"Đúng là ả đàn bà không biết xấu hổ đó."

Nói đến đó sắc mặt bà cũng không tốt gì cho cam, càng không nhịn được mắng: "Chính vì chuyện này mà mẹ mới không hiểu thằng nhóc kia đang làm cái gì."

Mộ Đồng Đồng không hiểu nhìn bà.

Mẹ Dịch liền nói: "Phạm Lộ Thu kia là bạn gái của Minh Độ trước khi kết hôn với con."

"Vậy tại sao họ lại chia tay?"

Rồi tại sao anh lại cưới cô? Mộ Đồng Đồng bất giác nhớ lại quãng thời gian đầu họ sống chung. Người đàn ông kia mặc dù có lạnh lùng như con người anh nhưng chưa từng có oán giận cô chuyện gì. Còn làm người đặc biệt thân sĩ...

Lúc nghĩ đến đây cô liền nghe mẹ Dịch nói: "Là mẹ muốn chúng nó chia tay."

Mộ Đồng Đồng giật mình. Lại cũng không tin được nhìn bà. Nhưng chỉ có cô biết cô không phải vì bà có thể làm ra chuyện đó mà bất ngờ. Cô là vì...

Mẹ Dịch cũng không có để ý mà nói tiếp, biểu tình còn rất lạnh lùng: "Mẹ biết lúc đó mẹ có phần ích kỷ, cảm thấy Phạm Lộ Thu kia không tốt bằng con. Mà cô ta quả thật chẳng tốt lành gì."


"Lúc mẹ nhắc đến việc để cô ta rời đi cô ta có đắn đo thật. Nhưng sau khi mẹ nói số tiền, cô ta liền đồng ý. Sau đó mẹ thấy áy náy mới còn chủ động nói sẽ chăm sóc cho người mẹ đang nằm trong bệnh viện của cô ta."

"Chuyện này... Anh ấy có biết không?"

Mộ Đồng Đồng cẩn thận hỏi.

Mẹ Dịch liền nói: "Làm sao không biết được. Sau khi trở về mẹ liền nói cho nó biết. Mẹ cũng không phải muốn loạn ép ương uyên, đối với con cũng không tốt. Kết quả nó chỉ nghe, cũng không đi tìm cô ta mà đồng ý cưới con rồi."

Mộ Đồng Đồng sững sờ thật sự. Bởi vì cô bắt đầu không rõ thứ mẹ Dịch cũng khó hiểu rồi.

"Sau khi mẹ phát hiện con bỏ đi có tìm nó nói chuyện, nó lại làm như chưa từng biết chuyện này, mẹ đã thấy kỳ lạ rồi. Nhưng lúc đó mẹ rất giận nên không có kịp nhớ ra, đợi mẹ bình tĩnh lại mẹ càng thấy không đúng."

Đúng là không đúng thật.

"Anh ấy... Chưa từng vì chuyện này mà hằn hộc với con."

Mộ Đồng Đồng mê man nói.

Cho nên cô mới không biết...

Mẹ Dịch liền cười: "Con trai mẹ mặc dù bản mặt luôn thối thối nhưng nó không phải người ngu muội."

Ngu muội gì mà quản lí Dịch thị gọn gàng ngăn nắp như thế. Cách hành xử của Dịch Minh Độ lúc này người ngoài còn cảm thấy kỳ lạ chứ đừng nói người nhà của anh.

"Mẹ nói là anh ấy có nổi khổ..."

Mộ Đồng Đồng khẽ kỳ vọng nhìn bà.


Mẹ Dịch vỗ vỗ mu bàn tay cô nói: "Con là đứa bé ngoan. Tuy rằng mẹ không có tư cách nói, vì mẹ cùng ba con là yêu nhau mà cưới nhau, nhưng mà giữa hai đứa, không có tình yêu thì lý trí cũng sẽ minh bạch hơn. Vì hạnh phúc của chính mình, con hãy nghĩ lại xem có nên im lặng tin tưởng nó không. Nếu nó thật sự có gì đó với ả đàn bà kia mẹ cũng sẽ đánh nó chứ chẳng đợi con, càng sẽ không khuyên con tự oan ức mình sống cùng nó. Nhưng nếu nó thật sự không có phụ con... Con cũng nên cho nó một cơ hội nói rõ."

"Được không Đồng Đồng."

Bà dịu dàng nhìn cô.

Mộ Đồng Đồng mím môi một hồi rồi khẽ gật đầu.

Nhưng suốt thời gian sau đó Mộ Đồng Đồng cũng không có gặp lại Dịch Minh Độ nữa. Đối với việc anh có nổi khổ gì hay không cô càng không rõ.

Còn Phạm Lộ Thu đang hí hửng vì tương lai xán lạn sắp tới lại bị người đụng gãy chân.

"Lộ Thu, em không sao chứ?"

Dịch Minh Độ vội vàng từ cuộc họp chạy vào trong bệnh viện, nhìn thấy Phạm Lộ Thu một chân bị bó bột đang đau đớn trên giường, cho dù khuôn mặt kia thiếu hụt cảm xúc nhưng ai nấy đều thấy sự quan tâm của anh giành cho cô ta.

Dịch Minh Độ thật sự có nổi khổ à?

Phạm Lộ Thu thấy anh liền khóc lóc: "Em đau quá Độ!"

"Sao lại thế này?"


Dịch Minh Độ lạnh mặt quay qua hỏi trợ lý của mình.

"Cô Phạm bị tông xe thưa sếp. Kẻ tông cô ấy đã bỏ chạy, chúng tôi đang truy bắt."

Có lẽ do ở lâu bên cạnh Dịch Minh Độ nên trợ lý Hà cũng một bộ thiếu tình người như vậy. Hắn đúng mực báo lại, trong giọng nói không chút chập chùng, giống như robot vậy.

Phạm Lộ Thu thì một mực rên la: "Độ, anh nhất định phải tống tù hắn! Ui em đau quá! Hu hu!"

Tiếng khóc của cô ta khiến người đau đầu, trong lòng cũng không tốt.

Lại nói, từ sau khi lấy được cơ mật kia Phạm Lộ Thu bắt đầu không kiêng nể gì bộc lộ tính tình. Đối với sự dung túng, chiều chuộng hết mức của Dịch Minh Độ cô ta càng ngày càng quá phận hơn. Vốn dĩ cô ta không dám làm đến vậy, nhưng Dịch Minh Độ cứ như đã yêu điên cuồng, chẳng sợ cô ta xấu anh cũng yêu, cho nên cô ta liền không có tiết chế.