Người dịch: Tietie


Đây không phải lần đầu tiên Giản Hàng muộn như thế mới trở về, ngày trước thường xuyên có tình trạng rạng sáng 2 giờ mới về nhà, 11h hơn đối với cô mà nói không tính là muộn.


Từ công ty đến nhà, buổi tối không tắc đường thì mười phút là lái xe tới.


Do vậy vì sao lại để Tần Mặc Lãnh tới đón cô, cô ruốt cuộc là đang nghĩ gì, Giản Hàng không nghĩ kĩ, càng không muốn nghiên cứu sâu.


Giản Hàng uống chút nước ấm, tiếp tục làm việc.


Bên biệt thự, Tần Mặc Lãnh từ thư phòng ra, trở về phòng ngủ, anh đã tắm nên trên người mặc quần áo ở nhà. Đứng trước tủ quần áo, nhìn hơn nửa phút, lấy một chiếc áo sơ mi mới chưa từng mặc để thay.


Nhà ăn ở tầng dưới, dì Cảnh đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho bữa sáng ngày mai, không ngờ Tần Mặc Lãnh muộn như thế này còn muốn ra ngoài.


“Có cẩn chuẩn bị cho cháu canh tỉnh rượu không?”


“Không cần, không uống rượu.”


Tần Mặc Lãnh không nói đi đâu.


Không làm phiền tài xế, anh tự đi xe ô tô đến Doãn Lâm.


Quán cafe vẫn chưa đóng cửa, anh vào đó mua một cốc trà hoa quả.


Lễ tân của Doãn Lâm đã tan làm, có cửa kiểm soát an ninh, anh không vào được.


Tần Mặc Lãnh nhắn tin cho Giản Hàng:


[Tôi đến rồi, đang ở ngoài cửa.]


[Ra liền.]


Giản Hàng buông điện thoại, lấy gương trang điểm trong túi xách, tìm son, dùng tốc độ nhanh nhất trang điểm lại. Lại chỉnh sửa tóc cho ngay ngắn, đi đón anh.


Tần Mặc Lãnh đứng ở bên ngoài cửa kính, cầm theo trà hoa quả, tay khác đang ngắm nghía chiếc chìa khóa xe, Giản Hàng còn chưa tới, anh cụt hứng mà nhìn logo của Doãn Lâm treo trên bức tường.


Trong cửa có bóng dáng đang bước tới gần, anh nhìn qua, lực chú ý mới tập trung lại.


Cách cửa kính dày nhìn không rõ ràng, đợi đến gần, Giản Hàng thấy rõ Tần Mặc Lãnh đang mặc chiếc áo sơ mì màu xanh đậm, không đóng cúc tay áo, tùy ý xắn lên.


Anh có thể là từ tầng hầm đi thang máy trực tiếp lên, không mặc áo khoác, áo sơ mi sơ vin vào trong quần tây, tôn lên vòng eo gầy mạnh mẽ.


Hôm nay Giản Hàng mặc áo len sơ mi màu xanh khói, chiết eo kiểu ngắn. Cô chân dài eo thon, tất cả nữ đồng nghiệp ở Doãn Lâm đều ngưỡng mộ không thôi, bộ trang phục hôm nay càng tôn dáng người.


Quần áo của hai người có thể coi là cùng một hệ màu.


Tần Mặc Lãnh cũng nhìn thêm trang phục trên người Giản Hàng, tiện tay đưa trà trái cây cho cô.


“Quá trễ, không mua cafe.”


“Cảm ơn”.


Giản Hàng nhận lấy, hai người sóng vai bước về phía phòng làm việc của cô.


Đi được một đoạn, Tần Mặc Lãnh nói chuyện:


“Còn cần bao lâu nữa mới làm xong?”


Giản Hàng nghiêng mắt nhìn anh:


“Nhiều nhất là nửa tiếng”.


Tần Mặc Lãnh ngồi phía trước bàn làm việc cô, hôm nay anh không chỉ lần đầu tiên làm tài xế, còn phá lệ tăng ca cùng cô.


Giản Hàng rót cho anh cốc nước rồi đi làm việc, anh không có chuyện làm, lướt điện thoại giết thời gian.


