Editor: Gió


Beta: Đá bào



Giản Hàng nhìn thời gian, còn năm phút nữa là đến 12 giờ, nếu lái xe về chung cư của cô, lại phải dày vò thêm nửa tiếng nữa.


“Tối nay ở chỗ của anh.” Cô thu lại những chiếc sơ mi đã được là xong.


Tần Mặc Lĩnh kiên trì muốn qua bên kia, “Anh lái xe.”


Giản Hàng không muốn trở về, tiêu tốn tinh lực. Bởi vì chuyện đầu tư cô do dự cả buổi tối, đại não luôn căng lên, lúc này vừa mệt vừa buồn ngủ, “Bây giờ em không muốn động nữa, chỉ muốn ngủ thôi.”


Tần Mặc Lĩnh chỉ đành thoả hiệp, chiều theo ý của cô. Giản Hàng đã sống trong chung cư của anh một khoảng thời gian, tất cả đồ cô cần dùng đều vô cùng đầy đủ, bao gồm cả đồ ngủ.


Tần Mặc Lĩnh không lấy đồ ngủ của cô, mà lấy một chiếc sơ mi của anh đưa cho cô, “Em đi tắm đi.”


Giản Hàng vẫn còn chuyện muốn nói với anh, chuyện có liên quan đến việc đầu tư, nhưng lại không thể nói rõ trong đôi ba câu được, “Chút nữa lên giường em còn có chuyện muốn bàn bạc với anh.” Cô cầm chiếc sơ mi màu xanh đậm của anh đi vào phòng tắm, màu sắc của sơ mi trên tay khá giống với chiếc cô mua cho anh.


Tắm xong cô mặc lên sơ mi của anh, tuỳ tiện cài vài chiếc cúc lại.


Tần Mặc Lĩnh dựa vào đầu giường, đang lật đọc một cuốn sách.


“Em muốn bàn bạc chuyện gì với anh?” Anh hỏi, nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn về cuốn sách.


Giản Hàng dán người qua nhìn, là cuốn “Một số mẹo trong tình yêu” mà cô mua. Cô đã xem toàn bộ nội dung, bên trong không có được lấy vài mẹo phù hợp với vợ chồng đã kết hôn như bọn họ.


“Không phải anh đã nói không thực dụng ư?”


Tần Mặc Lĩnh: “Có không thực dụng hơn nữa thì cũng là quà em tặng. Đọc một chút cũng không có gì xấu.”


Cô cảm thấy thẹn thùng, lần đầu đổ thừa cho người khác trong cuộc đời, lại đổ ngay lên đầu chồng mình.


“Anh đừng đọc nữa, lãng phí thời gian.” Cô rút lấy cuốn sách từ tay anh ra, ném qua tủ đầu giường bên cạnh.


Cô ngồi khoanh chân bên cạnh chân anh, hai tay để lên đầu gối anh.


Trong phòng đang bật điều hoà, Tần Mặc Lĩnh kéo tấm chăn mỏng phủ lên chăn cô, “Vẫn là chuyện đầu tư sao?”


“Vâng?”


“Nếu như muốn hợp tác với ngân hàng Doãn Lâm, em cứ tự mình suy nghĩ, không cần phải bàn bạc với anh.”


“Không có liên quan tới Doãn Lâm.”


Cô mặc áo sơ mi của anh rất không vừa người, ống tay dài che mất cánh tay cô, chỉ lộ ra đầu ngón tay. Tần Mặc Lĩnh cầm lấy một tay cô, xắn ống tay từng nếp một, cổ tay trắng hồng dần hiện ra.


Giản Hàng nhìn ngón tay thon dài của anh cẩn thận tỉ mỉ xắn ống tay áo cho mình, thiếu chút nữa là chìm đắm vào đó, giây lát sau, cô nói: “Trước ngày hôm nay em có định hợp tác với tổ chức đầu tư mạo hiểm khác, nhưng chưa từng nghĩ đến các đại cổ đông của Lạc Mông. Bây giờ quyết định dùng tiền của anh thì lại không thể không suy nghĩ đến những đại cổ đông khác được.


Tần Mặc Lĩnh xắn một ống tay áo xong, chuyển qua ống áo còn lại, ngẩng đầu nhìn cô một cái, “Em tiếp tục nói đi.”


“Không có bức tường nào không lọt gió, anh đầu tư vào bộ phận số Bốn, sau này bộ phận số Bốn có chuyển mình, các cổ đông khác nhất định sẽ cảm thấy không bình ổn trong lòng. Bọn họ sẽ cảm thấy em và anh dùng đường dây sản xuất cũng như các nhà phân phối của Lạc Mông làm kênh kiếm tiền.”


