“Anh thì lấy đâu ra chứ? Cả ngày bận trăm công nghìn việc làm gì có thời gian yêu đương.

Hơn nữa sống một mình lâu anh cũng đã quen rồi.”
Trịnh Hi Ngôn cười khổ, anh chàng bất giác lắc đầu.

Đột nhiên Đỗ Nhược Vi đang yên đang lành nhắc tới vấn đề này khiến đại não anh nhất thời căng cứng, khó lòng suy nghĩ được.

Vốn dĩ muốn nói rất nhiều chuyện khác cùng cô nàng đang ngồi trước mặt, tuy nhiên, Trịnh Hi Ngôn chưa biết nên bắt đầu từ đâu đồng thời mở lời ra sao nữa.
Đỗ Nhược Vi hơi ngạc nhiên, cô cứ tưởng rằng người đàn ông thành đạt giống như Trịnh Hi Ngôn nhất định phải có gia đình ấm êm, không thì ở cạnh bạn gái hoặc được rất nhiều người theo đuổi mới đúng, dù sao anh cũng ưu tú như vậy mà.

Những lời phát ra từ miệng đối phương làm Đỗ Nhược Vi cảm thấy hơi khó tin, phải chăng Trịnh Hi Ngôn đang lừa cô à?
Cô nàng bất giác thốt lên: “Thật hả?”
“Anh lừa em làm gì? Đỗ Nhược Vi, từ trước đến giờ có bao giờ anh dối gạt em chưa?”
Đối phương bất giác lườm nguýt cô gái ở phía đối diện.
Đỗ Nhược Vi ngại ngùng đưa tay gãi đầu, cô nhíu mày lắc đầu: “Đâu có, đàn anh, anh hiểu lầm rồi, em chỉ hơi ngạc nhiên thôi.


Với cả Trịnh Hi Ngôn, đằng nào anh cũng đang ở độ tuổi trưởng thành, tới lúc lập gia đình, tìm một người chăm lo cho bản thân anh rồi, theo em thấy thì anh nên mau chóng tìm đối tượng để kết hôn đi, sống một mình hoài bất tiện lắm.” Cô có hơi quan ngại thay Trịnh Hi Ngôn vì từng này tuổi anh vẫn độc thân.
Với người đàn ông hiện tại muốn ai chả được, sự nghiệp Trịnh Hi Ngôn càng ngày càng thành công, đảm bảo rất nhiều cô gái muốn ở bên cạnh anh.

Cô đơn một mình lâu chắc chắn sẽ thấy buồn chán, Đỗ Nhược Vi ở khía cạnh một người bạn thân thiết chân thành mà đưa ra lời khuyên.
Người đàn ông ngồi ở phía trước gương mặt gượng gạo, khóe môi hơi giật giật, bên trên tràn trề cảm giác bất lực khó lòng nói được thành lời, chỉ biết đưa tay đỡ trán che giấu những suy nghĩ đang hiện hữu trong đôi mắt mình.

Trịnh Hi Ngôn vò đầu bứt tai, tự hỏi rằng anh nên làm cái gì với Đỗ Nhược Vi đây? Cô gái ấy thật sự muốn anh kết hôn cùng người phụ nữ khác à?
Chuyện này làm sao có thể khi Trịnh Hi Ngôn chưa từng yêu bọn họ, thậm chí anh còn chẳng bị thu hút đối với mấy cô gái ở xung quanh mình mặc dù họ khá là nhiệt tình.

Nguyên nhân là bởi trong lòng Trịnh Hi Ngôn đã tồn tại hình bóng một người con gái, và cô ấy chính là duy nhất, những kẻ khác khó lòng thay thế nổi.

Tình yêu Trịnh Hi Ngôn dành cho bạch nguyệt quang trong lòng vô cùng lớn, lớn đến mức khó mà tưởng tượng nổi.
Cô gái ấy chẳng phải ai khác chính là người đang ngồi trước mặt mình, Đỗ Nhược Vi.
Lâu rồi không gặp, tuy nhiên cảm xúc Trịnh Hi Ngôn đối với cô vẫn mãnh liệt như ngày tháng ban đầu.

Anh biết rõ khi ở đại học, Đỗ Nhược Vi đã đem trái tim mình trao tặng cho người đàn ông khác, và cũng chính là Quách Thừa Nhân, chồng cô hiện tại.

Trịnh Hi Ngôn biết rõ dù bản thân cố gắng đến đâu vẫn chẳng tài nào thay đổi được bởi Đỗ Nhược Vi quá mức mãnh liệt với Quách Thừa Nhân kia, cô yêu đến mức mù quáng, hoàn toàn chưa từng để tâm tới những người xung quanh.

Đỗ Nhược Vi yêu thầm Quách Thừa Nhân bao nhiêu năm thì Trịnh Hi Ngôn cũng tâm tâm niệm niệm cô bấy nhiêu.
Anh yêu Đỗ Nhược Vi ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.

Người con gái với nụ cười tươi tắn, ánh mắt trong trẻo ngày đó đã triệt để khắc sâu vào trái tim Trịnh Hi Ngôn.

Anh đến bên cạnh cô, quan tâm đối phương từng li từng tí, chỉ hy vọng Đỗ Nhược Vi sẽ một lần nhìn về mình, tuy nhiên, Trịnh Hi Ngôn chưa bao giờ chiến thắng một Quách Thừa Nhân lạnh nhạt với cô ấy.