Tần Mặc Lãnh giữa lúc vô tình ngẩng đầu, Giản Hàng đang chăm chú nhìn màn hình máy tính, trong tay cô cầm cốc trà hoa quả mà anh mua, đang đưa đến bên miệng, ống hút đang lệch về phía này.


Cô chỉ chú tâm nghiên cứu tài liệu, lực chú ý không ở trên ống hút và trà hoa quả, miệng ngậm mấy lần, vẫn không ngậm được ống hút.


Tần Mặc Lãnh có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhìn cô không ngậm được ống hút, thực sự muốn duỗi tay, nhét ống hút vào trong miệng cô.


Giản Hàng cuối cùng xem xong trang tư liệu trước mắt, giành chút ít thời gian nhìn ống hút, cúi đầu ngậm lấy, đồng thời tay khác kéo thanh tiến trình, tiếp tục xem trang tiếp theo.


Cô xem tài liệu hơn ba mươi phút, Tần Mặc Lãnh rảnh rỗi nhàm chán, quan sát cô hơn hai mươi phút, suốt quá trình cô chưa từng nhìn Tần Mặc Lãnh lấy một cái.


Uống xong một cốc trà hoa quả, Giản Hàng lưu lại tập tin, tắt máy tính.


Tần Mặc Lãnh cầm theo chiếc cốc mà anh đã dùng, đi vào phòng vệ sinh.


Mặc dù phòng làm việc của Giản Hàng không lớn, nhưng đầy đủ chức năng, có phòng vệ sinh riêng biệt.


Căn phòng vệ sinh nhỏ, có thể nhìn ra một chút thói quen sinh hoạt của cô, trên bệ rửa mặt, mọi đồ vật được sắp xếp ngăn nắp chỉnh tề, nước rửa tay, kem dưỡng tay, chất khử mùi, được sắp xếp lần lượt theo chiều cao của chai.


Mặt bệ rửa không có một giọt nước đọng, trên giá còn để hai chậu cây trồng hoa hồng, phản chiếu trong gương biến thành bốn chậu.


Trên tường phòng vệ sinh còn treo mấy chậu cây thủy canh, dây leo rủ xuống, tràn trề sắc xanh.


Tần Mặc Lãnh mở vòi nước, rửa cốc nước.


Giản Hàng không ngờ anh đi phòng vệ sinh là để rửa cốc.


“Đặt ở đó, để tôi rửa.”


Dù sao thì không nên để khách động tay làm việc được.


Cốc đã rửa xong, Tần Mặc Lãnh tắt đèn đi ra khỏi phòng vệ sinh, đặt cốc về trong tủ đựng cốc, ra ngoài cửa phòng làm việc đợi cô.


Giản Hàng thu dọn xong bàn làm việc, cầm lấy áo khoác và túi xách, hai người cùng rời khỏi.


Ngày trước cho dù tăng ca muộn tới đâu, luôn là một người trở về, hôm nay bên cạnh có thêm một người lái xe, cảm giác rất khác biệt. Đặc biệt người lái xe còn là đại công tử nhà họ Tần ngồi tít trên cao.


Giản Hàng dựa vào ghế ngồi phụ, cửa xe mở ra một khe hở, gió lạnh đặc biệt thức tỉnh tinh thần.


Nhìn những ánh đèn đường nối đuôi nhau ngoài cửa, suy nghĩ chạy đi rất xa, dù sao không cần lái xe, cô buông lỏng bản thân bỏ qua sự gò bó, nghĩ ngợi lung tung.


Sự thả lỏng mà trước giờ chưa từng có.


Cô tự lái xe sẽ không thể như thế này.


Như bây giờ tốt biết mấy.


“Công ty không sắp xếp tài xế cho em?”


Tiếng Tần Mặc Lãnh kéo cô về hiện thực.


Suy nghĩ của Giản Hàng từ ngoài cửa xe trở lại, quay đầu trả lời anh:


“Có tài xế. Nếu như buổi tối tôi không phải xã giao, đều để tài xế tan làm như thường. Cách nhà gần, bảo vệ chung cư bên tôi lại tốt, không cần tài xế đưa đón.”


