫn còn chưa gom đủ mấy chữ để đổi lấy bản ‘Ngày xuân’.


Tần Mặc Lĩnh đi xuống cầu thang, thấy rõ trong ly của Tề Chính Sâm là nước ép măng cụt chứ không phải đồ uống có gas, anh mới yên tâm.


“Cậu đến học nấu ăn sao?”


Tề Chính Sâm gật đầu, “Học qua mấy món đơn giản trước.”


Tần Mặc Lĩnh chặn họng anh: “Khó thì cậu cũng có học được đâu.”


Tề Chính Sâm: “…”


Dì Cảnh cất tấm poster đi, trở lại phòng bếp.


Lúc trước bà nghe Tần Mặc Lĩnh có nói qua hai câu, rằng Tề Chính Sâm muốn tới đây học nấu ăn.


Dì Cảnh tìm một cái tạp dề cho anh, “Cháu muốn học món gì?”


Tề Chính Sâm lần đầu tiên mặc tạp dề, anh chưa từng nghĩ tới có ngày mình sẽ xuống bếp, “Trước tiên cháu muốn học cách làm mì, từ nặn bột đến nấu mì đều muốn học.”


“Trộn mì, cắt mì đối với cháu mà nói có thể sẽ có chút khó khăn.”


“Không sao ạ.”


Anh học từ bây giờ thì đến tháng Ba tới sẽ nấu được. Vào ngày sinh nhật của Chung Nghiên Nguyệt, anh muốn tự tay nấu mì cho cô.


Tần Mặc Lĩnh nghe nói anh muốn học cách làm mì, “Lần sau cậu qua đây thì nhớ mang theo một túi bột mì.”


Tề Chính Sâm: “…”


Dì Cảnh cười, trêu ghẹo nói: “Cũng may không phải là Tưởng Thịnh Hòa đến học, bằng không ngay cả nước để nhào bột làm mì cũng phải tự mang theo.”


Cả hai đều bật cười.


Tề Chính Sâm ở nhà Tần Mặc Lĩnh đến năm giờ rưỡi, một buổi chiều học được cách trộn bột. Anh cùng dì Cảnh hẹn nhau, mỗi tuần dành ra một buổi chiều tới đây học hỏi.


Về đến nhà, Chung Nghiên Nguyệt đi dạo phố còn chưa về.


Tề Chính Sâm tìm một bộ phim để xem, diễn viên chính là Đàm Mạc Hành, anh tận dụng thời gian rảnh rỗi để xem phim điện ảnh và phim truyền hình của Đàm Mạc Hành.


Chín rưỡi Chung Nghiên Nguyệt mới về đến nhà, ôm một bó thanh cúc trên tay, tay còn lại xách vài chiếc túi mua sắm, hôm nay đi dạo phố cô thu hoạch được không ít.


Tề Chính Sâm nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức tắt TV, không muốn để cho cô biết anh đang xem phim của Đàm Mạc Hành.


Anh đi đến, “Em đã ăn tối chưa?”


“Em ăn rồi. Em cùng chị ăn lẩu, thiếu chút nữa ăn no không thở nổi.”


Tề Chính Sâm phát hiện cô đã bắt đầu nói chuyện nhiều hơn với anh, trước kia anh hỏi cô như vậy, cô chỉ trả lời có hoặc không, sẽ không nói thêm câu sau.


Anh nhận lấy túi mua sắm và hoa tươi trong tay cô, qua hơn bốn tháng quan sát, anh phát hiện cô không ghét loại hoa tươi nào, nhưng thích nhất là hoa thanh cúc, những loại hoa khác đều là được phối hợp ngẫu nhiên, chỉ có hoa thanh cúc, mỗi lần đều là gói một bó riêng.


Chung Nghiên Nguyệt cảm thấy trên người mình ám mùi lẩu nhàn nhạt, cô trở về phòng ngủ tắm rửa một lượt.


Tề Chính Sâm cắm cúc vào bình hoa, thuận tay chụp một kiểu. Tất cả những bó hoa cô mua anh đều chụp ảnh lại. Để phù hợp với những loại hoa ấy, anh đã mua hơn chục bình hoa với kiểu dáng khác nhau.


Chung Nghiên Nguyệt tắm rửa xong, không đi tập yoga nữa, gần đây vào buổi tối cô không cần tập thể dục mà vẫn có thể ngủ bình thường, buổi sáng ngủ đến sáu giờ mới tỉnh.


Cô đi đến thư phòng bên cạnh để đọc email, đã cả ngày không đăng nhập vào hộp thư rồi.


Vừa mới mở máy tính ra, Tề Chính Sâm đã gõ cửa, “Nghiên Nguyệt?”


“Anh vào đi.”


Tề Chính Sâm cầm poster và những vật phẩm thần tượng tiến vào, đặt thẳng lên giá sách của cô.


Anh thường xuyên tặng cô poster có chữ ký, Chung Nghiên Nguyệt đã quen với việc này. Cô và anh có thư phòng riêng, ngoại trừ những lúc anh đưa qua, bình thường hai người đều không quấy rầy lẫn nhau, hôm nay anh đặt poster xuống cũng không rời đi ngay.


