(3)

Sáng sớm hôm sau, Lý Yến Tử gửi tin nhắn đến, hỏi tôi chiến trường hôm qua sao rồi?

Cho dù là bạn thân, tôi cũng không còn mặt mũi nói ra sự tình.

Quá tổn thương lòng tự tôn rồi!

Tôi chỉ có thể lừa cô ấy nói: “Mọi thứ đều thuận lợi.”

Sau đó, tôi không giống như mọi ngày dậy làm đồ ăn sáng mà nằm trên giường nghịch điện thoại.

Vu Đại Long tỉnh giấc, nhíu mày hỏi: “Em vẫn còn ngủ à? Đồ ăn sáng đâu?”

“Sau này mỗi tháng anh đưa em 4000 tệ. 3000 coi như là tiền lương của em, 1000 là để chăm con! Nếu không sau này em không nấu ăn nữa.” Tôi nói với anh ta.

“Em điên à Vương Tiểu Anh. Em từ sáng đến tối chỉ ở trong nhà, cần nhiều tiền thế làm gì?”

“Anh quản em làm gì?”

Tôi nhướn mày trả lời: “Nếu em ra ngoài làm phục vụ, mỗi tháng cũng có thể kiếm được 3000 tệ. Hiện tại em phục vụ cho nhà anh, 3000 đã là “giá mềm” rồi. Nếu anh không đưa thì em ra ngoài đi làm.”

Vu Đại Long cãi không nổi tôi, bắt đầu nóng giận: “Vương Tiểu Anh, có phải em đang làm quá không?”

Cái tôi đợi chính là câu nói này.

Tôi lập tức phun ra những lời đã nghĩ trong đầu không biết bao nhiêu lần:

“Anh mới làm quá! Trước đây anh không đưa tiền cho em thì thôi đi, giờ ngay cả ngủ cũng không muốn cùng em ngủ? Muốn tiền không có tiền, muốn ngủ cũng không được, em lấy anh làm cảnh à?”

Vu Đại Long nhìn tôi như kiểu đây là lần đầu quen biết: “Vương Tiểu Anh, em muốn tạo phản?”

Đúng vậy, không sai, Vương Tiểu Anh tôi chuẩn bị tạo phản!

Tôi lật người xuống giường, từ trên cao nhìn xuống Vu Đại Long: “Em về nhà mẹ đây, anh suy nghĩ cho kĩ đi! Khi nào đồng ý thì đến đón em về.”

Tôi cứ như vậy mà về nhà mẹ đẻ.

Nhưng đợi đến tôi nói cho mẹ nghe về “Kế hoạch tạo phản” của mình, mẹ tôi lại mắng cho tôi một trận tức tưởi.

“Trước lúc kết hôn làm căng thì con không làm, giờ con lớn như này rồi còn muốn làm gì nó?”

“Nếu nó thực sự ly hôn với con, thì con có ly hôn không?”

Hàng loạt câu hỏi của mẹ khiến tôi như một đứa ngốc.

Tôi chưa từng nghĩ ra Vu Đại Long sẽ thật sự ly hôn với tôi.

Tôi do dự: “Anh ta sẽ không đến mức ly hôn với con chứ? Chúng con còn có con gái mà.”

“Đừng nói đến con gái, con bé cũng chỉ là con ít, không có ích gì.”

Mẹ tôi trừng mắt căm hận nhìn tôi: “Vu Đại Long không còn như trước đây đâu! Bây giờ nó có tiền rồi, ly hôn với con vẫn còn có thể kiếm được người khác! Còn con? Muốn tìm người có điều kiện như Vu Đại Long cũng chẳng dễ dàng đâu.”

Lời mẹ tôi nói thô nhưng thật.

Tôi bỗng đứng hình, không phản bác lại được câu nào.

Sau đó, tôi ở nhà mẹ 1 tuần liền.

Vu Đại Long quả nhiên không đến tìm tôi.

