Editor: Độc Bá Thiên

Beta-er: An Bi Nhi

Sau khi ăn cơm xong đã là buổi tối, Hàng Tiểu Ý ở lại cùng Thiệu Thành Hi, để Hàng Vũ Hằng nói với ba mẹ là cô sang nhà Đồng Tâm.

Hàng Vũ Hằng cười nhạo hai tiếng, "Đúng là khuê nữ gả đi như bát nước đổ ra ngoài..."

Tần Vũ kéo anh ta ra ngoài, "Được rồi, đừng ghen tị nữa, không phải cẩu độc thân không ai muốn đi ghen người ta chứ, đi, bạn đây tìm cho cậu mấy người đẹp, đền bù tâm hồn bị tổn thương của cậu..."

Sau khi tất cả mọi người rời đi, trong biệt thự chỉ còn lại Hàng Tiểu Ý và Thiệu Thành Hi, rất yên tĩnh, Thiệu Thành Hi ngồi trên ghế sa lon vẫy tay với cô, Hàng Tiểu Ý nhanh chóng đi tới, ngồi bên cạnh anh, Thiệu Thành Hi thuận thế nằm xuống đùi cô, Hàng Tiểu Ý cẩn thận xoa trán của anh, nhìn anh, "Lái xe thật không cẩn thận, mặc dù toàn bộ trách nhiệm thuộc về người kia, nhưng sau này anh cũng phải cẩn thận đấy."

Thiệu Thành Hi hiếm khi nghiêm túc gật đầu, “Biết rồi."

Hàng Tiểu Ý nở nụ cười, hôn anh một cái, "Ừ, nghe lời một chút sẽ có thịt ăn." 

Hai người yên lặng nhìn nhau cả buổi, Thiệu Thành Hi bỗng nhiên nói, "Ý em là muốn cho anh ăn thịt sao?"

Hàng Tiểu Ý sững sờ trong chốc lát, mặt chậm rãi đỏ lên, cô thẹn quá hoá giận, "Không phải vậy!"

"Em biết anh đang nói thịt gì sao?" Vẻ mặt Thiệu Thành Hi vô tội nhìn cô.

Hàng Tiểu Ý bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, "Trong phòng bếp còn thịt đấy, anh có muốn ăn không?”

Thiệu Thành Hi nở nụ cười, "Buổi tối hãy ăn, anh muốn ngủ một lát, nghỉ ngơi hồi phục thể lực, nếu không anh sợ lúc ăn thịt sẽ mệt mỏi."

Hàng Tiểu Ý, "..."

Đây là bị anh lưu manh đùa giỡn hả?

Đọc truyện cập nhật mới tại đây

Trong phòng tĩnh lặng, không ai nói tiếp. Biệt  thử có cửa sổ lớn sát đất, mặt trời chiều chiếu vào, để lại ánh tà dương trong phòng khách, hai người lẳng lặng tựa vào nhau.

Thiệu Thành Hi híp mắt, dùng cánh tay không bị thương vuốt ve bàn tay mềm mại của Hàng Tiểu Ý, sau đó mí mắt dần dần khép lại, dù sao đã một đêm không ngủ, hôm nay lại có nhiều việc, anh thật sự không chống đỡ được nữa, liền ngủ thiếp đi.

Hàng Tiểu Ý lặng lẽ nhìn chăm chú vẻ mặt khi ngủ của anh, gió thổi làm lay động rèm cửa, đột nhiên có cảm giác đã trải qua những năm tháng yên bình.

Mặt trời dần xuống núi, ánh trăng bị che khuất dần dần lộ ra, trong phòng không bật đèn, trên ghế sa lon có hai bóng dáng dựa vào nhau in trên vách tường, giống như dây dưa quấn quít.

Đôi mắt ngái ngủ mở ra, bốn mắt nhìn nhau, đoi mắt Thiệu Thành Hi dần dần sáng hơn, đưa tay chạm vào mặt cô, "Anh ngủ bao lâu rồi?"