Tề Chính Sâm đứng bên cạnh bàn làm việc của cô, cô mặc váy ngủ hai dây, khuỷu tay trực tiếp chống lên bàn, anh luồn tay phải dưới khuỷu tay cô, để khuỷu tay cô chống vào lòng bàn tay anh.


So với mặt bàn cứng rắn, bàn tay của anh vô cùng mềm mại và ấm áp.


“Ngày mai em đừng đi dạo phố nữa, ở nhà đi.”


Chung Nghiên Nguyệt hỏi: “Anh có việc gì sao?”


“Ừm.” Tề Chính Sâm không biết xấu hổ nói: “Em dạy anh cách yêu. Em biết là anh không biết mà.”


Chung Nghiên Nguyệt: “…”


Cô mở hộp thư ra, có một số email quan trọng cần phải xử lý.


Anh đứng bên cạnh khiến cô dễ dàng bị phân tâm, Chung Nghiên Nguyệt ngẩng đầu, “Em còn có công việc phải xử lý.”


Tề Chính Sâm dứt khoát nói: “Vậy em bận trước đi.”


Còn kiên trì ở trong thư phòng của cô, thì quá rõ ràng là đầu óc chỉ có việc yêu đương. Anh cũng không thể học theo Tần Mặc Lĩnh được.


Cửa thư phòng được đóng lại, Chung Nghiên Nguyệt mất vài phút để tập trung lại.


Khi đọc thư, bất chợt bật cười. Cô xoa xoa má và tiếp tục làm việc.


Lúc 11 giờ, cô tắt đèn trong thư phòng.


Trở lại phòng ngủ, Chung Nghiên Nguyệt giật mình, trên giường cô trống trơn, chăn và gối hoàn toàn không thấy đâu, ly nước và bộ sạc ở đầu giường cũng không có ở đây.


“Tề Chính Sâm!”


Tề Chính Sâm từ phòng ngủ chính đi ra, anh vừa mới tắm rửa xong, đang mặc áo choàng tắm màu đen, “Sau này em ở phòng ngủ chính đi.” Anh nhớ kỹ câu tuyệt chiêu của tra nam kia, tiếp tục không biết xấu hổ, “Phòng ngủ chính quá lớn, anh ngủ ở một mình không cảm thấy chân thực lắm.”


Thiếu chút nữa muốn nói rằng ngủ một mình sẽ cảm thấy sợ hãi.


Chung Nghiên Nguyệt lẳng lặng nhìn anh.


Tề Chính Sâm giơ tay tắt đèn ở lối đi, Chung Nghiên Nguyệt còn chưa thích ứng được với ánh sáng tối mờ, hơi thở của anh đã đè xuống, chặn môi cô lại.


Tề Chính Sâm cúi người, bế cô lên, Chung Nghiên Nguyệt bị anh ôm lên giường.


Đèn phòng ngủ chính cũng tắt, cô không thấy rõ thứ gì, chỉ cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh.


Tề Chính Sâm tiến vào.


Trước đây họ cũng ở trong phòng ngủ này, trên chiếc giường này, trong nhiều đêm tối tăm, xoay lưng lại với nhau.


Chung Nghiên Nguyệt cho rằng, cuộc sống sau này sẽ mãi như như vậy.


Tề Chính Sâm cũng cho rằng như thế.


Chung Nghiên Nguyệt vùi mặt vào cổ anh, trong giây phút cao trào, cô hôn lên cổ anh.


Tề Chính Sâm phá vỡ lớp phòng bị, anh thấp giọng gọi cô, “Vợ ơi.”


Chung Nghiên Nguyệt ôm lấy bả vai anh.


Anh hôn cô và chặn giọng nói của cô lại.


Ngày hôm sau, Chung Nghiên Nguyệt tỉnh lại lúc sáu giờ mười phút, lúc mở mắt ra, cô đang nằm trong lòng Tề Chính Sâm.


Phần lớn thời gian cuối tuần này, cô và Tề Chính Sâm đều ở trong phòng ngủ chính, anh không cho cô đi đâu, ngoại trừ việc thâm nhập giao tiếp từng đợt, anh thích hôn cô nhất. Anh ôm, hôn lên khắp nơi.


Sau đó mỗi tuần, Chung Nghiên Nguyệt đều nghỉ một ngày, Tề Chính Sâm buổi sáng ở nhà với cô, buổi chiều có sấm sét động trời cũng đến nhà Tần Mặc Lĩnh theo dì Cảnh học nấu ăn.


Nháy mắt, mùa xuân năm mới đã đến.


Năm ngoái không dẫn Chung Nghiên Nguyệt đi câu cá, Tề Chính Sâm vẫn áy náy trong lòng, năm nay anh sắp xếp dẫn cô đến nửa Nam bán cầu


Chung Nghiên Nguyệt trước kia cũng rất thích ra biển, thường xuyên cùng chị gái đi câu cá.


Tề Chính Sâm mặc kệ cô có biết câu cá hay không, ôm cô trước ngực, “Anh dạy em.”