Tôi càng ngày càng lo lắng, hỏi mẹ tôi tiếp theo nên làm gì.

Cũng may mẹ tôi còn có chủ ý.

Mẹ trực tiếp gửi con gái tôi về nhà mẹ chồng.

Tôi lúc đầu không đồng ý. Con gái từ khi sinh ra đến giờ đều do một mình tôi chăm bẵm. Nếu con rời xa tôi thì Vu Đại Long sẽ chăm sóc con kiểu gì.

Nhưng mẹ tôi nói:

“Muốn bắt sói thì phải thử mồi! Con ở nhà mẹ đẻ bao lâu rồi, Vu Đại Long không đến đón rõ ràng là không coi trọng con! Con không “Đừng đừng” với nó thì sau này không sống được với nó đâu.”

Tôi chỉ có thể gửi con về nhà mẹ chồng.

Nhưng không có con ở bên cạnh, tôi cả ngày như người mất hồn. Lúc thì lo con khát nước, lúc lại lo con đói, ngay cả nửa đêm cũng nghe thấy tiếng khóc của con bên tai.

Không dễ dàng gì mới vượt qua được 3 ngày, trong lòng tôi vô cùng khó chịu, nhắm mắt đều là con, cảm thấy bản thân thực sự không thể vượt qua được nữa.

Tôi cũng không còn cách nào đi ngược bản tính của một người mẹ nữa, chỉ có thể thoả hiệp với Vu Đại Long.

Mẹ tôi thấy tôi khăng khăng muốn về nhà, vừa mắng tôi vô dụng, vừa tự mình gọi điện cho Vu Đại Long, “trách móc” anh ta đúng nửa tiếng mới nói anh ta đến đón tôi.

Coi như là giữ thể diện cho tôi.

“Kế hoạch tạo phản” của tôi lần đầu tiên cứ thế mà thất bại.

Mà cũng không được coi là thất bại hoàn toàn.

Bởi vì, dưới sự ép bức của mẹ tôi, Vu Đại Long từ 1000 tệ 1 tháng bây giờ đưa cho tôi 2000 tệ.

Anh ta nói với tôi:

“Lần này là đủ giữ thể diện cho em rồi, em đừng có làm loạn nữa. Cả ngày anh phải kiếm tiền đã đủ mệt mỏi rồi, không có thời gian chơi mấy trò này với em.”

Tôi ôm con trong lòng, nghĩ rằng tất cả là vì con, coi như chịu ấm ức đi, tôi cũng chỉ có thể vậy.

Nhưng trong lòng tôi vẫn không thoải mái.

Mấy ngày sau đó, tôi ra chủ ý: Không phản ứng gì với Vu Đại Long!

Nhưng thời gian anh ta ở nhà rất ngắn, cho dù có ở nhà cũng chỉ hẹn hò với cái điện thoại.

Tôi chiến tranh lạnh với anh ta mấy ngày mà anh ta không nhận ra.

Đến chiến tranh lạnh cũng cô độc.

Sợ là trên đời này chả tìm được ai đáng thương hơn Vương Tiểu Anh.

Nhưng mà rất nhanh tôi đã tha thứ cho Vu Đại Long.

Bởi vì tôi tìm được trên xe anh ta một chiếc túi mới tinh. Mà sinh nhật tôi sắp đến rồi.

Sau chuyện lần trước ở siêu thị, tôi từng nói qua với Vu Đại Long: Em cũng muốn có một chiếc túi.

Chiếc túi này nhất định là anh ta mua tặng sinh nhật cho tôi.

Tôi lén lên taobao tra giá, hơn mấy nghìn tệ liền. Vu Đại Long trước nay chưa từng tặng tôi món quà đắt như thế.

Xem ra, mặc dù lần này anh không nói, nhưng chắc là đã ý thức được lỗi sai của mình, muốn dùng cách này để xin lỗi tôi.