Hàng Tiểu Ý nhìn đồng hồ trên tường, "Cũng hơn ba tiếng rồi."

Thiệu Thành Hi ngồi dậy, hai tay đặt trên đùi cô xoa bóp, "Tê hết rồi sao?”

Anh không nói cô cũng không nhận ra, vừa nói, cô liền cảm thấy chân hơi cứng, cử động một chút, một cơn đau rút truyền đến, khiến Hàng Tiểu Ý không nhịn được phải hừ nhẹ, làm cho Thiệu Thành Hi cười sung sướng.

Đợi một lúc, cảm giác đau đớn trên đùi mới dần tiêu tan, Hàng Tiểu Ý thở ra một hơi, đứng lên cử động hai chân, Thiệu Thành Hi ngồi trên ghế sa lon ngửa đầu nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú mang theo vui vẻ, "Tiểu Tiểu, anh muốn tắm rửa."

Lời này có ý là tay anh bị thương, không thể tự mình tắm rửa, cần người khác giúp đỡ.

Hàng Tiểu Ý lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt Thiệu Thành Hi mang theo nét vui vẻ lẳng lặng nhìn cô, không nói lời nào.

Nhìn nhau cả buổi, cuối cùng Hàng Tiểu Ý cũng thỏa hiệp, được rồi, tắm rửa thì tắm rửa, ai bảo bây giờ anh là bệnh nhân, trời rất nóng, không tắm rửa sao mà ngủ.

Hai người lên tầng, Hàng Tiểu Ý mở nước tắm, lại nhìn Thiệu Thành Hi đang thảnh thơi đứng một bên, mặt đỏ tới tận mang tai, "Anh cởi quần áo đi!"

Thiệu Thành Hi duỗi hai tay ra, nhún vai vô tội, "Cánh tay bị thương, không cởi được."

Hàng Tiểu Ý biết rõ anh đang cố ý nói quá bệnh tình, nhưng lại không biết vạch trần anh thế nào, nói trắng ra là, thuận theo anh đều là vì yêu thương anh, vì cam tâm tình nguyện dung túng anh.

Đưa tay cởi cúc áo sơ mi cho anh, cẩn thận cởi áo sơ mi cho anh mà không đụng vào cánh tay của anh, lồng ngực cường tráng và bụng dưới cứng rắn lộ ra.

Hàng Tiểu Ý không nhịn được thò tay chọc chọc, không mềm nhưng cũng không cứng lắm, cũng không giống các chàng trai trên mạng có cơ bụng tám múi, nhưng mà rất đẹp, sờ tới sờ lui rất thoải mái, cô không nhịn được sờ một vòng quanh bụng anh.

Chủ nhân thân thể đột nhiên run lên, bắt lấy cánh tay đang làm loạn của cô, "Tiểu Tiểu, em đang đùa giỡn anh sao?" Giọng nói mang theo xúc động bị kìm nén.

Hàng Tiểu Ý giật mình hoàn hồn, cuống quít muốn thu tay lại, Thiệu Thành Hi lại nhanh chóng bắt lấy tay cô, không cho cô cử động, sau đó cầm lấy tay của cô đặt trên thắt lưng, "Tiểu Tiểu..." Thân thể dán chặt vào muốn chiếm hữu cô, xoay người hôn lên tai cô một cái, trầm giọng nói, "Giúp anh cởi quần áo, nghe lời..."

Giọng của anh hơi khàn khàn, như mê hoặc lòng người, trong phòng tắm hơi nước bốc lên, khiến người ta có cảm giác mông lung huyền ảo.