“Vốn dĩ các vị cổ đông đã vẫn luôn vì lợi ích không đồng đều mà tranh đấu, nếu như em dùng tiền của anh đi đầu tư, anh thấy đến khi xác định phần trăm lợi nhuận cần chia, đặt con số bao nhiêu thì hợp lý?”


“Nếu phần trăm thấp, nhất định anh sẽ cảm thấy không đáng để đầu tư, nhưng nếu con số ấy khá cao, người ngoài sẽ nói ra sao?”


“Trong lần đầu tư này, em không phải là điển hình cho việc vừa đảm nhiệm vị trí trọng tài vừa làm vận động viên hay sao?”


Tần Mặc Lĩnh xắn ống tay áo xong, “Vậy sáu mươi triệu của em thì sao?”


“Khoản đấy dùng để cứu nguy, không hy vọng gì có thể kiếm tiền được, phần trăm lợi nhuận sẽ rất thấp. Nhưng dùng tiền của anh đi đầu tư thì không giống vậy rồi, ngô ra ngô, khoai ra khoai.”


Tần Mặc Lĩnh nắm lấy ngón tay cô, không nói ra suy nghĩ của bản thân, “Vậy em đình giải quyết ra sao?”


Giản Hàng phân tích cho anh nghe, “Ban đầu công ty định từ bỏ bộ phận số Bốn, không tình nguyện đầu tư thêm là vì muốn kịp thời ngăn chặn tổn thất. Bây giờ từ sản phẩm đến phương thức tiêu thụ đã hoàn toàn thay đổi, có hy vọng rồi, không chừng ban lãnh đạo bên trên cũng muốn được chia một phần.”


“Em và các anh tranh chấp lâu như vậy mới giành được một con đường sống cho bộ phận số Bốn, trước kia bọn họ phản đối cách làm của em, nên bây giờ chắc chắn cũng ngại nói mình muốn đầu tư.”


“Dù sao dùng tiền của ai thì cũng là dùng, thay vì dùng tiền của công ty đầu tư mạo hiểm, còn phải thoả thuận biết bao điều khoản, không bằng để người của Lạc Mông kiếm được lợi nhuận, còn có thể giải quyết được vấn đề lợi ích mất cân bằng giữa các cổ đông nữa.”


Cô nhìn anh, “Anh cảm thấy sao?”


Tần Mặc Lĩnh cũng nghĩ như vậy, anh đưa tay kéo cô vào lòng, “Ngày mai anh sẽ bàn bạc với họ.”


Anh lấy chiếc gối ôm ra, tắt đèn, “Ngủ thôi.”


Giản Hàng nằm trong lòng anh, gối đầu lên cánh tay anh.


Hôm nay mệt rồi, nên cô không hôn anh.


Tần Mặc Lĩnh ôm chân cô lên đặt trên người mình. Từ khi hai người sống chung đến giờ, Giản Hàng chưa từng gác chân lên eo anh.


Tần Mặc Lĩnh hôn lên đỉnh đầu cô, “Em mặc sơ mi không khó chịu sao?”


“Không phải anh lấy cho em hay sao.” Có lẽ bởi vì là sơ mi của anh, mặc đi ngủ cũng không thấy khó chịu.


Anh nói, “Là để em tắm xong mặc, chứ không bảo em lúc ngủ cũng mặc.”


Tần Mặc Lĩnh sờ sờ, cởi cúc áo sơ mi màu xanh đậm. Sau khi cởi chiếc sơ mi ra, anh ném ra bên ngoài chăn.


Mí mắt Giản Hàng nặng nề vô cùng, ở trong lòng anh chìm vào giấc ngủ. Hôm nay cô và anh cùng dùng chung một loại sữa tắm, lúc này mùi hương trên người hai người giống nhau, rất nhanh cô đã ngủ thiếp đi.


Tần Mặc Lĩnh lo cho bả vai cô sẽ lạnh, anh kéo chăn lên.


Bên trong chiếc chăn mỏng, hai người dính sát lại gần nhau.


Giản Hàng mệt mỏi rã rời, cả đêm không hề ngủ mơ.



Ngày hôm sau.


Khi cô mở mắt ra, bản thân đã nằm lên chiếc gối của Tần Mặc Lĩnh, anh đã dậy rồi. Cô mò lấy điện thoại, gần bảy giờ.


Cô quấn chăn quanh người đi vào phòng quần áo, trong chung cư không có đồng phục làm việc, cô chọn một chiếc váy dài kiểu đơn giản màu trắng.