Nghĩ đến Vu Đại Long cuối cùng cũng trở thành một người đàn ông tốt, tôi cảm thấy rất hạnh phúc, quyết định tha thứ cho anh ta mấy chuyện cũ kia.

Đến ngày sinh nhật, tâm trạng tôi vô cùng tốt, làm 4 món, trang điểm rất kỹ càng.

Nhưng đến tận lúc ăn tối xong, lên giường ngủ, Vu Đại Long vẫn chưa đem túi ra.

Anh ta thậm chí còn không nhắc gì đến sinh nhật tôi.

Anh ta quên rồi? Hay là tạo niềm vui bất ngờ cho tôi?

Trước khi ngủ, tôi không chịu được mà hỏi anh ta: “Sinh nhật em anh không định tặng gì sao?”

Uy Đạu Long bỗng nhiên tỉnh ngộ, vỗ trán nói: “Ai da, anh quên trên xe! Em đợi anh ra lấy cho em!”

Tôi biết, tên này là cố ý đợi tôi nhắc đây mà!

Tôi hụt hẫng, nhưng trong lòng vẫn mong chờ túi của tôi.

Kết quả, dưới sự mong chờ của tôi, thứ Vu Đại Long đưa lại là...

Một túi bánh gạo?

Cả mặt tôi xanh lại.

Vu Đại Long bộ dạng đắc ý: “Chúc vợ anh sinh nhật vui vẻ, ngày càng phát đạt.”

Tôi không thể cười nổi.

Túi bánh gạo này, rõ ràng là đồ ăn vặt mua cho con tôi.

Anh ta làm qua loa thì cũng kệ đi! Nhưng điều quan trọng hơn là anh ta còn lừa tôi!

Tôi hỏi anh ta: “Túi đâu?”

Anh ta giật mình: “Túi gì?”

Tôi không thể chịu đựng được nữa, vứt túi bánh gạo lên mặt anh ta, “Cái túi trên xe anh, hơn nghìn tệ! Anh đem tặng cho người phụ nữ nào?”

Sắc mặt Vu Đại Long cũng xanh lại: “Vương Tiểu Anh, em lại nghĩ linh tinh đúng không? Muốn ly hôn thì cứ nói thẳng!”

Vu Đại Long đóng sầm cửa, con gái bị dọa khóc lớn.

Cả đêm anh ta không về.

Còn tôi cũng mất ngủ. Bởi vì tôi nghĩ đến người phụ nữ có thể khiến Vu Đại Long tặng chiếc túi đắt tiền kia, trừ Lâm Lê Lê thì còn ai nữa.

Sáng sớm hôm sau, tôi với đôi mắt sưng húp ra ngoài, đợi ở cửa nơi gọi là “Studio video ngắn” của Lâm Lê Lê.

Tôi muốn kiểm chứng phán đoán của mình, sau đó suy nghĩ kĩ tôi nên làm gì.

Rất nhanh, Lâm Lê Lê đã đến, trên vai quả nhiên là túi Vu Đại Long mua.

Tôi lao lên phía trước.

Tôi cũng không biết mình lấy đâu ra sức lực, vươn tay túm tóc Lâm Lê Lê: “Con đ.ĩ này! Cô dám quyến rũ người đàn ông của tôi!”

Chuyện xảy ra sau đó tôi cũng không nhớ rõ.

Tôi chỉ biết, đến lúc tôi tỉnh lại, tôi đã bị người xung quanh kéo ra khỏi Lâm Lê Lê.

Mà Lâm Lê Lê chỉ vào mặt tôi mắng: “Tôi là hồ ly tinh. Tôi không chỉ có tình cảm với Vu Đại Long, mà tôi còn muốn anh ta ly hôn rồi đến với tôi! Cô nghĩ xem thế nào?”

Tôi không ngờ Lâm Lê Lê lại mặt dày như vậy.

Cả người tôi chết lặng.

Trong đám đông, tôi nhìn thấy Vu Đại Long.