Hàng Tiểu Ý không khống chế được tựa vào lòng anh, hai tay dùng sức cởi quần áo của anh, Thiệu Thành Hi cúi đầu hôn cô, một tay kéo khóa váy của cô, váy rơi xuống mặt đất, bàn tay từ bắp đùi cô hướng lên, vải băng bó lướt qua làn da non mịn của cô khiến cô run lên, Hàng Tiểu Ý bắt lấy bàn tay của anh, chống đỡ lấy môi của anh, khẽ thở, "Thành, Thành Hi, cánh tay của anh..."

Thiệu Thành Hi cũng không dừng động tác, mút cánh môi cô, nói mơ hồ không rõ, "Chẳng qua là cánh tay bị thương thôi, đâu cản trở anh làm chuyện đứng đắn..."

Làm chuyện đứng đắn, làm chuyện đứng đắn, làm chuyện đứng đắn, ….

Hàng Tiểu Ý đẩy ngực anh ra, "Không được làm bậy!" Cô cũng không muốn khi người nhà hai bên chưa biết chuyện thì đã thấy mình lớn bụng rồi, mà còn chưa nói đến hai người chưa tổ chức hôn lễ, lỡ như áo cưới mặc không vừa thì...

Thiệu Thành Hi ép cô lên tường, môi theo cổ cô đi xuống gặm lấy xương quai xanh, "Không sao, anh không đi vào…”

Toàn thân Hàng Tiểu Ý mềm nhũn dựa vào ngực anh, hai tay ôm vai anh, tay anh ôm lấy lưng cô, đỡ lấy trọng lượng của cô, cố giữ lấy lí trí nói, "Em mới không tin anh..." 

Đột nhiên Thiệu Thành Hi ôm cô lên, vắt hai chân cô ngang hông anh, Hàng Tiểu Ý hoảng sợ, đánh vào vai anh, "Cánh tay, cánh tay..."

Thiệu Thành Hi ngửa đầu chặn miệng cô, một bên hôn môi cô, một bên ôm cô đến bồn rửa mặt, Hàng Tiểu Ý dựa lưng vào gương lạnh buốt, khiến cô hơi run rẩy.

Thiệu Thành Hi tựa vào trán cô, đối mặt với cô, đôi mắt đen tĩnh mịch mang theo lửa nóng, giọng nói khàn khàn, "Hay là, em dùng tay giúp anh?" Vừa nói, tay anh đã nắm lấy tay nhỏ của cô chậm rãi hướng xuống, đặt tay cô lên chỗ nóng rực, tay Hàng Tiểu Ý run lên, rồi mới nhẹ nhàng cầm lấy anh.

Thiệu Thành Hi kiên nhẫn nhìn động tác của cô, Hàng Tiểu Ý xấu hổ đến mức muốn chảy máu, một tay ôm chặt lấy cổ anh, vùi đầu vào ngực anh, mắt không thấy, tim không không đập.

Thiệu Thành Hi nhìn tấm lưng trơn bóng của cô qua tấm gương phía sau, cảm nhận bàn tay nhỏ bé mềm mại đang mang đến kích thích, không khỏi bao bọc cô trong ngực, phát ra một tiếng rên rồi lại thở gấp vui sướng, thân thể đột nhiên buông lỏng tựa vào bờ vai cô.

Tay của Hàng Tiểu Ý cứng ngắc, không chuyển động nữa.

Thiệu Thành Hi cười nhẹ, thở ra một hơi bên tai cô, "Tiểu Tiểu, giúp đỡ lẫn nhau là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, em đã giúp anh, anh tự nhiên cũng phải giúp em, có qua có lại mới toại lòng nhau.

Hàng Tiểu Ý giật mình ngẩng đầu nhìn anh, "Anh muốn gì?"

Thiệu Thành Hi nghiêng đầu cắn nhẹ lên cổ cô, tay đã trượt xuống, toàn thân Hàng Tiểu Ý mềm nhũn, vô lực, chỉ có thể ôm anh thật chặt.

Trong phòng tắm truyền ra tiếng thở dốc khó nhịn lại ẩn nhẫn, một màn xuân sắc dạt dào trong phòng.