Tần Mặc Lĩnh ở trong phòng bếp, anh đã nấu đồ ăn sáng xong, đang rót sữa bò vào ly nước.


“Chào buổi sáng.” Giản Hàng đi đến bên cạnh, đợi đem ly sữa đến phòng ăn.


“Ừm, chào buổi sáng.” Tần Mặc Lĩnh đáp lại cô.


Anh mặc chiếc sơ mi màu xanh đậm mà hôm qua cô mặc làm áo ngủ, sáng nay Tần Mặc Lĩnh dậy là qua chiếc áo xong, trực tiếp mặc lên.


Giản Hàng nghiêng mặt nhìn anh, Tần Mặc Lĩnh đột nhiên quay đầu, ánh mắt hai người nhìn nhau vấn vương trong ánh nắng sớm.


Tần Mặc Lĩnh cúi người, khẽ tách đôi môi cô, trực tiếp thăm dò.


Sau khi kết thúc nụ hôn, vì thời gian không cho phép, hai người không qua phòng ăn nhỏ nữa. Giản Hàng ngồi luôn ở quầy bar trong bếp ăn bữa sáng.


“Em ngồi xe anh đến công ty. Anh cho tài xế lái xe của Mẫn Lộ về nhà cậu ấy.”


Tần Mặc Lĩnh gọi cho tài xế, năm phút sau họ xuất phát.


Trước khi ra ngoài, Giản Hàng đeo đồng hồ cho anh.


Tần Mặc Lĩnh vẫn nghĩ đến chuyện cô vay tiền cũng như thế chấp nhà, “Em trả lại tiền cho Phùng Mạch đi.”


“Em không trả vội.”


Trong lúc cô khó khăn Phùng Mạch giương tay giúp đỡ, vay tiền ơn nghĩa lớn như vậy cô phải báo đáp tử tế, “Để xem tình hình năm sau rồi nói tiếp, nếu như bộ phận số Bốn có thể chuyển mình, em sẽ coi hai mươi triệu kia là tiền cô ấy đầu tư, đến lúc đó trích lợi nhuận cho cô ấy. Còn nếu như sản phẩm không bộc phá, không kiếm được tiền, đến lúc đó em sẽ trả cả gốc lẫn lời cho cô ấy.”


Tần Mặc Lĩnh gật đầu, không nhiều lời thêm.


Lần đầu Giản Hàng ngồi xe của Tần Mặc Lĩnh đến công ty thì gặp ngay Chung Nghiên Phi ở gara.


Chung Nghiên Phi khẽ gật đầu với Giản Hàng, sau đó chào hỏi Tần Mặc Lĩnh, cũng không có gì để nói với anh, chỉ nói một tiếng ‘Chào buổi sáng.”


Chung Nghiên Phi xách hộp giữ nhiệt, bên trong là đồ ăn sáng nóng hổi, “Gần đây Nghiên Nguyệt bận rộn, sau khi kết hôn cũng không ở nhà nên muốn ăn đồ ăn sáng mẹ tôi nấu, tôi tiện đường đem qua cho em ấy.”


Tần Mặc Lĩnh: “Dặn cô ấy nghỉ ngơi thêm, bớt tăng ca.”


Chung Nghiên Phi cười cười, “Tôi dặn dò cũng không có tác dụng, con bé cứ coi như gió thổi bên tai vậy. Hôm nào anh hãy bảo Tề Chính Sâm nói với con bé, không chừng em ấy còn có thể nghe lọt tai được hai câu.”


Đi đến thang máy, Tần Mặc Lĩnh nhập mật mã của thang máy chuyên dụng, “Cùng lên đi.”


“Không cần đâu, thang máy bên này cũng tới rồi.” Chung Nghiên Phi nhấn nút mở thang máy, cô không muốn đứng chung với vợ chồng hai người trong một không gian kín, không có gì để nói, bầu không khí sẽ rất ngột ngạt.


Dù sao cô đã từng vì hạng mục của Vạn Duyệt mà làm khó Giản Hàng, chuyện này nhìn có vẻ đã êm xuôi rồi, nhưng trong lòng Giản Hàng khó mà hoàn toàn không để ý đến.


Thang máy dừng lại ở tầng 16, Chung Nghiên Phi khoan thai bước ra.


Tiếp tân của bộ phận số Hai còn chưa đến công ty, cô vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Chung Nghiên Nguyệt: [Nhấn mở cửa ngoài cho chị.]


Chung Nghiên Nguyệt đang ăn sandwich, không khỏi nhíu mày: [Chị gửi nhầm đấy à?]


