“Quách Thừa Nhân, anh…”
Đỗ Nhược Vi thở hổn hển, cô ngạc nhiên đến mức khó lòng thốt được lên lời đối với sự uy hiếp người đàn ông phía đối diện dành cho cô.

Hắn ta vì để cứu con trai mình mà sẵn sàng đem gia đình Đỗ Nhược Vi ra làm mối đe dọa, đẩy cô nàng rơi vào tình cảnh hai thế gọng kìm, trực tiếp dồn Đỗ Nhược Vi vào đường cùng.
Hắn ta biết một điều rằng, cô vô cùng yêu thương ba mẹ mặc dù bọn họ đối xử với mình cực kỳ tàn nhẫn, lợi dụng điểm yếu ấy, Quách Thừa Nhân đem ra bàn điều kiện với Đỗ Nhược Vi.

Nhất thời, đại não người con gái hoàn toàn tê cứng, trong đầu tồn tại một mảnh trắng xóa, chả tài nào suy nghĩ được gì cả.
Hiện tại, Quách Thừa Nhân chính là muốn cô đưa ra lựa chọn ư?
Tuy nhiên, với Đỗ Nhược Vi, dù ở bên nào đều khó quan trọng, khó hơn cả lên trời.
Quách Thừa Nhân liên tục tạo sức ép, hắn nhíu mày, gằn mạnh từng chữ: “Đỗ Nhược Vi, chắc hẳn cô biết tôi nói được làm được đúng chứ? Hơn nữa, anh trai cô Đỗ Cảnh Thiên còn đang nợ bọn xã hội đen một số tiền khá lớn, chỉ cần cô đáp ứng, tôi nhất định thay anh ta trả nợ.

Hoặc là chứng kiến anh mình bị bọn người kia lấy mất một vài bộ phận trên cơ thể, sau đó ba mẹ cô kiểu gì chả phát bệnh mà ngất xỉu.

Chưa hết đâu, còn cái công ty cũ nát nhà cô nữa, nếu muốn làm ăn kinh doanh thì suy nghĩ kỹ vào.


Người ta nói kẻ thức thời chính là trang tuấn kiệt, Đỗ Nhược Vi, cô hẳn nên biết đâu mới là điều tốt cho cả mình lẫn những người xung quanh.

Huống chi, ghép tủy vô cùng an toàn, đứa trẻ khó có mệnh hệ gì lắm.” Ngữ khí thốt ra từ miệng người đàn ông đặc biệt rất nặng nề.
Đôi lông mày trên khuôn mặt Quách Thừa Nhân nhíu chặt, hai tay khoanh trước ngực.

Ai nấy đều phải thừa nhận hắn vô cùng tàn nhẫn, vì để cứu đứa con trai đang bị bệnh mà sẵn sàng đem gia đình Đỗ Nhược Vi ra làm vật đánh cược dồn cô vào thế khó khăn, dù lựa chọn ra sao thì vẫn cực kỳ bứt rứt.

Tuy nhiên, người đàn ông nào có quan tâm,Quách Thừa Nhân chỉ cần thấy Thiệu Ninh Thuần vui vẻ, mặc kệ Đỗ Nhược Vi ra sao hay con gái mình đang trong tình trạng yếu ớt mà vẫn muốn đẩy đứa trẻ vào tình trạng nguy hiểm.
Da dẻ Đỗ Nhược Vi thoáng chốc tái nhợt, hơi thở cô ngày càng dồn dập, đáy mắt lúc ẩn lúc hiện những tia sợ hãi đến cùng cực với vẻ mặt hoang mang, méo mó, bao nhiêu cảm xúc đan xen khó diễn tả được thành lời.
Quách Thừa Nhân quả thật ra tay ác độc hơn những gì cô tưởng tượng nhiều.
“Hơn nữa, Đỗ Nhược Vi, chỉ cần cô đồng ý, cuộc sống đứa trẻ mai sau tôi đứng ra đảm bảo, con bê nhất định được chu cấp toàn bộ mọi thứ.” Quách Thừa Nhân tiếp tục mở miệng nhằm thuyết phục Đỗ Nhược Vi: “Bác sĩ tôi mời tới tay nghề đảm bảo, chắc chắn chẳng hề gặp vấn đề nghiêm trọng.

Mọi chuyện vô cùng đơn giản, đều do cô suy nghĩ phức tạp lên thôi.

Tôi để cô suy nghĩ mấy ngày, đến lúc tôi tìm tới hy vọng cô sẽ cho tôi câu trả lời hài lòng.”
Ngay sau đó, người đàn ông xoay người rời khỏi, bỏ mặc Đỗ Nhược Vi toàn thân vô lực ngã khụy xuống dưới nền đất lạnh lẽo, ánh mắt thất thần hướng về nơi xa xăm nào đó.

Tiến đến gần Quách Vị An đang ngủ say, người con gái bất giác vươn tay xoa đầu đứa trẻ, tâm trạng rối ren, bao nhiêu áp bức khó chịu đè nặng lên bờ vai mảnh khảnh của Đỗ Nhược Vi.
Giờ nên làm sao mới phù hợp đây?
Quách Thừa Nhân nói cho cô thời gian suy nghĩ, tuy nhiên, lúc đó hắn cũng không chịu ngồi yên, để chứng minh bản thân nói được, người đàn ông liên tục gây áp lực lên nhà họ Đỗ.

Anh trai cô Đỗ Cảnh Thiên ngày nào cũng bị bọn đòi nợ tìm tới nhà đập phá, khiến vợ chồng Đỗ gia sống dở chết dở.