Cuối cùng cũng làm xong chuyện đứng đắn, Hàng Tiểu Ý nằm trong lòng anh điều chỉnh lại hô hấp, sau đó suy nghĩ cũng dần tỉnh táo lại, không nhịn được hung hăng cắn anh một cái.

Thiệu Thành Hi nhẹ nhàng cười, ôm cô vào bồn tắm, sau đó mình cũng vào theo, nâng cánh tay lên, “Được rồi, phu nhân Thiệu, bắt đầu tắm rửa thôi.”

Hàng Tiểu Ý trừng mắt nhìn anh, "Cánh tay của anh không phải vừa linh hoạt lắm sao?” 

Thiệu Thành Hi nhìn cô cười mập mờ, "Cánh tay anh chỉ có thể làm chuyện đứng đắn, mà với anh chuyện đứng đắn chỉ có một, xem ra em vẫn chưa hiểu lắm, hay anh nhấn mạnh với em lần nữa nhé?"

Hàng Tiểu Ý không nhịn được hắt nước lên người anh, lưu manh, không biết xấu hổ,...

Thật vất vả giúp đỡ người không ngừng biến hóa này tắm rửa xong, Hàng Tiểu Ý cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt, trên đời này không sợ người lưu manh đùa nghịch lưu manh, mà đáng sợ là người lưu manh đùa nghịch người nguyện ý nuông chiều người lưu manh. 

Trong phòng ngủ truyền đến tiếng chuông điện thoại, Hàng Tiểu Ý ném khăm mặt lại cho anh tự lau, sau đó ra ngoài nghe điện thoại.

Điện thoại trên giường, màn hình điện thoại hiện lên Đồng Tâm gọi, còn chưa kịp bắt máy, điện thoại đã tắt.

Hàng Tiểu Ý thuận tay cầm điện thoại Thiệu Thành Hi gọi lại cho cô ấy, Đồng Tâm cũng không có chuyện công việc gì, chỉ hỏi han vào câu rồi cúp điện thoại.

Vừa định để điện thoại xuống, điện thoại anh lại báo có tin nhắn, là của Hàng Vũ Hằng, anh ấy còn gửi thêm một tấm ảnh ăn chơi của mình, phía dưới còn viết, "Thiệu Thành Hi, nhìn tôi đi, cậu cảm thấy tự ti phải không?”

Hàng Tiểu Ý không nhịn được cười, sau đó suy nghĩ một chút, nhịn cười trả lời anh ấy, “Người anh em, hình như tôi cảm thấy mình thích cậu mất rồi, làm sao bây giờ?"

Hàng Vũ Hằng trả lời lại rất nhanh, "Mẹ nó, Thiệu Thành Hi, nhiều năm như vậy cuối cùng cậu mới chịu thừa nhận…."

Hàng Tiểu Ý liếc mắt, không trả lời lại anh ấy, đang định tắt điện thoại, nhưng bởi vì không quen sử dụng điện thoại của Thiệu Thành Hi, cô không cẩn thận mở ra mục đầu tiên, là thư viện ảnh, cô và Tạ Thiên Ninh yên lặng ngồi đối diện nhau, Tạ Thiên Ninh lặng lẽ nắm tay cô, hai người nhìn rất thân mật.

Hàng Tiểu Ý sững sờ tại chỗ, giống như bị một thùng nước lạnh giội từ đầu đến chân, trong điện thoại Thiệu Thành Hi sao lại có ảnh chụp như vậy.

Theo bản năng nhìn thoáng qua thời gian nhận tin nhắn, lúc 11h20".

Giữa trưa Tần Vũ chơi mạt chược có hỏi cô mấy giờ rồi, đánh xong một ván sẽ đi ăn cơm, cô nói cho anh ta là 11h15’, khoảng hơn mười phút sau thì Tần Vũ nhận được tin Thiệu Thành Hi gặp tai nạn, vậy Thiệu Thành Hi xảy ra tai nạn sau khi nhận được tin nhắn này.

