Hôm nay là ngày nghỉ, Lâm Phương Châu rảnh rỗi không có việc gì làm, nàng cùng Tiểu Nguyên Bảo đi chùa ở ngoại thành chơi.

Hương khói trên chùa rất vượng, các hòa thượng lại nhiều tiền, còn dùng vàng mạ tượng phật.

Trong sân có một tượng phật rất lớn, ngay cả ngón chân cũng đều là vàng, kim quang lấp lánh dưới ánh mặt trời, chói mù mắt người nhìn.
Thần phật quỷ quái, Tiểu Nguyên Bảo đều không tin, không những không tin, mà còn có chút chán ghét.

Lâm Phương Châu cũng hiểu, là do cha hắn tin vào hoà thượng đạo sĩ mà xa lánh hắn, từ nhỏ đã bị thứ này hại rồi.
Chẳng qua, Tiểu Nguyên Bảo thấy phật giáo khuyên người hướng thiện, nên cũng không đến nỗi nào.
Lâm Phương Châu cũng không phải thiện nam tín nữ gì.

Nàng đi tới chùa, thuần túy chính là đi chơi, thuận tiện mua chút đồ ăn chay độc quyền chỉ có ở đây.

Các hoà thượng trong chùa rất giỏi việc đoán ý khẩu vị của tín đồ, họ sử dụng thực phẩm chay để chế biến nhiều món giả mặn, như vi cá mập giả, tổ yến giả, thịt cua giả, cái gì cần có đều có cả.

Món ăn ngon, lại còn rẻ nữa.
Chùa được tọa lạc ở giữa sườn núi, phía đông chánh điện có một con đường nhỏ bao quanh, ven đường mọc rất nhiều cây cối, xanh um tươi tốt, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng chim hót.

Hướng về phía chân núi, là một cái hồ hình trăng lưỡi liềm, sóng nước lóng lánh, xanh thẳm thanh triệt như một viên đá quý khảm trong núi.

Một bức tranh phong cảnh hữu tình, phù hợp để thăm thú vui chơi.
Lâm Phương Châu men theo đường nhỏ đi lên trên, vừa ngắm vừa chơi, sau đó nàng nhìn thấy bên đường trồng một hàng cây đào lớn, lúc này hoa đào đã tàn, trên cây còn rất nhiều đào vẫn chưa nảy nở, nhỏ như viên bi.


Mà bên trên cây đào lớn, có một cái tổ chim.
Ở chùa không được sát sinh, vậy nên chim ở đây đặc biệt nhiều.
Lâm Phương Châu bắt đầu chơi đùa trèo lên cây đào, muốn xem trong tổ có loại chim gì.

Tiểu Nguyên Bảo ở dưới nói: “Đừng có bắt, bắt về là bị Cửu Vạn ăn mất đấy.”
“Ta không bắt nó, chỉ muốn xem một tí.”
“Ngươi để ý chút.”
Lâm Phương Châu bò lên trên cây, thấy trong tổ chim kia chính là ba con chim hoàng oanh non, chim lớn thì không ở đây.

Chim hoàng oanh thường sống ở trên cây cao, nhưng ở chùa không cho sát sinh, nên mấy con chim này gan cũng lớn, dám xây tổ trên cây đào, không sợ người tí nào.
Tiểu Nguyên Bảo ở dưới hỏi: “Xem đủ chưa?”
“Xem đủ rồi, là chim hoàng oanh, không thể nuôi.” Lâm Phương Châu có chút tiếc nuối.
Chim hoàng oanh không thể nuôi, không phải bởi vì nó khó nuôi, mà là vì lông nó màu vàng sẫm, tựa như màu của long bào.

Dân thường bị cấm nuôi loại chim này, chỉ có hoàng thất mới có tư cách nuôi thôi.
“Xem đủ rồi thì xuống đi.” Tiểu Nguyên Bảo nói.
Lâm Phương Châu đang muốn đi xuống, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn qua một bên, nàng nhìn thấy bên trong tường cao có một cái sân.

Sân không lớn, trồng một cây mận già, một ít cây cỏ hoa lá, sơ sát lưa thưa, nhìn rất độc đáo.
Có một cái bàn đá dưới gốc cây mận, ngồi bên cạnh bàn là một tiểu nương tử.
Tiểu nương tử trang điểm rất thuần tịnh thanh nhã, dáng người phong lưu.