Chung Nghiên Phi: [Chị đang ở cửa văn phòng của bộ phận số Hai, có mật mã, chị không vào được.]


“!” Trước khi đến cũng chẳng nói một tiếng.


Chung Nghiên Nguyệt để lại chiếc sandwich chưa ăn xong vào túi, mở ngăn kéo ra nhét vào trong.


Cô rút khăn giấy khẽ lau miệng.


“Sao trước lúc đến chị không gọi cho em?” Chung Nghiên Nguyệt mở cửa cho chị gái.


“Có gọi hay không cũng vậy. Gọi rồi em lại tìm cả trăm cái cớ không cho chị đến.” Chung Nghiên Phi biết hằng ngày khoảng mấy giờ em gái sẽ đến công ty, nên trực tiếp đem đồ ăn sáng qua.


“Mẹ nấu cho em đấy.” Chung Nghiên Nguyệt nói rồi, “Em ăn sáng rồi.”


“Em cứ cứng miệng, ai làm bữa sáng cho em?”


“….”


“Em và Tề Chính Sâm như không cần sinh hoạt vậy, cũng không mời dì giúp việc đến, mà hai người cũng không biết nấu cơm.” Giọng điệu Chung Nghiên Phi bất mãn, “Em nói với Tề Chính Sâm, trước đây anh ta sống một mình như thế nào cũng được, bây giờ đã kết hôn rồi, không thể giống như trước kia được nữa.”


Chung Nghiên Nguyệt giải thích, “Anh ấy không thích trong nhà có người ngoài.”


“Đồ lập dị.”


“….”


Chung Nghiên Phi mở hộp giữ nhiệt ra, đưa đũa cho cô, “Nhân lúc nóng mau ăn đi.”


Cô khuyên em gái, “Hay là em cũng giống chị đi, mua một căn nhà gần biệt thự của bố mẹ, sống gần rồi, sáng tối ăn ở nhà, cũng không ảnh hưởng đến không gian riêng của vợ chồng em.”


Chung Nghiên Nguyệt tránh vấn đề này, “Đúng là món mẹ nấu vẫn rất ngon.”


Chung Nghiên Phi đi rót cà phê, nói chuyện với em gái cô bị chọc tức chết.


“Hàn Song định đầu tư vào bộ phận số Bốn.” Chung Nghiên Nguyệt chuyển chủ đề nói chuyện sang Giản Hàng, tránh cho chị mình lải nhải việc cô và Tề Chính Sâm kết hôn.


“Vậy ý của Giản Hàng sao?”


“Em cũng không rõ. Hai bên còn chưa chính thức gặp mặt, không biết Hàn Song sẽ đưa ra điều kiện gì.”


Chung Nghiên Nguyệt cũng có chút động lòng, “Chị, hay là chúng ta cũng đầu tư một chút đi? Với tình hình trước mắt của bộ phận số Bốn, em thấy chúng ta có thể thử xem. Chị thấy sao?”


Chung Nghiên Phi chặn họng Chung Nghiên Nguyệt, “Bây giờ biết hỏi ý kiến của chị rồi? Sao lúc lĩnh chứng lại không thấy hỏi chị xem có được hay không?”


“…Chị, em đang nói chuyện nghiêm túc với chị.”


“Kết hôn không phải là chuyện nghiêm túc sao?”


Chung Nghiên Nguyệt đuối lý, không tranh luận với chị gái nữa, lúc trước kết hôn với Tề Chính Sâm trong chớp mắt, ngay cả chị gái cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau khi chị gái biết chuyện tức đến bật khóc, mắng cô là quá vô trách nhiệm với cuộc đời mình.


Phải mất vài ngày chị gái mới chấp nhận được sự thật cô đã lĩnh chứng trong chớp mắt, không quở trách cô nữa, để cô bình yên qua ngày.


Mấy ngày trước cô lại kêu ca một câu, nói đã lâu rồi chưa được ăn một bữa sáng đàng hoàng, lại dẫm phải cái đuôi của chị gái.


Chung Nghiên Phi vuốt ngực, “Bây giờ em thấy được ưu điểm của Giản Hàng rồi?”


Không nhìn thấy, “Chị, đây không phải là trọng điểm.”


“Vậy em nói xem trọng điểm của em là gì.”


Chung Nghiên Nguyệt: “Cô ấy có thể khiến Hàn Song bằng lòng đầu tư. Chị là người thường xuyên tiếp xúc với Hàn Song chắc cũng biết, Hàn Song sẽ là người mù quáng tặng tiền cho người khác hay sao?”