Tay Hàng Tiểu Ý cầm điện thoại hơi run lên, có thể làm ra chuyện này, người cô có thể nghĩ đến chỉ có Đường Tư.

"Tiểu Tiểu..." Thiệu Thành Hi vừa lau tóc vừa đi ra.

Không suy nghĩ gì, dường như là theo bản năng, Hàng Tiểu Ý giấu điện thoại ra sau lưng.

Thiệu Thành Hi thấy cô mờ ám, không khỏi nở nụ cười, "Xem thì cứ xem đi, giấu làm gì, dù sao cũng chưa phải chưa bao giờ xem.”

Hàng Tiểu Ý đứng ở đó, thân thể cứng ngắc không động đậy, cũng không biết nên nói gì.

Thiệu Thành Hi bước hai bước, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, mặt biến sắc, toàn thân lạnh đi, đôi mắt đen nhìn cô, mang theo chút lạnh lùng.

Đi vài bước đến bên cạnh cô, bắt lấy cánh tay đang giấu sau lưng của cô,  giơ lên nhìn lướt qua, là tấm ảnh hai người đang nắm tay.

Thiệu Thành Hi buông tay cô ra, đôi mắt âm u nhìn cô, giọng điệu không rõ vui hay giận, "Hàng Tiểu Ý, nói đi, vừa nãy em phản ứng như vậy là đang nghĩ gì?”

Hàng Tiểu Ý nhìn anh, trong lòng lo lắng không yên, trên mặt vẫn giả vờ bình tĩnh, "Anh không phải đang tức giận phải không?”

"Cho nên, em cho là anh giận sao?" Thiệu Thành Hi híp mắt nhìn cô, không nhìn ra vui hay giận.

"... Ý của anh là anh tin tưởng em sao?" Hàng Tiểu Ý ấp úng. 

"Cho nên vừa rồi em phản ứng như vậy là vì không tin anh sao?" Thiệu Thành Hi hỏi lại.

Hàng Tiểu Ý bị hỏi hơi bối rối, không kịp phản ứng, "Sao, sao em lại không tin anh chứ?"

Thiệu Thành Hi tức giận ném khăn mặt lên bàn, cười một tiếng, "Em cảm thấy anh sẽ tin tưởng mấy bức ảnh ngây thơ này sao?"

"Nhưng, bởi vì hình ảnh này mà anh gặp tai nạn xe." Hàng Tiểu Ý cúi đầu nhìn mũi chân, giọng nói mang theo ảo não.

Đưa tay nâng cằm cô, để cô nhìn anh, Thiệu Thành Hi không vui, "Ai nói  với em là vì hình ảnh này mà anh gặp tai nạn xe, giữa trưa nói rất rõ ràng, là đều do đối phương, em lại nghĩ gì vậy.”

Hàng Tiểu Ý chu miệng, "Em không tin."

Lúc mới nhìn thấy ảnh này, Thiệu Thành Hi quả thật không khống chế được, nhưng rất nhanh anh liền bình tĩnh, rõ ràng là có người nhằm vào cô, huống chi người trong ảnh là Tạ Thiên Ninh, anh không cần phải hạ mình đi so sánh với anh ta. 

Tuy rằng đều là do đối phương, nhưng nếu như lúc ấy không có chuyện này, xe của anh có lẽ sẽ chạy chậm hơn, có lẽ sẽ tránh được chiếc xe kia, rồi cuối cùng sẽ không xảy ra chuyện không thể cứu vãn như thế.

Thiệu Thành Hi không giải thích nhiều, nói nhiều hơn, sợ rằng Hàng Tiểu Ý sẽ tự trách, Thiệu Thành Hi lại cầm điện thoại nhìn thoáng qua, trong mắt lóe lên tia sáng, "Em có biết ảnh chụp này do ai gửi không?”

