Cô thật hận mà! Nói cách khác cô là phiên bản Đường Tăng, máu của cô có thể làm cho tang thi phát điên, có thể làm cho tang thi điên cuồng, có thể làm cho tang thi loảng xoảng đụng vào tường lớn? Vậy chẳng phải cô khắp nơi đều nguy hiểm chết rất nhanh sao?!Ở phía sau xe bọn họ hai mươi mét, Tráng Tráng một đường lăn lộn rốt cuộc đuổi kịp tới, nó nghiền ngã toàn bộ tang thi đuổi theo phía sau xe, tuy rằng không thể lập tức nghiền chết bọn chúng, nhưng tạm thời áp chế vẫn có thể làm được.

Tần Xuyên nể tình nó không tính là quá phế, dần dần chậm lại tốc độ xe chờ nó đi lên, nói cho Bùi Tần Tần chân tướng nói: "Máu của cô xảy ra dị biến, điều này có thể có liên quan đến dị năng của cô, cũng có thể là đã bắt đầu sớm hơn trước đó, chỉ là chúng ta cũng không biết mà thôi.

"Sớm hơn trước đó? Bùi Tần Tần rất mờ mịt: “Dị năng của em —— rốt cuộc là cái gì? Máu của em đang dị biến, vậy nó sẽ biến em thành quái vật sao?!"Tần Xuyên bất đắc dĩ, không rõ vì sao cô lại nghĩ như vậy, xòe tay đưa cho cô hỏi: "Cô biết vì sao máu của tôi lại màu lam không?" Nói xong anh cũng không đợi Bùi Tần Tần trả lời, tự hỏi tự trả lời: "Bởi vì nó có năng lực tự chữa lành.

"Tự chữa lành?!Trong con ngươi Bùi Tần Tần hơi trợn tròn đầy kinh ngạc, đây là loạt series trăm triệu lần cô không nghĩ tới.

"Anh trai, anh không chỉ có năng lực di chuyển tức thời, thôi miên, võ công, không gian, anh còn là vú em?"Tần Xuyên nghe xong muốn đánh người, nhìn cô nói: "Nó chỉ có thể chữa khỏi thân thể của chính tôi thôi.

Vô luận bị thương gì, chỉ cần không lập tức mất mạng, cho tôi chút thời gian tôi đều có thể khỏi hẳn.

Nhưng cô thì không thể, sinh cơ trong máu của cô không phải cung cấp cho cô.


" Nó không chịu trách nhiệm tăng cường cơ thể cho cô.

Câu nói cuối cùng, khiến Bùi Tần Tần yên lặng tế lên hy vọng cô vừa mới sinh ra đã chết non.

"Anh nói nhiều như vậy, em thiếu chút nữa cho rằng em cũng rất lợi hại.

" Cô vẫn không cảm nhận được sự tồn tại của dị năng, không cảm nhận được chính là không thể khống chế, dị năng không thể khống chế tương đương với con mèo của Schrodinger*.

*con mèo của Schrodinger: thí nghiệm tưởng tượng nổi tiếng của Schrodinger về một con mèo trong hộp kín cùng với mẫu chất phóng xạ.

[Bảo bối!]Đang lúc cô ưu tư, đột nhiên xuất hiện tiếng hét [Bảo bối] làm cho Bùi Tần Tần thiếu chút nữa bị nước bọt của mình sặc.

Tráng Tráng mi lại nghịch ngợm như vậy!Cô vội vàng quay đầu nhìn, phát hiện nó quả nhiên đuổi theo, hình thể rụt đến độ dài bằng bàn tay, đang vững vàng nằm sấp trên cửa sổ xe nhưng không vào được.

Đỉnh đầu nó chỉ có hai chiếc lá, một mảnh dính vào cửa sổ xe, một mảnh cầm lấy ly thủy tinh tròn trước đó, thấy Bùi Tần Tần nhìn qua, lập tức vui vẻ dùng ly thủy tinh gõ cửa sổ xe.

Ha, thật buồn cười.

Bùi Tần Tần quay kính cửa xe xuống đón nó vào, nhìn một cây rau sạch sẽ, vui mừng không kìm được mà rót chút nước vào ly thủy tinh để nó ngâm, dù sao rau muống có thể thủy canh, ngâm trong nước sẽ không có việc gì.

Tráng Tráng một lần nữa thu nhỏ hình thể, chìm xuống nước phát ra âm thanh ùng ục, giống như một con mèo thoải mái.

"Tráng Tráng không bị thương chứ?" Bùi Tần Tần quan tâm vuốt v e lá cây nhỏ nó nhô ở trên mặt nước, cười khen nó nói: "Mi thật tuyệt vời a, một cây rau liền gi3t chết được nhiều tang thi như vậy, vất vả rồi!"[Vất vả rồi!]Bùi Tần Tần phát hiện nó rất thích học người nói chuyện.