Chung Nghiên Nguyệt: “Em biết câu.”


“Nói không chừng em đã quên mất cách câu rồi.”


“……”


Chung Nghiên Nguyệt cầm cần câu loay hoay nửa ngày, cho anh mặt mũi, “Thật đúng là quên mất làm thế nào để quăng dây rồi.”


Tề Chính Sâm cười, tay trong tay dạy cô câu cá.


Đã lâu rồi không câu cá, Tề Chính Sâm cũng có chút cứng tay, anh đột nhiên nghĩ đến việc làm mì, tháng mười hai đã học được cách nhào bột thành sợi, cũng biết nấu, cách hơn một tháng nữa, không chừng cũng sẽ lạ tay.


Từ Nam bán cầu trở về, Tề Chính Sâm mang theo nửa túi bột mì, lại đến nhà Tần Mặc Lĩnh.


Tần Mặc Lĩnh nhìn nửa túi bột mì trong tay anh, “Mang theo một túi thì cậu sẽ nghèo chết sao?”


Tề Chính Sâm hỏi ngược lại: “Xách cả túi không phải mệt thân sao? Tôi dùng có một nửa lại phải mang về, còn thừa không thể để lại nhà cậu được.”


Tần Mặc Lĩnh: “…”


Trước sinh nhật của Chung Nghiên Nguyệt, Tề Chính Sâm lại đi học thêm ba buổi nữa, tay nghề so với trước kia tiến bộ không ít, cắt sợi mì đều đều, ngay cả dì Cảnh cũng khen anh.


Sinh nhật Chung Nghiên Nguyệt năm nay là vào thứ bảy, trời còn chưa sáng Tề Chính Sâm đã thức dậy, tối hôm qua đặt trước hoa tươi ở cửa hàng hoa, từ tháng 10 năm ngoái, hoa tươi trong nhà đều do anh mua.


Chung Nghiên Nguyệt ngủ đến khi tự mình tỉnh lại, bây giờ thời gian ngủ của cô cố định khoảng bảy tiếng một ngày, sáu giờ rưỡi tỉnh lại, người bên cạnh đã rời giường.


Cô cho rằng Tề Chính Sâm đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, nửa năm gần đây, lúc bọn họ nghỉ ngơi đều sẽ ăn sáng ở nhà.


Chung Nghiên Nguyệt rửa mặt, trang điểm qua một chút.


Hôm nay sinh nhật cô, Tề Chính Sâm đặt chỗ ăn trưa ở nhà hàng.


Đi tới phòng khách, Chung Nghiên Nguyệt nghe thấy trong phòng bếp có động tĩnh, cô men theo tiếng động, thấy Tề Chính Sâm mặc tạp dề đang bận rộn trước quầy bếp, trên bàn có bột mì, đang đun nước trong nồi.


Đây là lần đầu tiên có trong bếp có lửa khói.


“Anh đang làm gì vậy?”


Tề Chính Sâm vội vàng quay đầu lại, “Đừng vào đây, em đến phòng ăn chờ anh trước.”


Chung Nghiên Nguyệt vô cùng phối hợp, cô rót một ly nước ấm, ngồi xuống trước bàn ăn. Có hai bình hoa trên bàn ăn, một bình được cắm đầy hoa hồng và bình còn lại là hoa thanh cúc.


Hai mươi phút sau, Tề Chính Sâm bưng một bát mì nóng hổi từ phòng bếp đi ra.


“Chúc mừng sinh nhật.”


Chung Nghiên Nguyệt nhìn anh, “Anh tự nấu mì sao?”


“Ừ. Các món quà sinh nhật khác không có gì mới mẻ cả.” Anh đưa đũa cho cô, “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi em.”


Chung Nghiên Nguyệt nếm thử một miếng, mặn nhạt vừa phải, cô biết anh là một thiếu gia mười ngón tay không chạm nước, “Anh học bao lâu rồi?”


“Từ tháng 10 năm ngoái.” Tề Chính Sâm hỏi: “Có ngon không?”


Chung Nghiên Nguyệt dùng sức gật đầu, chóp mũi nghẹn ngào


Cô ăn một bát mì lớn.


Tề Chính Sâm nấu hai bát, anh ăn cùng cô.


Hai người đều không nói gì.


Giờ phút này, Tề Chính Sâm ăn mì mình nấu, trong lòng nói không nên lời.


Ăn cơm xong, Tề Chính Sâm đi dọn dẹp phòng bếp, sau khi súc miệng Chung Nghiên Nguyệt vào phòng bếp giúp anh.


Thu dọn xong, Tề Chính Sâm lau tay.


Chung Nghiên Nguyệt đi tới phía sau cởi tạp dề cho anh.


Tề Chính Sâm xoay người, thuận thế ôm cô vào trong ngực.


Chung Nghiên Nguyệt nhón chân lên, hôn lên môi anh.


Tề Chính Sâm trong nháy mắt bị bối rối, anh xoay người ôm chặt lấy cô.


Vào buổi sáng ngày xuân này, anh chưa bao giờ cảm thấy mãn nguyện như vậy.