Ánh mắt anh ta nhìn Lâm Lê Lê phát sáng, giống như trước đây anh ta từng nhìn tôi vậy.

Tôi đờ đẫn quay về nhà mẹ.

Sau này, tôi nghe nói, hôm tôi làm ầm ĩ đã phá hỏng một hợp đồng quan trọng của Lâm Lê Lê. Nhưng tôi vẫn chẳng thấy vui vẻ chút nào.

Vì lúc này, khi sự tức giận của tôi về việc Vu Đại Long ngoại tình dần biến mất, thì nỗi sợ vô bờ bến lại ập đến.

Cuối cùng tôi phát hiện, tôi thế mà lại sợ Vu Đại Long ly hôn với tôi đến thế.

Tôi bắt đầu hối hận về sự kích động ngày đó, hoàn toàn không biết làm sao để kết thúc trận ầm ĩ đó.

Không đợi tôi nghĩ cách, Vu Đại Long đã quyết định thay tôi.

Hôm đó, tôi chuẩn bị đi ngủ, mẹ chồng đột nhiên gọi điện cho tôi, nhờ tôi mau đến nhà Lâm Lê Lê, nói rằng Vu Đại Long xảy ra chuyện rồi.

Đợi đến khi tôi chạy đến cổng nhà Lâm Lê Lê, xung quanh đã có một đống người vây quanh.

Mọi người thấy tôi đến, rất tự giác nhường cho tôi một lối vào.

Tôi thấy một người đàn ông lạ mặt đang đánh Vu Đại Long, vừa đánh vừa mắng: “Tên khốn, đồ mặt dày."

Vu Đại Long bị đánh đến mức gào khóc thảm thiết, cả người run bần bật, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót.

Cảnh tượng này thật khó để không liên tưởng tới cảnh bắt kẻ gian dâm.

Dựa theo hoàn cảnh này, nữ chính hẳn là Lâm Lê Lê nhỉ?

Thế nhưng cô ta lại ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt phờ phạc đứng bên cạnh.

Điều này khiến tôi không hiểu.

Rốt cuộc ai là gian ai là dâm?

Vu Đại Long ngồi trên mặt đất nhìn thấy tôi, ánh mắt cầu cứu:

“Bé mập, em làm chứng cho anh! Hôm đó không phải Lâm Lê Lê nói có tình cảm với anh sao, còn muốn anh và em ly hôn để đến với cô ấy! Là cô ấy quyến rũ anh trước...”

Không đợi anh ta nói xong, người đàn ông kia lại cho anh ta một nắm đấm: “Ngậm cái miệng thối của mày vào! Mày xem tính cách của mày đi, sao Lâm Lê Lê có thể thích mày được.”

Lâm Lê Lê cười nhìn tôi:

“Vương Tiểu Anh, cũng may cô đến rồi, chúng ta nói rõ ràng đi! Tôi đối với chồng cô không có chút hứng thú nào. Sở dĩ hôm đó tôi nói như vậy chẳng qua là tức giận chuyện cô phá hủy hợp đồng của tôi, tôi nói luyên thuyên, không nghĩ chồng cô lại coi là thật...”

Qua lời kể lại của Lâm Lê Lê, tôi đại khái cũng hiểu ra quá trình của chuyện này.

Bởi vì video ngắn mỹ thực của Lâm Lê Lê vô cùng thành công, Vu Đại Long vẫn luôn muốn hợp tác cùng Lâm Lê Lê.

Chiếc túi kia được coi như quà cho bên đối tác, Lâm Lê Lê nhận cũng là điều hiển nhiên.

Kết quả, vì tôi phá hỏng chuyện, Lâm Lê Lê mới tức giận mà nói mấy câu chọc tức tôi, khơi dậy tâm tư giấu kín của Vu Đại Long.

Vốn dĩ hôm nay Lâm Lê Lê mời Vu Đại Long ăn cơm, muốn bàn về chuyện hợp tác.