Cô nhìn đàn tang thi thiếu cánh tay gãy chân, lực hành động giảm mạnh phía sau, nhịn không được vuốt v e Tráng Tráng một hồi.

Tần Xuyên liếc mắt nhìn nó một cái, để cho Bùi Tần Tần đừng sớm thả lỏng như vậy nói: "Nó chỉ có thể đối phó với một ít tang thi bình thường không có dị năng, khi chống lại tang thi dị năng, chúng nó đánh nó, sẽ giống như nó đánh đám tang thi phía sau hôm nay.


"Bùi Tần Tần: "! !!"Tráng Tráng nhận được cảm xúc của cô, cũng run rẩy lá cây tỏ vẻ sợ hãi, ngay cả khi nó không biết tại sao chủ nhân của nó sợ hãi.

"Chúng ta có thể giúp nó thăng cấp a!" Ánh mắt hy vọng của Bùi Tần Tần nhìn Tần Xuyên hỏi: "Anh trai anh có biết giúp nó thăng cấp như thế nào không?"Thăng cấp? Cô nghĩ cô đang chơi trò chơi à?Xe tải rốt cuộc hết xăng, Tần Xuyên tùy ý đê nó dần dần giảm tốc độ dừng ở ven đường, buông vô lăng ra nhìn cô: "Tôi đã nói rồi, dị năng ở trên người cô, phương pháp chỉ có cô biết.

"Nhưng cô! Cô thật sự không biết.

"Xuống đi.

" Tần Xuyên mở cửa xe nhìn tang thi xa xa không đi theo nữa, đưa tay xách bao tải đựng đồ ăn vặt, dẫn Bùi Tần Tần đi tìm chỗ đặt chân tối nay.

Bùi Tần Tần mặc đồ lao động giống Tần Xuyên, đeo ba lô nhỏ nhảy xuống xe.

Cô quay đầu lại nhìn tang thi phía sau quốc lộ, mở ô chạy đến bên cạnh Tần Xuyên che nắng cùng đi.

Mặt trời nóng rát phơi bọn họ.

Tần Xuyên nhìn Bùi Tần Tần yếu đuối bên cạnh, tiếp nhận ô của cô che, phối hợp với bước chân của cô chậm lại nói: "Nhất định phải có trứng gà mới có thể ấp gà con sao? Có phương pháp nào khác không?" Không muốn chạy bên ngoài nữa, cũng không có thời gian ngủ.


"Có a.

” Bùi Tần Tần cười tủm tỉm nhìn anh nói: "Bắt một gà mái gà trống để cho chúng nó mỗi ngày ở cùng một chỗ!""Nghe có vẻ dễ dàng hơn tìm trứng.

""Nếu như có thể nhìn thấy những con gà kia, với thân thủ của anh, quả thật so với tìm trứng gà dễ dàng hơn.

" Bùi Tần Tần nói xong ngẩng đầu, nhìn thấy tấm biển quảng cáo nông trại dựng cao thẳng cách đó trăm mét, theo bản năng dụi dụi mắt, phòng ngừa mình hoa mắt.

Chờ sau khi xác định không có hoa mắt, Bùi Tần Tần kéo ống tay áo Tần Xuyên, chỉ vào tấm khung sắt tam giác lớn nói: "Anh trai, anh xem!" Ngã ba rẽ trái 500 mét có bán gà mái, trứng gà ta, vịt xiêm, trứng vịt tươi!Tần Xuyên nhìn theo hướng ngón tay cô nhìn thấy biển quảng cáo, sau đó quay đầu nhìn nhau.

“Đi đi! Mau đi vào xem một chút!" Bùi Tần Tần hưng phấn chạy lên, thật sự là mộng lí tầm kê thiên bách độ, mạch nhiên hồi thủ, na kê cánh tại đăng hỏa lan san xử*!!*Chế từ bài thanh ngọc án – nguyên tịch: Chúng lý tầm tha thiên bách độ, Mạch nhiên hồi thủ, Na nhân khước tại, đăng hoả lan san xứ.

(Của Bùi Tần Tần ý nằm mơ tìm gà giữa đám đông trăm ngàn lần, bỗng nhiên quay đầu lại, gà ở ngay đó, ở nơi lửa đèn tàn)Tuy rằng ý cảnh không đúng, nhưng điều này thật sự quá bất ngờ!Tần Xuyên nhìn bóng lưng chạy đi của cô yên lặng thu hồi ô, sau đó dịch chuyển tức thời qua cõng cô lên, lại liên tiếp di động về phía ngã ba, khoảng cách một trăm mét trong nháy mắt đã tới!.