Tần Mặc Lãnh nhìn cô qua khóe mắt.


“Thế còn để tôi đến đón?”


Anh muốn biết cô để anh tới đón cô là suy nghĩ những gì. Là muốn nhìn thấy anh hay là điều khác.


Tự Giản Hàng còn chưa hiểu rõ là suy nghĩ nào, cũng không muốn làm sáng tỏ. Cho dù ngày nào đó đồng ý làm sáng tỏ, cũng sẽ không nói với anh. Cuộc hôn nhân không có tình cảm như bọn họ, ai cũng không muốn yếu thế trong chuyện tình cảm.


Cô giả vờ không nghe hiểu ý đồ của anh, hỏi ngược lại:


“Không phải anh nói muốn đến đón tôi, để tôi ở phòng làm việc chờ anh ư?”


Tần Mặc Lãnh:


“......”


Giản Hàng nhìn anh, nói chuyện rất hoàn hảo:


“Anh nếu không rảnh qua đây, thực ra không cần đến, nếu như làm lỡ công việc của anh thì tôi áy náy lắm.”


Tần Mặc Lãnh không tiếp lời, xe ô tô rẽ ngoặt, anh cẩn thận nhìn đường trong kính chiếu hậu, muốn mượn việc này im lặng bỏ qua cuộc đối thoại ban nãy.


Qua một lát, anh lại cảm thấy bản thân trước đó hỏi cô như vậy quả thật không thỏa đáng, thế là lánh nặng tìm nhẹ nói:


“Không làm lỡ công việc của tôi.”


Câu chuyện lại được tiếp tục, Giản Hàng:


“Không làm lỡ thì tốt.”


Cô quay đầu nhìn phía ngoài cửa, cảnh đêm khá là đẹp.


Con đường quá ngắn, còn chưa nói được mấy câu, xe ô tô đã dừng trước tòa nhà chung cư.


Tần Mặc Lãnh xuống xe, đưa cô lên tòa nhà.


Giản Hàng nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn mười hai giờ, không thích hợp mời anh vào trong nhà.


“Anh đợi một lát.”


Giản Hàng không đóng cửa, chạy thẳng vào phòng bếp.


Tần Mặc Lãnh giữ lấy tay nắm cửa, đề phòng cửa tự động đóng lại, chỉ trông thấy Giản Hàng cầm theo một hộp sữa bò đi tới.


“Sữa bò tốt cho giấc ngủ.”


Cô đưa sữa bò cho anh.


Quay về trên xe, Tần Mặc Lãnh ném hộp sữa bò lên trên ghế ngồi phụ, nhìn đi nhìn lại sữa bò. Giản Hàng lại có thể tặng anh sữa bò, anh ấy vậy mà còn nhận lấy.


Tần Mặc Lãnh không uống hộp sữa bò đấy, đến nhà đặt lên trên bàn đảo bếp trong phòng ăn.


Ngày hôm sau, dì Cảnh hỏi anh bữa sáng uống hộp sữa bò đó không.


Tần Mặc Lãnh đang uống cafe, đáp:


“Không uống.”


Dì Cảnh cất sữa bò, nghi hoặc trong lòng, tối hôm qua anh ăn mặc nghiêm túc như thế ra ngoài chỉ để mua một hộp sữa bò?


Sau đó lại nghe thấy Tần Mặc Lãnh nói:


“Dì Cảnh, dì chuẩn bị một thùng sữa bò hãng này đặt ở trong nhà.”


“Được.”


Dì Cảnh lấy điện thoại chụp lại hộp sữa bò, bên trên toàn tiếng anh, bà phải tra xem là nhãn hiệu gì.


- ----------------------------------------------


Buổi tối, Tần Mặc Lãnh bị bà cụ Tần gọi về nhà cũ, muốn nói chuyện với anh về việc tặng chiếc xe thể thao kia cho Tần Tỉnh. Anh không hiểu nổi, lại không phải lần đầu tiên tặng xe cho Tần Tỉnh, có gì đáng để nói chứ?


Anh vẫn quay trở về.


