CHƯƠNG 221: ĐANG LÀM GÌ VẬY
Bạch Băng Băng nói xong, thân thể đã chủ động xông tới, da thịt trơn mềm cách lớp vải thật mỏng ma sát lên cánh tay Trịnh Thiên Ngọc.
Ý đồ dụ dỗ không cần nói cũng biết.
Hô hấp của Trịnh Thiên Ngọc trở nên nặng nề, cánh tay từ từ nâng lên lại đột nhiên dừng lại: “Mặc quần áo tử tế vào lăn xuống đi! Ba mươi tỷ thêm một biệt thự và thẻ xanh nữa hay là ngày mai phơi xác ở đầu đường cô tự chọn đi, chọn xong rồi thì nói cho tôi biết!”
Đầu Bạch Băng Băng ù lên, khiếp sợ trừng to mắt nhìn về phía Trịnh Thiên Ngọc, rõ ràng là anh đã động tình rồi mà vì sao còn máu lạnh đuổi cô ta xuống xe như thế?
Các chị em trên vòng bạn bè đều nói trước kia anh ăn chơi chác táng, rượu ngon gái đẹp cơ hội làm giàu ai đến cũng chưa bao giờ từ chối nhưng hôm nay sao lại thay đổi rồi, sắc đẹp trước mắt vậy mà có thể không động lòng?
Nhìn thấy Bạch Băng Băng ngơ ngác nhìn mình, Trịnh Thiên Ngọc bực bội đến mức đập một phát lên tay lái: “Còn không mau cút đi!”
Sát khí trong mắt dày đặc khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Bạch Băng Băng vội vàng mặc quần áo, lộn nhào xuống xe, cô ta vừa đứng vững gót chân thì xe của Trịnh Thiên Ngọc đã rít một tiếng lướt qua cô ta lao ra khỏi con hẻm nhỏ!
Đáng chết đáng chết! Anh một đường tăng tốc, liên tiếp vượt qua mấy cái đèn đỏ nhưng lại không biết mình nên tới chỗ nào.
Trịnh Thiên Ngọc xanh mặt trở về công ty, sắc mặt đen đến mức khiến cho thư ký trong lòng run sợ, trong lúc bối rối còn bị đụng đầu vào cửa thủy tinh khiến cái trán sưng lên một cái u cục lớn.
Trịnh Thiên Ngọc đóng sầm cửa lại, vọt thẳng vào trong toilet.
Rốt cục chất lỏng màu trắng đục cũng phun ra, thân thể căng thẳng của anh mới từ từ bình thường lại.
Cọ rửa dọn dẹp sạch sẽ xong anh mới nhìn vẻ mặt chưa thỏa mãn dục vọng của mình trong gương, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Đường đường là Tổng giám đốc của Trịnh thị vậy mà phải trốn trong toilet tự mình dùng tay giải quyết, việc này nói ra ai tin được chứ?
Thấp thỏm cầm điện thoại di động lên, trực tiếp bấm điện thoại gọi cho Mai Thùy Hân: “Đang làm gì vậy?”
Mai Thùy Hân vừa về tới nhà, đang thất vọng chán nản ngồi ở trước bàn ngẩn người, thuận tay nhận điện thoại lại nghe được giọng nói của Trịnh Thiên Ngọc.
Nghe thấy Trịnh Thiên Ngọc hỏi như vậy cô sửng sốt một lát mới lạnh lùng nói: “Có chuyện gì không?”
Nghi ngờ điện thoại của Mai Thùy Hân bị nghe lén nên lúc đầu Trịnh Thiên Ngọc vẫn luôn chịu đựng không gọi điện thoại cho cô nhưng hôm nay do quá xúc động liền tìm cô một lần kết quả là cô gái nhỏ lại không cho mặt mũi như vậy.
Giọng nói kia, âm điệu kia muốn bao nhiêu lạnh nhạt thì có bấy nhiêu!
Có chuyện gì không, mấy chữ này thật sự là đang hỏi anh, anh không có việc gì hết chỉ là nhớ cô thôi nhưng câu nói này cho dù thế nào anh cũng không thể nói ra khỏi miệng được.
“Thứ tư tuần sau anh và Hướng Như Lan đính hôn, em nhất định phải tới tham gia đấy.” Thái dương Trịnh Thiên Ngọc co lại, thốt ra.
Mai Thùy Hân tức giận đến mức bật cười: “Anh cho rằng anh là ai chứ? Anh nói nhất định phải đến là tôi nhất định phải đến sao? Không có đâu, lễ đính hôn của anh tôi không có hứng thú tham gia!”
Không hứng thú là được rồi, không hứng thú chính là đang ghen, rất tốt, anh rất thích Mai Thùy Hân ghen tuông như vậy.
Tâm tình Trịnh Thiên Ngọc không hiểu sao lại trở nên rất tốt, khóe miệng cong lên: “Mai Thùy Hân, em có muốn biết con gái mình đang ở đâu không?”