Lâm Phương Châu ở trên nhìn xuống, nàng cũng ngẩng đầu lên xem, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Phương Châu thầm khen: Quả là một mỹ nhân!
Tiểu nương tử nghiêng đầu, tò mò mà nhìn người trên cây.
Lâm Phương Châu nhìn nàng nhếch miệng cười.
Tiểu nương tử nhìn thiếu niên trên cây đào ngoài tường, cười hỏi: “Hiện tại đào còn chưa chín, không ăn được, ngươi hái đào làm gì vậy?”
Lâm Phương Châu có cái tật xấu là khi nhìn thấy cô nương nào xinh đẹp thì sẽ muốn đùa giỡn, nghĩ cô nương trong sân này ăn mặc mộc mạc, chắc là không phải con nhà phú quý gì, nàng lại ngứa miệng, nhếch miệng cười dâm: “Vậy mà ta lại thấy nơi này có một quả đào chín cơ đấy.”
Tiểu nương tử cười như không cười mà nhìn hắn.
Lâm Phương Châu đã đùa giỡn qua rất nhiều cô nương, ai nghe xong những lời thô tục đều sẽ chạy trốn cả, lần đầu gặp được người không sợ, nàng cũng có chút ngốc, thầm nghĩ: Chẳng lẽ nghe không hiểu?
Đúng lúc này, có một nha hoàn từ trong phòng đi ra, trên tay bưng một chén trà.

Nha hoàn kia, Lâm Phương Châu có biết, chính là nha hoàn Nguyệt Hương phụng trà bên trong huyện nha.
Nguyệt Hương đi tới, vừa thấy Lâm Phương Châu trên cây, nhất thời mày liễu dựng ngược, nổi giận mắng: “Lâm Phương Châu! Ngươi to gan lớn mật! Phu nhân của Dương huyện lệnh ngươi cũng dám chọc?.”
Lâm Phương Châu sợ tới mức hồn phi phách tán, buông lỏng tay, thế là từ trên cây đào rơi thẳng xuống.
May mắn được Tiểu Nguyên Bảo đỡ vào lòng.
Tiểu Nguyên Bảo chặn ngang ôm Lâm Phương Châu, thấy mặt người trong lòng đen như màu đất, hắn hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tiểu Nguyên Bảo, hình như ta gặp rắc rối……”
Giờ phút này, bên trong viện kia, Nguyệt Hương trình chén trà cho Như phu nhân đang ngồi—— cũng chính là tiểu thiếp của Dương Trọng Đức, sau đó Nguyệt Hương nói: “Phu nhân không bị doạ chứ?”
“Không sao.” Như phu nhân lắc đầu, sau đó đôi mắt đẹp khẽ chuyển, hỏi: “Người vừa rồi là ai vậy?”
“Là Lâm Phương Châu trong nha môn chúng ta, một kẻ d4m tặc háo sắc thượng đẳng! Phu nhân, hắn không nói lời thô tục nào với người chứ?”
“À không có.

Hắn thích nói mấy lời thô tục sao?”
“Đâu chỉ thế! Cả ngày quanh quẩn chìm đắm bụi hoa, là một sắc quỷ chết đói, nghe nói hắn với mỹ ngọc nương tử……” Nguyệt Hương nói tới đây, đột nhiên dừng lại.

Như phu nhân truy vấn nói: “Cùng mỹ ngọc nương tử như thế nào? Mỹ ngọc nương tử là ai vậy?”
Nguyệt Hương đỏ mặt nói, “Không có gì, có mấy người thích tung tin đồn bậy bạ, nô tì cũng chỉ nghe qua mấy câu, nghe xong thì quên mất.”
Như phu nhân cười nói: “Ta biết rồi, mỹ ngọc nương tử kia hơn phân nửa là người trong thanh lâu nhỉ?”
Nguyệt Hương biến sắc: “Nô tỳ không phải cố ý nhắc tới nàng ta, nô tỳ đáng chết.” Nói xong liền vả miệng.
Như phu nhân ngăn lại, nói: “Ngươi nào có tội gì đâu.

Ta xuất thân thanh lâu, cả thiên hạ đều biết.

Ngươi không nói, họ vẫn biết thôi.”
……
Lâm Phương Châu về nhà hỏi thăm một phen, thì ra người kia là phu nhân của Dương Trọng Đức.
Vốn phu nhân tên là Xuân Lộ Nhi, ban đầu còn là hoa khôi đầu bảng thanh lâu, được Dương Trọng Đức nhìn trúng mua về làm thiếp thất, từ đó Xuân Lộ Nhi cũng xa rời chốn phấn son.

Dương Trọng Đức vô cùng yêu thương nàng, đi nhậm chức cũng chỉ mang nàng theo bên người, còn chính thê nhi nữ đều ở quê.
Ở trong nha môn, mọi người đều im như ve sầu mùa đông, cũng không ai dám bàn tán chuyện của huyện lệnh.