Và giờ, Đỗ Nhược Vi năm xưa gần như bị tàn phá hoàn toàn trong cuộc hôn nhân với người đàn ông cô yêu, dáng vẻ năm xưa biến mất rồi, sợ rằng khó lòng nhìn lại được lần nữa.

Trịnh Hi Ngôn càng nghĩ càng đau lòng.


Anh sẵn sàng chờ đợi kéo cô ra khỏi cái địa ngục vây hãm bản thân bao nhiêu lâu nay.
“Cái đó để tùy duyên đi.” Trịnh Hi Ngôn thở dài một hơi, day day thái dương, mở miệng: “Với anh vấn đề hôn nhân là quan trọng, chẳng thể cứ lựa chọn bừa hay qua loa.

Anh đang chờ đợi cảm xúc tình yêu tới thôi.”
Vốn dĩ về nước Trịnh Hi Ngôn tìm Đỗ Nhược Vi vì quyết định nói rõ tình cảm bản thân đối với cô từng ấy năm, ai dè hay tin cô với Quách Thừa Nhân đã kết hôn, Trịnh Hi Ngôn chỉ đành nén xuống, đợi tới thời cơ thích hợp.
Người con gái ồ lên một tiếng: “À.”
Trịnh Hi Ngôn cùng Đỗ Nhược Vi chuyển chủ đề, cả hai hỏi thăm nhau mấy câu rồi kể về cuộc sống vui vẻ thời còn là sinh viên, tâm trạng cô gái cũng vì thế mà dần dần thả lỏng, những áp lực vô hình đặt nặng lên vai cũng được xua tan phần nào đó.

Lúc chia tay, Trịnh Hi Ngôn đề nghị tiễn cô nhưng bị Đỗ Nhược Vi từ chối, cô chẳng mong anh cùng Quách Thừa Nhân chạm mặt rồi xảy ra xích mích.
Về phần người chồng vô tâm của Đỗ Nhược Vi, những ngày tiếp theo, hắn ta vẫn đi làm như bình thường, tuy nhiên Quách Thừa Nhân rất hay lui tới bệnh viện.

Một phần vì mẹ hắn mắc chứng bệnh tiền đình, tinh thần hay căng thẳng, đến gặp bạn thân làm ở đây xin tư vấn, đồng thời hỏi sơ sơ về tình trạng con trai mình.
Vị bác sĩ ngồi phía đối diện Quách Thừa Nhân bĩu môi, khinh bỉ liếc xéo hắn: “Về vấn đề mẹ cậu tôi hiểu rồi, cứ uống thuốc bổ rồi ngủ đủ giấc là được.

Nếu tình trạng chưa thể dứt cảm phiền tới khoa thần kinh để khám.

Quách Thừa Nhân, tôi chưa đa di năng tới mức như cậu tưởng đâu.

Ông đây làm bác sĩ tâm lý chứ chả phải ở đa khoa.” Anh chàng hậm hực, chán nản thở dài một tiếng.
“Lục Vị Bạch, cậu cứ thích xua đuổi tôi thế?” Quách Thừa Nhân lạnh lùng đá xéo: “Thái độ như kiểu ghét cay ghét đắng tôi hay gì.”
Lục Vị Bạch, bác sĩ khoa tâm lý học, trẻ tuổi nhưng vô cùng tài giỏi, chưa đến hai lăm tuổi đã tốt nghiệp đại học y rồi được nhiều bệnh viện chiêu mộ, mười bốn tuổi đỗ đại học dưới sự ngưỡng mộ từ bạn bè, chính là người bạn chơi cùng Quách Thừa Nhân bao nhiêu lâu nay.

Bị đối phương nhìn chằm chằm, Lục Vị Bạch chả ngần ngại mà kháy đểu: “Thôi đi, tôi thừa biết cậu tới tìm tôi kiểu gì cũng do đang ấp ủ mục đích khác.

Được rồi nói thật đi, đừng đánh trống lảng.” Anh đã quá hiểu Quách Thừa Nhân rồi, làm sao qua mắt Lục Vị Bạch được.
Trực tiếp nói trúng tim đen, Quách Thừa Nhân đành mở lời về đứa con trai của mình và Thiệu Ninh Thuần.

Thằng bé thời gian gần đây rất hay ốm vặt, chảy máu mũi cũng nhiều nữa, thỉnh thoảng đứa trẻ còn sốt, sợ rằng con trai bị làm sao, Quách Thừa Nhân mới tìm Lục Vị Bạch xin lời khuyên.
Ai kia bất lực: “Có thể là do thiếu canxi đấy, bổ sung nhiều chất vào.

Nếu còn quan ngại cứ trực tiếp mang tới bệnh viện khám bệnh là được.”
Quách Thừa Nhân gật đầu, ngỏ ý đã rõ.
“Mà này anh bạn.” Lục Vị Bạch đột nhiên mở miệng: “Quách Thừa Nhân, tôi hơi nhiều chuyện, cậu thông cảm tí nhé.

Dù sao cậu đã kết hôn với Đỗ Nhược Vi kia rồi, khó chịu thì đối phương vẫn là vợ cậu, ở trong nhà thân thiết cùng người phụ nữ khác chả hay ho gì đâu.

Tôn trọng vợ mình chút đi, tôi chân thành khuyên cậu đấy.”
“Ai bảo đó là vợ tôi, ăn nói hàm hồ.”.