Trừ chuyện xem mắt ra, Tần Mặc Lãnh trước giờ chưa từng làm trái ý bà cụ.


Hôm nay mẹ anh cũng ở đó, không biết là trùng hợp hay là bà nội gọi anh và mẹ cùng tới để bàn chuyện lớn nào đó. Trước mắt đối với bà nội mà nói, chuyện lớn nhất đó là hôn lễ của anh.


Chào hỏi xong, bà nội tiện tay chỉ vào ghế xô pha bên cạnh.


“Ngồi xuống.”


Sau đó lại nói chuyện với mẹ anh.


“Mẹ thấy cái này cũng được.”


Mẹ anh và bà nội đang xem tạp chí cùng nhau, Tần Mặc Lãnh buột miệng hỏi:


“Tạp chí gì vậy ạ?”


Bà cụ dựng bìa tạp chí lên cho cháu trai xem.


“Tạp chí váy cưới. Bà cùng mẹ cháu đang bàn bạc chuyện cháu và Giản Hàng đi đâu chụp ảnh cưới.”


Thẩm Tịnh Vân nói trong lòng, con một chút cũng không muốn bàn bạc, là mẹ cứ kéo con đến để bàn bạc.


Tần Mặc Lãnh vừa nghe tới ảnh cưới là không tiếp lời, đứng dậy đi rót nước uống.


Bà cụ Tần hướng về bóng lưng anh gọi:


“Cháu đi đâu đấy? Trên bàn có trà, có cafe, không đủ để cho cháu uống ư?”


Tần Mặc Lãnh:


“Cháu uống nước lọc.”


Bà cụ Tần đành chịu:


“Cháu đó.”


Bà chuyển sang nói với con dâu:


“Mẹ còn có 5 quyển tạp chí, chúng ta từ từ xem, từ từ chọn.”


Thẩm Tịnh Vân:


“......”


Bà thật sự không muốn xem.


Tần Mặc Lãnh uống xong một cốc nước trong phòng ăn mới ra ngoài, tạp chí trên tay bà nội lại đổi sang một quyển khác.


“Bà nội, không phải bà muốn nói về chiếc xe của Tần Tỉnh ạ?”


Nói xong anh muốn lập tức đi, không muốn ở lại nhà cũ.


Bà cụ Tần đẩy tạp chí cho con dâu.


“Con xem trước đi”.


Bà cụ nào muốn nói chuyện về chiếc xe thể thao, chẳng qua là tìm lý do khiến anh trở về một chuyến.


Nhưng với tư cách là trưởng bối, lời nói ra đương nhiên phải không lộ sơ hở.


“Cháu bây giờ đã kết hôn, không giống như trước muốn làm gì thì làm đó. Về sau có tặng ai món quà quý giá nữa, trước khi làm nói với Giản Hàng một tiếng, hai đứa là vợ chồng mà.”


Tần Mặc Lãnh trước đó quả thật vẫn chưa ý thức được phải nói với Giản Hàng, không có thói quen này, trong tiềm thức cảm thấy không cần thiết.


Anh khẽ gật đầu, tỏ ý mình về sau sẽ chú ý.


“Không có chuyện khác thế cháu về đây ạ”.


“Cháu vội gì chứ? Đến thì cũng đến rồi, ăn cơm xong rồi lại đi. Mẹ cháu hiếm khi có thời gian”.


Bà cụ Tần nói:


“Bà đã nói với dì giúp việc làm cơm cho cả hai người.”


Tần Mặc Lãnh đã đứng lên lại ngồi xuống.


Quả thật rất lâu rồi anh chưa ăn cơm cùng với mẹ anh, lần trước mọi người cùng ăn cơm là buổi gặp mặt với cha mẹ Giản Hàng.


Bữa tối là thức ăn thanh đạm ngày thường nhà làm, cha Tần Mặc Lãnh bận, một năm cũng không rảnh ở nhà ăn mấy bữa cơm, chỉ có bốn người bọn họ.


Ông cụ Tần khi ăn cơm mới từ thư phòng ra, không nhìn thấy Giản Hàng.


“Tiểu Hàng đi công tác à?”