Bởi vậy đối với vị thiếp thất của Dương Trọng Đức này, nàng không biết tới là điều đương nhiên.
“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ……” Lâm Phương Châu hoang mang lo sợ: “Nếu Dương lão hổ mà biết chuyện này, nhất định sẽ không tha cho ta!”
Tiểu Nguyên Bảo an ủi nói: “Không cần lo lắng, chưa chắc phu nhân sẽ nói với Dương Trọng Đức mà.”
“Lỡ như nói thì sao!” vẻ mặt Lâm Phương Châu đưa đám: “Mà ngươi xem, là phu nhân của huyện lệnh, mà không biết đường trang điểm cho mình lộng lẫy một tí, ban đầu ta còn tưởng cô thôn nữ nhà ai xinh đẹp thế đấy!”
Không phải ai Lâm Phương Châu cũng dám đùa giỡn, nàng đâu có ngốc.
Tiểu Nguyên Bảo nói: “Nơi phật môn thanh tịnh, sao có thể trang điểm lộng lẫy loè loẹt được? Còn nữa, là kỹ nữ hoàn lương, đeo vàng bạc châu báu là để cho người đời gièm pha sao.”
“Ngươi nói có lý, nhưng mà bây giờ phải làm sao đây!”
“Không cần lo lắng.” Tiểu Nguyên Bảo trấn an nói: “Trước hết cứ nghĩ cách cho người gặp mặt nói chuyện với nàng, sau đó lại đưa chút quà tặng.

Nàng là một nữ tắc, sẽ không thích chọc thị phi đâu.”
“Đúng vậy,” Lâm Phương Châu vỗ tay một cái: “Chính là như vậy! Tìm ai cùng nàng nói chuyện đâu…… Nam nhân khẳng định không được, cần phải tìm nữ nhân, tìm……”

“Mỹ ngọc nương tử?”
“Ngươi câm miệng đi!” Lâm Phương Châu trợn trắng mắt, “Chuyện đã qua, ai cũng không được nhắc lại.”
“Được, ngươi cũng không được qua lại với đám người đấy nữa.”
“Đã biết.” Lâm Phương Châu vẫy vẫy tay, đột nhiên ánh mắt sáng ngời: “Ta biết tìm ai!”
Mấy ngày sau, tức phụ của Lạc Thiếu gia cầm theo quà tặng tới cửa bái phỏng, nàng nhàn nhã đàm đạo mấy câu với Xuân Lộ Nhi, sau đó lại nhắc tới Lâm Phương Châu, nói: “Tên tiểu tử kia biết mình đụng phải ngươi, về đến nhà liền bị ốm một trận, ta còn nói hắn là xứng đáng.

Thích làm xằng làm bậy, Phật Tổ đều nhìn thấy rõ cả! Hắn còn ngàn cầu vạn cầu, một hai phó thác ta mang vài thứ tới bồi tội với ngươi, chỉ cầu ngươi bớt giận.

Quan nhân nhà ta và Lâm Phương Châu xem nhau như huynh đệ ruột thịt, hắn cũng được xem như nửa đệ đệ ta, nên cũng đành phải đáp ứng hắn.

Chỗ hương liệu này đều là hắn nhờ ta mang đến, ngươi xem thích cái nào thì dùng, nếu không thích, cũng có thể thưởng cho người dưới.”
Xuân Lộ Nhi cười nói: “Ta chỉ liếc hắn một cái, cũng không lên tiếng, hắn lại càng không nói với ta cái gì, thế mà bị doạ thành như vầy, thật là tội lỗi quá.

Sao ta lại không biết xấu hổ mà thu đồ được chứ, phiền ngươi mang về đi.”
Hai người đẩy qua đẩy lại một phen, cuối cùng Xuân Lộ Nhi cũng nhận lấy.

Nàng lại chuẩn bị một ít đồ tốt thưởng cho Lâm Phương Châu, có qua có lại.
Lạc phu nhân mang đồ Xuân Lộ Nhi thưởng đưa cho Lâm Phương Châu, nói cho hắn biết Như phu nhân đã tha thứ rồi, việc này xem như xong.
Lòng Lâm Phương Châu tràn đầy vui mừng, sau khi tiễn Lạc phu nhân đi, nàng cầm hộp quà mở ra, vừa thấy đã biến sắc.
Kia là một hộp đào mừng thọ, làm bằng bột mì trắng, thêm chút màu sắc, sinh động như thật.
Lâm Phương Châu bị dọa nói: “Đây là có ý gì? Hái đào sao? Không phải muốn thiến ta chứ?!”
Tiểu Nguyên Bảo nhớ tới lời thô tục mà lúc Lâm Phương Châu đứng ở trên cây nói, trên mặt không kiềm chế được mang theo vài phần châm chọc: “Có lẽ là coi trọng ngươi.”
“Đừng nói bừa! Tiểu Nguyên Bảo, ta hỏi ngươi, sau khi ngươi nhìn thấy đào mừng thọ, điều đầu tiên ngươi nghĩ tới là gì?”
“Đoạn tụ.”
“……”.