Trước khi ăn, Lâm Lê Lê nói muốn cho Vu Đại Long một tin vui bất ngờ, thực ra là muốn giới thiệu người chế tác video của cô ta, cũng là bạn trai cô ta, là người lạ mặt đã đánh Vu Đại Long.

Ai biết rằng, Vu Đại Long có suy nghĩ không đứng đắn, cho rằng “tin vui bất ngờ” của Lâm Lê Lê là lời hẹn ước yêu đương, nhân lúc Lâm Lê Lê ra ngoài đón người yêu, anh ta đã cởi hết quần áo ra.

“Vì lợi ích của người dân thôn chúng ta, tôi sẽ không truy cứu đến cùng. Nhưng Vương Tiểu Anh, phiền cô sau này quản lí chồng cô cho tốt! Nếu không tôi sẽ để anh ta lại mất mặt như ngày hôm nay!”

Lời của Lâm Lê Lê khiến cho mọi người xung quanh cười ầm.

Vu Đại Long đang khỏa thân sắc mặt đỏ bừng, giống như lợn bị cạo sạch lông.

Vương Tiểu Anh tôi rốt cuộc kiếp này đã tạo ra nghiệp chướng gì mà lại đi lấy một con lợn như vậy!

Tôi kìm nén bản thân, “ọe” một tiếng nôn ra ngoài.

(4)

Mặc dù người khỏa thân nửa người hôm đó không phải là tôi, chỉ là chồng tôi, nhưng dù sao chúng tôi cũng là vợ chồng.

Có cái từ gì mà “Xã hội tính tử xong”, gọi tắt là “Hội tử”.

Có một thời gian, tôi ở trong thôn mình cũng “Hội tử” rồi.

Mấy ngày liên tiếp, tôi chỉ đờ đẫn ở trong nhà, không dám ra ngoài.

Mà Vu Đại Long và nhà chồng tôi không nói câu gì với tôi.

Suy nghĩ ly hôn hiện lên trong đầu tôi không biết bao nhiêu lần.

Nhưng tôi quay sang nhìn con còn nhỏ như vậy, cũng không thể quyết định dứt khoát được.

Tôi không lo lắng cái khác, tôi chỉ lo lắng bản thân không thể sống được nếu thiếu con.

Mẹ tôi nhanh chóng tập kích ở bên ngoài cửa, chuẩn bị dẫn em trai tôi đi đánh Vu Đại Long một trận. Nếu anh ta không quỳ xuống xin lỗi tôi, chuyện này vẫn còn chưa kết thúc đâu.

Mẹ tôi thậm chí còn nói, chuyện này cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, Vu Đại Long mất mặt như thế, tôi có thể thừa dịp mà đứng lên.

Nhưng tôi hỏi mẹ tôi: “Đối đầu với con lợn thì có ích gì?”

Tôi vĩnh viễn không quên ánh mắt khinh thường khi Lâm Lê Lê nhìn Vu Đại Long.

Cô ta nhìn Vu Đại Long, giống như thần tiên nhìn Trư Bát Giới.

Tôi còn đi coi Trư Bát Giới này như một báu vật vô song. Ngay cả tôi cũng thành con lợn ngu ngốc rồi.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, điều mà mấy ngày nay khiến tôi khó chịu trong lòng là gì rồi.

Không phải bị Vu Đại Long phản bội.

Vào khoảnh khắc phát hiện Vu Đại Long là cái đồ đầu lợn, tôi đã quyết định sẽ không sống với anh ta nữa rồi.

Một người không thể nào sống được với đồ đầu lợn được.

Nhưng tôi làm sao mà chứng minh được với người khác: Tôi Vương Tiểu Anh không giống Vu Đại Long, tôi là người chứ không phải lợn?

Nhiều ngày như thế, tôi cảm thấy ánh mắt khinh thường của Lâm Lê Lê vẫn luôn đeo bám tôi.