Chưa hét, công ty bắt đầu xuất hiện nhiều vụ náo loạn, cổ phiếu sụt giảm nghiêm trọng, ai nấy đều gầy mất mấy cân thịt.
Đỗ Nhược Vi chứng kiến người mẹ sinh ra mình nhập viện vì chẳng thể chịu nổi hoàn cảnh hiện tại, cô hiểu rõ đều do Quách Thừa Nhân đứng sau, trái tim người con gái chua xót khôn nguôi.


Nước mắt ứa ra, cô nàng bất lực suy sụp chỉ biết âm thầm khóc ở trong bóng tối.

Quách Thừa Nhân thậm chí dám tới tìm vợ chồng nhà họ Đỗ, nói với hai người vài điều gì đó.
Ngay sau đó, Đỗ phu nhân lập tức gọi điện thoại tới Đỗ Nhược Vi, nghiến răng nghiến lợi mắng mỏ: “Cái con khốn chết tiệt này, mày định khiến ba mẹ lẫn anh trai mày chết rồi mới vừa lòng rồi chứ gì? Chỉ là hiến tủy thôi mà, đồng ý thẳng với Quách Thừa Nhân là xong, lằng nhà lằng nhằng để Quách gia làm rùm beng mọi chuyện lên, sản nghiệp nhà họ Đỗ thiếu chút nữa vì mày mà đi tong đấy.

Đỗ Nhược Vi, tốt nhất nhanh chóng đáp ứng yêu cầu mà Quách Thừa Nhân đưa ra đi, anh trai mày nó khổ lắm rồi.” Bà ta lồ ng ngực phập phồng, mặt mũi méo xệch, oán hận chỉ muốn đánh đối phương một trận.
Đỗ Nhược Vi lặng lẽ nuốt nước mắt, cô ấm ức nhưng chưa từng oán trách ai, bởi cô luôn tự nhận rằng tất cả lỗi lầm đều vì bản thân mà ra.

Tuy nhiên, về phần Đỗ Cảnh Thiên, đều do anh ta tự làm tự chịu, ăn chơi trác táng giờ ảnh hưởng tới gia đình, bắt bao nhiêu người gánh thay mà chưa từng hối hận, thậm chí còn phá hoại nhiều hơn, Đỗ Nhược Vi thật sự vô cùng bất lực.
Để gia đình thoát khỏi hoạn nạn, người con gái cắn chặt nỗi đau mà đưa ra lựa chọn, cam chịu nhìn Quách Vị An chịu đau mà chấp nhận yêu cầu Quách Thừa Nhân đưa ra.

Tới khi ấy, hắn mới chịu dừng tay, để mẹ cô yên ổn điều trị tại bệnh viện.
Nhưng Đỗ Nhược Vi vẫn lo ngại, mất bình tĩnh hỏi: “Quách Thừa Nhân, liệu có đúng như lời anh nói, khi phẫu thuật sẽ không phát sinh bất kỳ vấn đề gì?” Chả hiểu sao tâm tình cô nàng luôn bị thứ gì cắn chặt lấy, nỗi bất an vô hình dâng lên trong lòng Đỗ Nhược Vi mà cô khó nói thành lời.
“Đỗ Nhược Vi, cô khỏi cần lo nghĩ vớ vẩn.

Về phần con gái cô, nhất định nó sẽ được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật một cách an toàn.” Quách Thừa Nhân khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Rất nhanh đã tới ngày thực hiện.
Trước khi được đưa vào phòng mổ, Đỗ Nhược Vi vừa rơi nước mắt vừa xoa đầu Quách Vị An, nghẹn ngào mở lời: “An An, con cố gắng chịu đau một chút để cứu lấy bạn, sau đó chúng ta cùng nhau đi chơi nhé.


Mẹ sẽ đưa con đến bất kỳ nơi nào con muốn.

Lát nữa con đừng sợ, ngủ một lát thôi là xong.”
Đứa trẻ trên môi vẫn luôn cười để mẹ an tâm, rồi được bác sĩ đẩy vào trong.
Nếu hôm nay Quách Vị An xảy ra chuyện, đừng mong Đỗ Nhược Vi buông tha cho bất kỳ ai.
Đèn phòng phẫu thuật ngay lập tức sáng lên.
Mấy người Đỗ Nhược Vi, Quách Thừa Nhân lẫn Thiệu Ninh Thuần cùng Quách phu nhân đều ngồi ở bên ngoài chờ đợi, thời gian trôi qua mỗi lúc một nhanh, tuy nhiên, với Đỗ Nhược Vi, nó như thể kéo dài hơn nửa thế kỷ.

Người con gái hai mắt nhắm chặt, liên tục cầu nguyện với ông trời đảm bảo an toàn cho Quách Vị An.
Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, tuy nhiên, bỗng dưng lượng bác sĩ cùng y tá ra vào ngày càng nhiều khiến ai nấy đều mất kiên nhẫn.
Sau khi được hỏi, bác sĩ chỉ gấp gáp trả lời: “Phẫu thuật ghép tủy được tiến hành thuận lợi đã hoàn tất rồi, lượng hồng cầu trong người bé trai đã dần ổn định.

Tuy nhiên, với bé gái bắt đầu xảy ra những vấn đề chưa lường trước được, rơi vào tình trạng nguy kịch rồi.”
Trái tim Đỗ Nhược Vi nhảy cẫng lên, cô vồ vập lao tới, gấp gáp miệng: “Sao cơ? An An, con gái tôi, bác sĩ, con tôi rốt cuộc gặp vấn đề gì?”.