Những lời của Thiệu Thành Hi khiến nội tâm Hàng Tiểu Ý khẽ nhảy lên, cái tên Đường Tư bất ngờ vang lên, ánh mắt Hàng Tiểu Ý nhìn Thiệu Thành Hi mang theo oán niệm. 

Thiệu Thành Hi phát hiện tâm trạng cô thay đổi, nhíu mày, cao giọng nói, “Hàng Tiểu Ý, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?” 

Hàng Tiểu Ý đẩy tay anh đang đặt trên cằm cô ra, nhỏ giọng, "Vậy chuyện giữa anh và Đường Tư là thế nào?”

Giọng nói của Hàng Tiểu Ý tuy nhỏ, nhưng Thiệu Thành Hi vẫn nghe rõ, lông mày nhăn lại… giọng nói hơi lạnh, “Chuyện giữa anh với Đường Tư là chuyện gì, Hàng Tiểu Ý, em nói rõ xem nào.”

Hàng Tiểu Ý vốn cũng không muốn hỏi chuyện hai năm khi Thiệu Thành Hi và cô chia tay, dù sao những chuyện đó cũng là sau khi cô và anh chia tay, là hợp tình hợp lý thôi, biết quá nhiều ngược lại sẽ làm cô càng khó chịu, nên cô tình nguyện lựa chọn không hỏi anh, để cho những chuyện trong quá khứ trôi qua đi. 

Nhưng bây giờ mọi chuyện không thể giấu diếm, nhất định phải nói cho rõ ràng.

Hàng Tiểu Ý nhếch môi ngồi trên giường, giọng nói cứng nhắc kể lại chuyện của Đường Tư một lần, trong lúc kể thì cúi đầu, giọng lạnh nhạt, mang theo tâm trạng không cam lòng.

Sau khi kể xong lại không nghe thấy Thiệu Thành Hi đáp lại, trong lòng Hàng Tiểu Ý căng thẳng, chẳng lẽ Thiệu Thành Hi chột dạ, hơi khẩn trương ngước mắt lên nhìn, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt trào phúng của Thiệu Thành Hi.

Hàng Tiểu Ý bị anh nhìn đến hơi chột dạ, ho nhẹ một tiếng, "Anh nhìn em xong chưa?" Nhìn như vậy làm cô có cảm giác như mình nói hưu nói vượn vậy.

Thiệu Thành Hi cười lạnh hai tiếng, "Hàng Tiểu Ý, có phải em đều tin những điều Đường Tư nói không?”

Hàng Tiểu Ý bị anh hỏi ngược lại, trừng mắt nhìn, "... Lời này của anh là muốn nói thực ra cô ấy nói dối sao?” 

Đôi mắt Thiệu Thành Hi lạnh lùng nhìn cô chăm chú, “Đến cùng, em vẫn không tin anh, phải không?”

Nhìn anh mắt âm u của anh, không hiểu sao Hàng Tiểu Ý lại ấp úng giải thích, “.... Không phải….”

"Đừng nói nữa, Hàng Tiểu Ý, nhiều lời vô ích.” Thiệu Thành Hi châm chọc cắt lời cô, quay người ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa “ầm” một tiếng rất lớn.

Hàng Tiểu Ý ngồi trên giường, choáng váng, tại sao mọi thứ đang êm đẹp lại thành ra như thế này.

Ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng Thiệu Thành Hi tức giận, "Tần Vũ, cho cậu 20 phút, lập tức xuất hiện ở trước mặt tôi."

Anh muốn biết vì sao chuyện của anh cái gì Tần Vũ cũng biết mà anh lại không biết.

Nghe âm thanh tức giận của Thiệu Thành Hi, Hàng Tiểu Ý rùng mình một cái, cảm giác như mình vừa đá phải tấm sắt rồi.