Đầu tư là chuyện lớn, không phải là một hai đồng tiền.


Chung Nghiên Phi không nói ra ý kiến ngay, “Buổi tối chị về sẽ nói với bố, để xem ý của bố ra sao.”


Khoảng thời gian này Chung Nghiên Nguyệt ngày ngày tăng ca, có thể nhìn rõ được đã gầy hẳn đi, Chung Nghiên Phi cũng không nhẫn tâm, khi nói chuyện giọng điệu trở nên dịu dàng hơn nhiều, “Lần marketing này của bộ phận số Hai làm không tồi, chẳng ai ngờ tới đến tháng bảy còn hot một phen, nhất định đối thủ cạnh tranh của Lạc Mông đều bực bội. Mà Đàm Mạc Hành lại giành được danh hiệu ảnh đế, gần đây phát triển vô cùng mạnh mẽ, biết bao người đang nhắm vào anh ta. Bọn em khiêm tốn một chút, phô trương dễ khiến lật thuyền.”


“Chị, chị yên tâm, không có gì có thể làm lật thuyền được cả. Em đã từng tiếp xúc với con người Đàm Mạc Hành, trước đây cũng là fan của anh ấy, một người thật đến mức không thể thật hơn, cả một năm ở trong đoàn làm phim không hề có một tin xấu nào, cũng không hề bị sụp đổ hình tượng.”


“Vậy thì được.” Chung Nghiên Phi nhìn đồng hồ, sáng nay cô còn có một cuộc họp, “Em cứ từ từ ăn đi, tối về nhà nói chuyện.”


8 giờ 15 phút, Chung Nghiên Nguyệt ăn xong bữa sáng, đem bát đũa đi rửa.


Lúc này, ở văn phòng của bộ phận số Bốn tầng 20, hương mì tôm nồng đậm lan toả khắp nơi.


Chu Nghĩa còn chưa ăn sáng, tìm về phía nơi mùi hương phát ra, tìm đến văn phòng nhỏ của Lâm Kiêu.


Cửa đang mở, anh ta gõ hai tiếng, “Sao sáng sớm cậu đã ăn mì tôm rồi vậy!”


Lâm Kiêu hai tay chống cằm chờ mì tôm, khẽ nâng mí, “Ăn mì tôm tiết kiệm, bây giờ có món ăn sáng ngon nào không đắt hơn mì tôm chứ?”


Chu Nghĩa: “…” Vậy mà lại không thể phản bác được.


Trên bàn Lâm Kiêu còn một hộp mì tôm chưa bóc vỏ, anh ta đưa tay qua, “Cho tôi một hộp, tôi cũng chưa ăn sáng.”


Lâm Kiêu: “Tôi ăn một hộp không đủ.”


“Không đủ vậy cậu uống nhiều canh một chút.”


“….”


Chu Nghĩa dứt khoát cầm lấy hộp mì, mở lớp nilong bên ngoài vứt vào thùng rác, trong thùng rác có không ít đầu thuốc lá, trước giờ Lâm Kiêu chưa từng hút thuốc lúc ban ngày, động tác của anh ta đột nhiên dừng lại, “Tối qua cậu không trở về sao?”


Lâm Kiêu không cho là đúng, “Anh đừng có chuyện bé xé ra to được không? Sao tôi không thể tăng ca thâu đêm được chứ?”


Quá hiếm. Chu Nghĩa đưa hộp mì tôm cho cậu ta, “Vậy cậu ăn nhiều một chút.”


“Làm xong phương án tuyên truyền rồi sao?” Anh ta hỏi.


“Ừm, coi như là vậy.” Nhưng Lâm Kiêu không hài lòng lắm, “Hôm nay tôi sẽ chỉnh sửa trau chuốt lại, ngày mai đưa cho anh xem.”


“Không vội, cách thời gian tuyên truyền vẫn còn sớm.”


“Anh không hiểu lão đại rồi, trước giờ chị ấy đều chưa động binh nhưng lương thực đã chuẩn bị xong. Chỉ có một phương án vẫn không đủ, nhất định phải có thêm phương án dự bị.”


Chu Nghĩa chưa từng nghe Giản Hàng nhắc đến qua, “Cậu có ý gì vậy?”


Lâm Kiêu ngáp một cái, “Ý là, nhỡ đâu mọi việc không phát triển theo hướng dự định của chúng ta, chúng ta phải chuẩn bị từ trước.”


“Tôi không hỏi phương án dự bị có nghĩa gì. Giản tổng dặn dò cậu thế nào?”