Nếu như tôi không thoát khỏi ánh mắt này, vậy tôi không thể làm “người” được.

Tôi cảm thấy bản thân nên làm một chút gì đó.

Nhưng tôi không biết mình có thể làm được gì.

“Kiếm tiền!”

Sau khi biết nỗi khổ của tôi, em dâu tôi đã chỉ cho tôi một con đường đúng đắn.

“Vu Đại Long làm chuyện mất mặt như thế mà không có lời giải thích nào với chị, rõ ràng anh ta nghĩ rằng chị không dám ly hôn với anh ta! Mà sở dĩ anh ta nghĩ như vậy là bởi vì chị không có tiền trong tay! Có tiền rồi chị mới là người vợ bảo bối của anh ta. Không có tiền thì phải làm việc nhà, không cho anh ta chút thể diện nào. Cho dù có ly hôn hay không, chỉ khi chị kiếm được tiền mới có thể thương lượng cùng anh ta.”

Những lời này dù khó nghe nhưng khiến tôi tỉnh ngộ.

Bước thứ nhất, tôi phải kiếm tiền.

Bước thứ hai, dựa vào đâu để kiếm tiền.

Em dâu đề nghị tôi đến tiệm nail của em làm, học kỹ thuật làm nail và xăm lông mày.

Lý Yến Tử lại đề xuất tôi đến làm ở xưởng may quần áo của cô ấy.

Nhưng tiệm nail hay xưởng may đều ở trên thị trấn, đi làm không thể mang theo con.

Con gái tôi còn chưa đến 2 tuổi đã trở thành “khó khăn” trước sự nghiệp kiếm tiền của tôi.

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cũng đưa ra quyết định quan trọng nhất cuộc đời.

Khi tôi nói quyết định này với em dâu và Lý Yến Tử, bọn họ không hẹn mà nói tôi “điên rồi”.

Đúng vậy.

Tôi nói với bọn họ: Tôi - Vương Tiểu Anh sẽ quay video mỹ thực.

Tôi giải thích cho hai người về hiểu lầm này.

Bọn họ nghĩ rằng tôi muốn “quyết một trận tử chiến” với Lâm Lê Lê, vì thế nên mới cố gắng hết sức để chiến đấu với cô ta.

Nhưng tôi biết tôi không bị điên.

Tôi chọn quay video mỹ thực là bởi vì ở trường trung cấp chuyên nghiệp, chuyên ngành mà tôi và Vu Đại Long học là chuyên ngành nấu ăn.

Ở trường, thành tích của tôi tốt hơn anh ta.

Nhưng tốt nghiệp rồi, tôi lại không có cơ hội làm đầu bếp nữ.

Vì thế tôi chỉ có thể làm phục vụ.

Sau này, tôi lại kết hôn sinh con. Kỹ năng nấu ăn cũng chỉ thể hiện ở trong nhà, dần dần cũng có phần lãng phí.

Nếu như có thể ở nhà quay video mỹ thực kiếm tiền, tôi có thể thể hiện kỹ thuật nấu ăn, hơn nữa còn không phải xa con gái.

Em dâu hỏi tôi: “Quay video mỹ thực, không phải chỉ làm thức ăn là xong, quan trọng nhất là quay video, chị biết quay không, biết chỉnh sửa không?”

Câu hỏi này làm tôi sững người.

Tôi nghĩ đến Lâm Lê Lê có hẳn một đội ekip quay video, ít nhất cũng có 3 người.

Đừng nói là biết hay không, tôi ngay cả máy quay chuyên nghiệp cũng không có.

Tôi chắc nịch nói với em dâu và Lý Yến Tử: “Vậy tớ sẽ thuê người! Thuê một người biết quay video và chỉnh sửa.”

“Chị thuê người thì lại phải trả tiền lương cho người ta.” Em dâu lại lần nữa chỉ ra bản chất vấn đề.