Ông cụ hỏi Tần Mặc Lãnh.


“Không ạ. Tối nay tăng ca.”


Tần Mặc Lãnh nào có biết Giản Hàng tăng ca hay không.


Thấy anh nói không do dự chút nào, ông nội bèn tin anh.


Khi ăn cơm, bà cụ Tần luôn nói tới chuyện triển lãm tranh với con dâu, đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện.


“Người lớn tuổi như chúng ta không hứng thú với triển lãm tranh theo hình thức mới, không thưởng thức nổi. Vé đưa cho Mạc Lãnh với Giản Hàng đi, người trẻ tuổi yêu thích triển lãm tranh kiểu nhập vai. Đến lúc đó con dẫn hai đứa nó đi xem triển lãm.”


Thẩm Tịnh Vân cố gắng thuyết phục bà cụ:


“Mẹ, mẹ với cha nên đi xem thì hơn. Triển lãm tranh kiểu nhập vai ngày trước toàn phải ra nước ngoài xem, khó lắm ở trước cửa nhà có triển lãm, không đi thì đáng tiếc quá. ”


Bà cụ Tần vẫn kiên trì:


“Nếu Mạc Lãnh và Giản Hàng bảo đẹp, con lại mua vé cho chúng ta cũng không muộn.”


Thẩm Tịnh Vân biết bà cụ muốn tìm cơ hội hẹn hò cho hai vợ chồng Tần Mặc Lãnh, bà không dám phản bác ý tứ của bà cụ nữa.


“Thế cũng được ạ.”


Bà đưa hai tấm vé vào cửa cho bà cụ, ăn cơm xong bà cụ trở tay tặng cho Tần Mặc Lãnh.


Triển lãm tranh vào hai ngày thứ bảy và chủ nhật tuần này, Thẩm Tịnh Vân mua vé ngày chủ nhật.


Bà cụ Tần dặn dò con dâu:


“Con hiểu nghệ thuật, đến lúc đó dẫn theo hai đứa nó đi, giải thích rõ ràng cho chúng nó.”


Giải thích là thứ yếu, bảo đảm Tần Mặc Lãnh và Giản Hàng đi xem triển lãm mới là mục tiêu.


Bà cụ Tần sợ cháu trai bằng mặt không bằng lòng, miệng đồng ý nhưng quay mặt lại tặng vé cho người khác, trước mắt chỉ có thể dựa vào con dâu.


Thẩm Tịnh Vân hoàn toàn không tán thành cách làm của bà cụ, Tần Mặc Lãnh và Giản Hàng đâu còn là trẻ con, không cần thiết phải cưỡng ép chúng nó, dưa cố hái thì không ngọt.


Sau bữa cơm, hai người họ lại nói chuyện với bà cụ thêm một lát rồi mới rời khỏi.


Đến trong sân, Thẩm Tịnh Vân duỗi tay.


“Vé đưa cho mẹ?”


Tần Mặc Lãnh hơi ngớ ra, không hiểu ý của mẹ mình là sao.


Thẩm Tịnh Vân nói thẳng:


“Biết con không muốn đi, đến lúc đó bà nội con hỏi đến, mẹ sẽ nói con và Giản Hàng đi rồi.”


Bà nghe nói ngày đăng kí kết hôn của con trai và Giản Hàng, bên Giản Hàng xảy ra chút tình huống, nhưng con trai vẫn kiên trì đi đăng kí, ít nhất thể hiện rằng con trai không bài xích đoạn hôn nhân này.


Để hai đứa từ từ thích ứng.


Người trong nhà tham dự quá nhiều sẽ phản tác dụng.


Điều mà Thẩm Tịnh Vân không biết đó là triển lãm tranh lần này Tần Mặc Lãnh từng xem ở nước ngoài.


Tần Mặc Lãnh cầm tấm vé, nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng không đưa vé cho mẹ anh. Vé khó giành, có lẽ Giản Hàng vẫn chưa từng xem, đến lúc đó cô có thể hẹn bạn bè đi cùng.


“Con hỏi Giản Hàng đã, xem cô ấy muốn đi hay không.”