“Lão đại không có dặn gì cả. Đợi anh ở dưới tay chị ấy một khoảng thời gian dài tự khắc sẽ hiểu.” Lâm Kiêu lấy chiếc dĩa, mở nắp hộp mì.


Hương thơm xộc lên mũi.


Cậu ta đưa hộp mì còn lại cho Chu Nghĩa, “Thôi cho anh này, nhỡ anh lại lấy việc công để trả thù chuyện riêng, không đáng.”


Chu Nghĩa: “….”


Lâm Kiêu lại quan tâm hỏi, “Chuyện gọi vốn đầu tư sao rồi?”


“Không rõ quyết định của Giản tổng ra sao, chắc là sẽ nhanh thôi.”



Chín rưỡi, Tần Mặc Lĩnh đi đến phòng họp trên tầng 22.


Hôm nay diễn ra cuộc họp của ban hội đồng quản trị, thư ký Cao không thể ở bên cạnh. Cô ấy không được ở bên trong nghe nội dung, bởi ban lãnh đạo cấp cao đều bàn đến những việc liên quan đến lợi ích cũng như đề cập đến cơ mật doanh nghiệp, nội dung cụ thể phải được bảo mật.


Tổng cộng có chín người tham gia.


Ngoài mấy người của Tần Mặc Lĩnh, những vị trong ban hội đồng quản trị khác đều đại diện cho lợi ích của các đại cổ đông.


Cuộc họp như vậy sẽ do Tần Mặc Lĩnh chủ trì, không để phó giám đốc Ngô đại diện thay mình, “Với tình hình trước mắt của bộ phận số Bốn chắc mọi người cũng đã rõ. Ý của Giản Hàng là muốn ưu tiên người của chúng ta trước, nếu như mọi người cảm thấy có rủi ro, từ bỏ lần đầu tư này, thì cô ấy mới tiếp tục tìm đến tổ chức đầu tư mạo hiểm.”


Anh thẳng thắn, “Tôi quyết định sẽ đầu tư.”


“Vì tính công bằng, Giản Hàng nhờ tôi nói với mọi người một tiếng, quyền lựa chọn nằm trên tay các vị.”


Có vài người nhìn sang phía Triệu Nhan Hải.


Triệu Nhan Hải thay em trai lấy lại quyền phân phối sản phẩm của bộ phận số Bốn, tất nhiên cũng sẽ coi trọng tiềm năng phát triển của nơi này.


Khoản vốn đầu tư một tỷ, dựa theo phần trăm nắm giữ cổ phần mà chia cho các cổ đông, ngoài Tần Mặc Lĩnh muốn đầu tư nhiều hơn một chút, những cổ đông khác đầu tư khoảng một trăm triệu, đối với các đại cổ đông mà nói, chút rủi ro này không tính là gì.


Trước đây không muốn đầu tư tiền vào bộ phận số Bốn là vì không nhìn thấy được ky vọng, đầu tư rồi cũng coi như đi tong, không cả nghe được chút tiếng vọng, nhưng bây giờ tình hình đã khác rồi.


Triệu Nhan Hải mở miệng: “Suy nghĩ của Giản tổng xứng đáng biểu dương. Ưu tiên cổ đông của Lạc Mông trước, như vậy sẽ không hề tồn tại mối nguy nào trong việc kinh doanh cũng như cơ mật doanh nghiệp. Nếu như hợp tác với tổ chức đầu tư mạo hiểm, có những rủi ro không thể kiểm soát được, cũng không thể thoái thác. Về việc đầu tư, phía tôi không có vấn đề gì.”


Ông nhìn những người khác, “Mọi người tự quyết định.”


Không ai có ý kiến, đều cảm thấy có thể đầu tư.


Phó tổng Ngô hỏi, “Vậy chúng ta dựa trên phương thức đầu tư nào? Công ty trực tiếp cho bộ phận số Bốn kinh phí sao?”


Đây cũng là vấn đề tất cả mọi người đều quan tâm.


Tần Mặc Lĩnh: “Dựa trên danh nghĩa của công ty đầu tư mạo hiểm để đầu tư vào. Nếu chẳng may không thành công còn có đường lui.”


Hiếm khi Triệu Nhan Hải cũng đồng tình, “Bây giờ bộ phận số Bốn căn bản đã độc lập kinh doanh, nếu đã giao quyền thì cứ giao toàn bộ, việc liên quan đến tiền đầu tư vẫn nên theo hình thức của công ty đầu tư mạo hiểm. Đến lúc đó cho dù có không thành công, cũng có thể nhanh chóng tách bộ phận số Bốn ra, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến ba bộ phận kinh doanh còn lại.”