“Chị... chị vay tiền trả người ta tiền lương.” Tôi không phải là đang giận dỗi, tôi thật sự nghĩ như thế.

Giống như việc đang ngủ ngon thì bị ai đó giật mất gối, Lý Yến Tử bỗng hiểu ra, nói tôi có thể thuê em họ cô ấy là Mã Tiểu Quân.

Mã Tiểu Quân trước đây rất thích cầm máy ảnh chụp linh tinh, chỉ là tính cách có hơi quái gở, không thích nói chuyện. Lúc đầu, sau khi xuất ngũ làm shipper, nhưng vì không hòa đồng, hay cãi nhau với người khác nên bị đuổi việc về quê. Cũng mấy tháng rồi vẫn chưa ra ngoài tìm việc.

Tôi vội vàng mua trái cây năm lần bảy lượt mời Mã Tiểu Quân xuất sơn.

Mã Tiểu Quân thật sự rất quái gở, căn bản không thèm để ý đến tôi. Thế là tôi tìm mẹ cậu ta nói giúp.

Mẹ Mã Tiểu Quân đồng ý giúp tôi khuyên cậu ta.

Lý Yến Tử híp mắt cười, hỏi tôi sao có thể thuyết phục mẹ của Mã Tiểu Quân, cũng là dì của cô ấy.

“Tớ đồng ý sẽ giúp Mã Tiểu Quân tìm đối tượng trong nhóm chat fan.” Tôi trả lời.

Lý Yến Tử quác miệng cười, nói não tôi bắt đầu có tác dụng rồi.

Nói được làm được.

Tôi và mẹ tôi vay 6000 tệ, sẵn sàng tham gia phong trào quay video ầm rộ.

Còn Mã Tiểu Quân dưới sự áp bức của mẹ cậu ta, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn đến nhà mẹ tôi loay hoay xem máy ảnh.

Nhưng lúc này, Vu Đại Long lại gửi tin nhắn wechat cho tôi nói anh ta sai rồi, cầu xin tôi tha thứ cho anh ta, muốn tiếp tục chung sống với tôi.

Sau chuyện “bắt kẻ gian dâm”, Vu Đại Long thành người nổi tiếng trong vùng, trang trại cũng tạm thời ngừng làm ăn.

Vu Đại Long nói, bây giờ anh ta đang sống ẩn, chẳng qua là muốn tôi tin anh ta, anh ta nhất định có thể trở lại như ngày xưa, lần này anh ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi tôi và con gái nữa, nhất định sẽ sống tốt hơn.

Tôi trả lời:

“Cái gọi là sống tốt của anh, là muốn tôi tiếp tục làm bảo mẫu cho anh, cùng anh mất thể diện sao?”

Vu Đại Long vẫn chưa trả lời lại.

Mặc dù tôi nói tuyệt tình nhưng tôi cũng rất đau lòng.

Tôi thực sự đã từng rất yêu Vu Đại Long.

Thậm chí, cho dù biết rõ anh ta đã trở thành đầu lợn như hiện tại, nhưng khi nhận tin nhắn của anh ta, tôi vẫn sẽ mềm lòng.

Tôi lo anh ta sống có tốt không, mặc đồ có ấm không?

Toi thậm chí vẫn còn ấm ức với Lâm Lê Lê, mặc dù biết rằng cô ta là nạn nhân, chỉ trách cô ta quá hoàn mỹ.

Nhưng, tôi không thể mềm lòng được.

Bởi vì, lương tâm tôi mách bảo người làm sai không phải Lâm Lê Lê, càng không phải là tôi.

Từ đầu đến cuối, người sai trong chuyện này chỉ có Vu Đại Long.

Còn lý trí lại mách bảo tôi: Vu Đại Long hiện tại cũng biết lỗi sai của mình rồi.

Anh ta cầu xin tôi tha thứ, chỉ là bởi vì anh ta hiện tại thực sự rất cần tôi.

Giống như trước đây, anh ta nói bao nhiêu lời ngọt ngào, hứa bao nhiêu lời đường mật.

Anh ta không hẳn đã “yêu” Vương Tiểu Anh tôi.

Anh ta chỉ là cần tôi thôi.

Muốn nắm quyền chủ động, tôi tuyệt đối không thể quay lại đường cũ được.

Vì thế, con đường khởi nghiệp quay video này tôi cần phải thành công.

Mang theo thương cảm và xót xa, tôi và Mã Tiểu Quân phân tích những video mỹ thực đang nổi hiện nay.

Tôi phát hiện, video của Lâm Lê Lê thật sự rất ổn.

Cô ta kết hợp mỹ thực với tự nhiên, được tự xưng là “Tiểu Lý Tử Thất”.

Chúng tôi bắt chước video của cô ấy. Thời gian đầu không ai quan tâm, thời gian sau, tôi bị người xem mắng.

Những lời bọn họ mắng tôi, đến hôm nay tôi vẫn thuộc lòng.

“Đồ bắt chước! Đã xấu còn thể hiện!”

“Xem chương trình khác để giảm áp lực, còn xem trương trình của cô thì tăng áp lực! Má ơi, chạy ngay đi!”

“Chị gái à, đừng quay nữa, xin chị đó!”

Mặc dù nói ôm nhiều hy vọng, nhưng xem những lời bình luận này, tôi vẫn cảm thấy mệt mỏi.

Càng khiến tôi khó chịu hơn là Vu Đại Long.

Anh ta không biết nghe ai nói tôi cũng quay video mỹ thực, sau khi xem trên mạng xong, trực tiếp chạy đến nhà mẹ tôi.

Anh ta để Mã Tiểu Quân, mẹ tôi và con gái ra ngoài, nói muốn nói chuyện riêng với tôi.

“Vương Tiểu Anh ơi là Vương Tiểu Anh, anh có ý tốt mới xuống nước trước với em, muốn cùng em sống tốt, em lại không đồng ý. Anh còn cho là em có khả năng suy nghĩ rồi! Vậy mà em lại muốn học theo Lâm Lê Lê!”

“Anh biết em vẫn giận chuyện anh và Lâm Lê Lê. Tâm lý em muốn so với cô ấy anh cũng hiểu, nhưng em cũng phải xem tình hình thực tế đi chứ! Em đừng trách anh nói nặng lời. Khí chất, dáng người, vẻ ngoài, em có cái gì để so với cô ấy? Em học theo cô ấy quay video? Không phải mất mặt quá sao?”

“Anh đã đủ mất mặt rồi, anh cầu xin em giữ cho anh chút thể diện đi! Mau theo anh về nhà. Anh tính toán kỹ rồi, chúng ta sẽ bán trang trại rồi mở một cái mới ngoài thị trấn! Không quá một năm, em lại là bà chủ!”

Không đợi Vu Đại Long nói hết, tôi ném cây chổi đuổi anh ta ra ngoài: “Tôi có mất mặt cũng không liên quan đến tên khốn nhà anh! Cút đi cho tôi!”

Vu Đại Long đứng ngoài cửa cười chế nhạo: “Anh ngược lại muốn xem xem em có thể làm được gì! Đến lúc đó đừng khóc lóc cầu xin anh!”

Vu Đại Long đi rồi, nhưng lời của anh ta giống như kim tiêm đâm vào tim tôi.

Tôi không chỉ khó chịu vì anh ta khinh thường tôi, đối với tôi không có sự cảm thông và xót xa.

Mà tôi còn biết rõ, “Em không so được với Lâm Lê Lê” mà anh ta nói, mỗi chữ đều là sự thật.

Tôi không thể cãi lại, nhưng cũng không thể cam chịu số phận.

Tôi ý thức được, tôi không thể tiếp tục bắt chước Lâm Lê Lê.

(Còn tiếp)