Tần Mặc Lĩnh hỏi, “Còn về việc chia lợi nhuận, mọi người có ý kiến gì không?”


Triệu Nhan Hải: “Cứ theo quy tắc đi, dù sao cuối cùng lợi nhuận của bộ phận số Bốn cũng thuộc về công ty, cho dù là chia lợi nhuận từ tài khoản của công ty, hay từ phía tổ chức đầu tư mạo hiểm, đối với chúng ta mà nói, cũng không khác biệt là bao.”


Sau khi thương lượng xong, Tần Mặc Lĩnh dặn dò, “Tôi sẽ sắp xếp công ty đầu tư mạo hiểm đầu tư trước, sau đó mọi người đầu tư cùng.”


Mọi người đều tán thành.


Phó tổng Ngô khoan thai uống vài ngụm trà, điều này thật mới lạ, Tần Mặc Lĩnh và Triệu Nhan Hải có thể thống nhất ý kiến về mặt lợi ích, hơn nữa không hề có bất kỳ tranh chấp nào.


Tần Mặc Lĩnh lập tức giao cho người phụ trách của Viễn Duy đi gặp Giản Hàng để bàn bạc.


Có sự đầu tư của các vị cổ đông của Lạc Mông, đối với cô, với bộ phận số Bốn, với Lạc Mông, đều là cách ổn thoả nhất.


Tiếp theo đây đến giai đoạn tiến hành đàm phán ký kết hợp đồng.


Cuối tháng tám, một tỷ hai đã được chuyển vào tài khoản.


Mùa khai giảng đã đến rồi, cách thời gian tổ chức hôn lễ chỉ còn có chín ngày.


Tối hôm nay Tần Mặc Lĩnh có tiệc xã giao, anh đã rời công ty từ sớm.


Anh báo cho Giản Hàng: [Tối nay anh có tiệc xã giao. Bên ngoài trời đang mưa, em lái xe cẩn thận một chút, về đến nhà thì gọi cho anh.]


Giản Hàng đi đến bên cửa sổ, những giọt mưa hắt đến khung kính cửa sổ.


Cô trả lời: [Mưa không lớn, không sao đâu. Tối nay em phải tăng ca, còn không biết khi nào mới có thể trở về. Về rồi sẽ gửi tin nhắn cho anh.]


Tần Mặc Lĩnh: [Không phải gần như đã xong xuôi rồi sao? Sao lại phải tăng ca vậy?] Khoảng thời gian này không có hôm nào là cô không tăng ca, nếp sống ‘sáng chín chiều năm’, cô chấp hành không được đến một tháng.


Giản Hàng: [Mẫu mô hình được gửi đến rồi. Hôm nay báo cáo của bên bộ phận tiêu thụ cũng đã làm xong nên bọn em có mở họp.]


Tần Mặc Lĩnh đang định trả lời, dặn cô về sớm một chút thì Tưởng Thịnh Hoà gọi đến.


Anh nhấn nghe, “Có chuyện gì?”


Tưởng Thịnh Hoà nghe nói Giản Hàng mời Lạc Kỳ làm phù dâu, anh gọi qua xác nhận một chút, “Lạc Kỳ đồng ý rồi sao?”


Tần Mặc Lĩnh: “Vẫn chưa, còn đang suy nghĩ.”


Lạc Kỳ muốn làm phù dâu, nhưng vừa hay tin sếp mình là phù rể, lập tức chùn bước.


“Nếu như có thể, cố gắng để cô ấy làm phù dâu.” Tưởng Thịnh Hoà đồng ý với anh, “Đến lúc đó Mẫn Lộ và Khâu Tây Văn cứ giao cho tôi ứng phó.”


Tần Mặc Lĩnh chỉ có thể cố gắng hết sức, chuyện như vậy không thể miễn cưỡng được, “Để Lạc Kỳ tự quyết định đi.”


Đến khách sạn tổ chức tiệc xã giao, mưa càng lớn dần.


Đến chín rưỡi, mưa như trút nước.


Đèn văn phòng của bộ phận số Bốn vẫn sáng trưng, họ vẫn chưa tan họp.


Lâm Kiêu mua mấy thùng mì tôm đặt ở văn phòng, chia cho mọi người mỗi người một hộp, “Nghỉ ngơi một chút đi, ăn no rồi mới có sức làm việc.”


“Lão đại, chị có ăn không?”


“Cho tôi một hộp đi, loại không cay ấy.”


Lâm Kiêu chọn một hộp không cay đưa cho cô.


“Trịnh tổng, anh muốn ăn vị gì?”


Trịnh Viêm Thúc không thích ăn mì tôm, “Tôi không ăn đâu, cảm ơn.”


Cả phòng họp đều là hương mì tôm.


Trịnh Viêm Thúc tháo kính xuống, dùng khăn lau viền kính, không chịu được việc bọn họ vừa xì xụp ăn vừa nghiêm túc nói chuyện công việc.


Lâm Kiêu cầm mô hình “Nữ thần bọt gas” lên, yêu thích không nỡ buông tay, vật thật còn tinh xảo hơn trong hình nhiều.


“Lão đại, lần đầu tiên sẽ đưa ra bao nhiêu chiếc mô hình ra thị trường vậy?”


“Năm mươi mốt nghìn chiếc, năm mươi nghìn chiếc kênh ngoại tuyến, một nghìn chiếc cho cậu marketing qua mạng.”


“Cũng không tính là thấp. Vốn dĩ mùa đông là mùa ít khách. Đưa ra nhiều rồi, mọi người quét mã đã trúng thưởng, không đạt được hiệu quả mong muốn.”


“Đã rõ, là marketing bỏ đói.”


Trịnh Viêm Thúc đeo đồng hồ lên, nhìn về phía Lâm Kiêu đang húp nước mì: “Hoạt động phúc lợi trên blog, cậu định khi nào sẽ bắt đầu?”


Lâm Kiêu uống một ngụm nước mì rồi mới nói: “Cái này nhất định phải đợi đến ngày đầu tiên của năm mới, năm mới khí tượng mới, xem xong lễ mừng năm mới thì đến chỗ tôi bốc thăm trúng thưởng. Ngay cả từ dùng cho hotsearch tôi cũng đã nghĩ xong rồi.”


Cậu ta lại ngắm mô hình, không khỏi cảm thán, “Trước đây quá gập ghềnh gian nan, bây giờ chuyện gì cũng thuận lợi, tôi có chút không quen.”


Chu Nghĩa ở bên cạnh tiếp lời: “Thuận lợi không tốt sao?”


Lâm Kiêu vội vàng giải thích, “Tôi không phải có ý đó, chỉ là tiện miệng nói thôi.” Ai mà điên chứ, đi thích thêm phiền toái. Bây giờ chỉ đợi hương vị của sản phẩm mới được nghiên cứu ra mà thôi.


Thêm vài tháng nữa thì sẽ đến lúc để họ trổ tài rồi.


Lâm Kiêu vừa ngắm mô hình vừa ăn mì, đột nhiên phòng họp trở nên yên lặng như thóc, chỉ nghe thấy cậu ta ‘xì xụp’ một tiếng, dùng dĩa ăn mì.


Cậu ta dùng sức nuốt mì xuống, khẽ quay đầu về phía mọi người đang nhìn.


Không ngờ là Tần Mặc Lĩnh.


Trên cánh tay của Tần Mặc Lĩnh có vắt một chiếc áo vest, anh bước vào, “Mọi người dùng nước nóng của công ty để tụ tập ăn mì?”


Giản Hàng cười, rút một tờ giấy ăn lau miệng, anh đi đến bên cô, cô ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt trên người anh, ngẩng lên nhìn anh, “Tiệc rượu kết thúc nhanh như vậy sao?”


“Ừm, tiện đường đến đón em.”


Không hề tiện đường, chỗ anh dùng bữa cách chung cư rất gần, anh quay ngược lại đi đến toà nhà của Lạc Mông.


Tần Mặc Lĩnh cầm chiếc mô hình trước mặt Giản Hàng lên, còn tinh xảo hơn nhiều so với tưởng tượng của anh. Nếu như anh có con gái, nhất định sẽ sưu tầm cho con gái tất cả các loại trang phục.


Nhưng con cái là chuyện cách anh và Giản Hàng vẫn còn xa.


Anh hỏi: “Một bộ có mấy chiếc vậy?”


Giản Hàng giới thiệu tỉ mì: “Mỗi bộ có hai chiếc mô hình, một tiên nữ nhỏ và một kị sĩ bảo vệ cô ấy, mỗi bộ đều là trang phục tình nhân. Bọn em sẽ tung ra bộ trang phục tuyết đông này trước.”


Tần Mặc Lĩnh đặt mô hình xuống, “Em không cần phải đem mô hình mẫu về nhà.”


Anh nói với cô, “Đợi đến khi mô hình được đưa ra thị trường, anh sẽ sưu tầm cả một bộ cho em.”